Diệp Châu Anh ngơ ngác nhìn Lục Bách Dịch cởi áo, cô đặt tay lên chiếc ghế
mình đang ngồi, dù thiết kế có chút lạ so với các loại ghế khác nhưng nó có gì khác thường đâu chứ? Cô vẫn không hiểu tại sao anh lại nói ra câu đó, chẳng lẽ việc cô ngồi ghế thôi cũng khiến anh hứng sao?
"Chờ đã Lục Bách Dịch, anh nói em không nên ngồi chiếc ghế này là có ý gì?"
Lục Bách Dịch tiện tay ném chiếc áo sơ mi sang một bên, thân hình cường
tráng của anh vẫn mướt mắt như thế, từ cơ bắp đến cơ bụng, chỗ nào cũng
săn chắc một cách thu hút. Trước sự ngây thơ của Diệp Châu Anh, Lục Bách Dịch chỉ biết mỉm cười. Anh cúi người xuống, tay đặt lên ghế, khuôn mặt góc cạnh đẹp chết người áp sát vào Diệp Châu Anh khiến cô trợn tròn mắt lên chỉ biết nín thở.
"Có biết ghế này gọi là gì không?"
Diệp Châu Anh nuốt nước bọt lắc đầu.
Sau đó Lục Bách Dịch liền tiếp tục nói:
"Đây là ghế tình yêu, công dụng của nó là... làm tình."
Lục Bách Dịch vừa dứt lời, Diệp Châu Anh bỗng chốc rùng mình run sợ, một
cảm giác lo lắng bất an khiến cô không thể nào ngồi yên. Cô siết chặt
lấy vạt váy, tuy không nhìn thẳng vào mặt anh nhưng qua hơi thở gấp gáp
đó cô cũng đủ biết hiện tại Lục Bách Dịch đang thấy thế nào. Diệp Châu
Anh lấy hết dũng khí đẩy Lục Bách Dịch một cái thật mạnh sau đó cầm váy
chạy thẳng ra phía cửa, cô muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi thú tính của
Lục Bách Dịch.
Thấy cô chạy đi như vậy Lục Bách Dịch lại rất bình thản. Anh đứng thẳng
người khẽ đưa tay vuốt tóc, khuôn miệng nhếch lên nụ cười gian mãnh.
"Thật kích thích!"
Sau đó anh lập tức đuổi theo cô, bàn tay to lớn tóm lấy eo cô tàn bạo lôi
thật mạnh khiến Diệp Châu Anh chỉ vừa kịp nắm lấy cửa thì đã phải buông
ra. Cô giống như chú thỏ yếu ớt, khua khua đôi tay nhỏ bé để tìm đường
thoát trong vô vọng.
"Lục Bách Dịch, chờ một chút đã... A..."
Ngay lập tức, Diệp Châu Anh bị bế bổng lên và bị khóa gọn trong vòng tay của Lục Bách Dịch. Anh đem cô ném thẳng xuống mặt giường khiến lưng cô đập
mạnh xuống nệm gây lên cảm giác đau nhói.
Trong lúc cô còn chưa hết choáng váng thì Lục Bách Dịch đã đưa tay cởi váy
của cô. Anh kéo nó rời khỏi người cô một cách dễ dàng và dứt khoát,
chẳng mấy chốc cô đã trần trụi trước mắt anh.
Hai mắt của Lục Bách Dịch sáng rực lên khi nhìn thấy cơ thể của Châu Anh.
Một vẻ đẹp không tì vết khiến anh mê đắm, một đường cong mềm mại khiến
anh thích thú, tất cả như muốn khiến anh phát điên lên. Lục Bách Dịch
nhanh chóng hạ thân xuống, há miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đang định
hét lên của Châu Anh. Sự mềm mại và hương vị ngọt ngào của đôi môi đó
khiến anh say xưa đến mức hôn tới nghiện, chỉ muốn kéo dài nụ hôn đến
khi cả hai không thể thở nổi nữa mới chịu buông ra.
"Ưm... Haaa..."
Diệp Châu Anh bị hôn đến choáng váng, môi cô liên tục bị Lục Bách Dịch tấn
công một cách dồn dập. Lớp son cũng đã nhòe hết, sau một nụ hôn cuồng
nhiệt thứ còn sót lại chỉ là đôi môi sưng đỏ ướt đẫm nước bọt của đối
phương.
Lục Bách Dịch trườn tay di chuyển khắp cơ thể của Châu Anh, từng ngón tay
thon dài nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng mịn như có ma lực khiến Châu
Anh tê dại đến mụ mị đầu óc. Cô nằm im dưới thân của anh, muốn phản
kháng nhưng không có sức, hoàn toàn bất lực đến đáng thương.
"Ưm... chờ đã, chỗ đó... Haaaaa!"
Châu Anh khẽ cong người, khép chân lại khi Lục Bách Dịch đẩy ngón tay vào
trong vùng kín của mình. Từng động tác di chuyển thuần thục của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh như muốn phát điên, cô cố gắng cắn chặt môi để bản
thân không thể phát ra những âm thanh kích tình kinh tởm kia nhưng cơ
thể lại không ngừng uốn éo như mời gọi Lục Bách Dịch. Anh bình tĩnh nhìn phản ứng của cô, bên dưới ra sức chọc ngoáy khiến cô khó chịu. Đến khi
chơi đùa chỗ đó tới ướt đẫm, Lục Bách Dịch mới hài lòng mà đưa tay ra
bên ngoài.
"Ha..."
Diệp Châu Anh nằm sõng soài trên mặt giường, cô liên tục thở dốc vì mệt. Mới chỉ là màn dạo đầu thôi mà nó đã khiến cô kiệt sức tới vậy. Hai mắt cô
lờ đờ nhìn về phía Lục Bách Dịch, trong cơn mơ hồ cô thấy anh đang cởi
quần và thứ to lớn bên trong cũng dần dần lộ diện. Dù không phải lần đầu nhìn thấy thứ đó nhưng lần nào Diệp Châu Anh cũng khiếp sợ, cô liên tục lắc đầu, miệng mếu máo:
"Không! Đừng... đừng mà..."
Diệp Châu Anh gắng gượng ngồi dậy, cô lật người lại định bò đi nhưng đã quá
muộn cho việc chạy trốn. Lục Bách Dịch đột nhiên cúi người xuống đem
theo cái thứ kia cọ sát vào mông cô, cảm giác nóng rực đến rõ mồn một.
"Cô có biết đây là tư thế mà tôi thích nhất không?"
Lục Bách Dịch một tay giữ eo, tay còn lại đưa ra phía trước bóp cằm Châu
Anh. Cô thật sự không hiểu được tại sao anh lại có sở thích biến thái
đến như vậy.
Sau đó anh liền chuyển tay bóp chặt lấy mông của Châu Anh khiến cô đau đớn
mất thăng bằng mà úp mặt xuống dưới nệm. Lục Bách Dịch thô bạo đẩy một
cái thật mạnh vào bên trong cơ thể Châu Anh, đem theo toàn bộ cơn khát
tình đi tìm sự thỏa mãn.
"A HAAAAAAA!"
Diệp Châu Anh đau tới phát khóc, cơ thể nhỏ bé không ngừng bị đưa đẩy một
cách tàn bạo. Khuỷu tay cô chống xuống nệm giường đến mỏi mệt, tư thế
này thật đau và thật xấu hổ.
Lục Bách Dịch vẫn hùng hục thúc mạnh từng nhịp vào trong cơ thể cô, âm
thanh va chạm xác thịt từng tiếng "bạch bạch" vang lên nghe thật kích
thích. Chắc là do men rượu nên hiện tại Lục Bách Dịch mới cảm thấy hưng
phấn tới vậy, anh nghĩ rằng mình không thể dừng loại chuyện này lại
được. Càng làm càng muốn nhiều hơn.
"Hức! Đau quá! Ưm... nhẹ thôi mà... A..."
Diệp Châu Anh đang cảm thấy rất đau và rất mỏi, chân cô run rẩy không thể
trụ vững ở tư thế này nổi nữa. Lục Bách Dịch biết điều đó nhưng anh lại
một lần nữa cúi người xuống, bên dưới không ngừng ra vào, bên trên thì
ra sức nắn bóp bộ ngực đầy đặn của vợ mình.
"Thật sự rất tuyệt, cô không cảm thấy điều đó sao?"
Lục Bách Dịch phả hơi nóng vào tai cô, anh vừa nói vừa cắn nhẹ vào vành tai khiến Châu Anh run rẩy. Cô thở dốc, bàn tay nhỏ bé cố gắng cạy tay Lục
Bách Dịch ra khỏi ngực mình trong vô vọng.
"Hưm... đau!"
"Hửm? Đau sao? Ngoan, nghe lời tôi thì sẽ không đau nữa."
Lục Bách Dịch vùi đầu xuống gáy của cô hôn nhẹ lên đó, anh lại bắt đầu dùng giọng điệu ngon ngọt để thao túng Châu Anh. Lời nói thì ngọt ngào nhưng hành động lại thô bạo, Lục Bách Dịch quả nhiên rất biết cách khiến
người khác phải sợ mình.
Reng... Reng... Reng...
Đang làm tình vô cùng hăng say đột nhiên có tiếng điện thoại chen ngang khiến Lục Bách Dịch bực mình.
Lần thứ nhất điện thoại reo anh còn nhắm mắt để yên nhưng đáng chết là nó
cứ reo liên tục. Lục Bách Dịch tạm thời bị mất hứng, anh rời khỏi người
cô, đem theo thứ gớm ghiếc kia ra khỏi cơ thể cô. Diệp Châu Anh như được sống lại nhưng cô mệt tới mức ngã gục xuống mặt giường, chỉ biết run
rẩy và thở dốc liên tục.
Lục Bách Dịch thì trái ngược hoàn toàn, anh vẫn còn rất khỏe và tràn đầy
sinh lực. Tiếng chuông điện thoại chết tiệt kia làm anh mất hứng giữa
chừng, Lục Bách Dịch hằm hằm đi đến cầm lấy điện thoại, anh vuốt tóc xem người gọi đến là ai thì phát hiện đây là điện thoại của Diệp Châu Anh
và người gọi tới lại là Trương Hạo Phàm.
"Học trưởng?"
Ở đầu dây bên kia, Trương Hạo Phàm đang có tâm trạng khá vui vẻ khi gọi
điện cho Diệp Châu Anh. Trong lúc chờ cô nghe máy anh ta còn ngâm nga
hát, chắc hẳn là có tin vui muốn thông báo cho cô biết.
[Thuê bao quý khách đang gọi hiện đang bận...]
Trương Hạo Phàm ngơ ngác nhìn vào màn hình rồi sau đó lập tức ấn gọi thêm lần
nữa. Lần gọi thứ hai này của anh ta đã khiến Lục Bách Dịch nổi điên lên.
Lục Bách Dịch đưa máy cho Châu Anh, anh nói:
"Nghe máy đi."
Diệp Châu Anh kéo chăn che người, cô tựa lưng vào tường rồi cầm lấy điện thoại.
"Alo?"
[Châu Anh, sao ban nãy em không nghe máy thế?]
"À... tại em không để ý chuông điện thoại, mà anh có chuyện gì không?"
Lục Bách Dịch đứng trần truồng trước mặt Diệp Châu Anh để quan sát phản ứng của cô khi nói chuyện điện thoại với Trương Hạo Phàm. Diệp Châu Anh xấu hổ quay mặt đi, cô không dám nhìn thẳng vì sợ sẽ nhìn thấy thứ không
nên thấy.
[Ngày mai em có rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút nhé? Anh có chuyện
này muốn nói nhưng không thể nói qua điện thoại được.]
"Sao ạ? À... ngày mai em... a..."
Diệp Châu Anh vội vàng đưa tay bịt miệng lại khi cổ họng vô tình phát ra âm
thanh không đứng đắn. Cô hoảng hồn phát hiện ra Lục Bách Dịch đã kéo
chăn trên người cô xuống sau đó vùi đầu vào ngực cô bắt đầu càn quấy.
Lưỡi anh linh hoạt mân mê đầu ngực của cô, thỉnh thoảng lại cắn mạnh
khiến Châu Anh đau điếng. Cô túm lấy tóc của anh, muốn ngăn lại nhưng
chỉ biết bất lực.
"Ưm... học... học trưởng, chúng ta... A... Nói chuyện sau được không?"
[Sao thế Châu Anh?]
Trương Hạo Phàm nhận thấy có sự bất thường trong giọng nói của Châu Anh qua
điện thoại. Đang yên đang lành đột nhiên cô thở gấp như thế, chẳng lẽ
căn bệnh kia đang hành hạ cô?
[Châu Anh, em lại khó thở sao?]
"Không... chỉ là em... Haaaa..."
Diệp Châu Anh chưa kịp tắt điện thoại thì đã bị Lục Bách Dịch đè xuống.
Chiếc điện thoại rơi ra xa nhưng cuộc gọi đến vẫn còn đang kết nối.
[Châu Anh, xảy ra chuyện gì thế? Châu Anh!]
Trong khi Trương Hạo Phàm đang rất lo lắng thì Lục Bách Dịch lại thản nhiên
nâng chân của Châu Anh dang rộng sang hai bên, cơn ghen nổi lên khiến
anh trở nên điên cuồng hơn cả lần trước.
"Ư... Haaaa... Lục Bách Dịch, đừng làm thế mà... Áaaaaa!"
Tiếng hét của Châu Anh đã tự động truyền đến tai Trương Hạo Phàm qua điện
thoại, thì ra cô đang ở bên cạnh Lục Bách Dịch. Trương Hạo Phàm trong
tức khắc bỗng cảm thấy nhói lòng, vì anh ta không chỉ nghe thấy tiếng
rên rỉ mà còn nghe thấy âm thanh làm tình qua điện thoại nữa.
Trương Hạo Phàm lập tức cúp máy, anh ta nổi giận ném điện thoại xuống đất thật mạnh.
Bốp!
"Đáng chết!"
Ở bên này, Lục Bách Dịch ra sức đưa đẩy vào trong
Châu Anh. Anh quay sang thì thấy cuộc gọi đã kết thúc, một nụ cười mãn
nguyện bỗng nở trên gương mặt đẹp trai nhưng đê tiện kia.
"Hừm...
học trưởng của cô cúp máy rồi kìa. Chắc anh ta biết chúng ta đang làm
tình nên mới cúp máy, có phải... tôi đã làm lỡ chuyện dang dở của hai
người không?"