Trong mơ, Dung Tiêu Hoan nghe thấy quanh quẩn bên tai là tiếng khóc của trẻ
con, nó cứ mãi nói một câu, nghe thê lương mà tội nghiệp:
“Mẹ ơi… huhu đừng bỏ con, con hứa sẽ ngoan mà… huhu.”
Dung Tiêu Hoan dáo dác nhìn xung quanh, âm thanh phát ra từ đâu kia chứ?
Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, cô bất lực ngồi nghe tiếng khóc ấy.
Trong lòng cô bỗng bị ai bóp nghẹn. Đưa tay lên sờ bụng, ai ngờ bụng cô
lại động đậy.
Cô bất ngờ cúi xuống, nghe kĩ hơn thì ra phát ra từ bụng cô.
Rồi một loạt hình ảnh của đứa bé hiện ra từ lúc chào đời đến khi lớn lên
chạy qua mắt cô. Như cô thấy thì đứa trẻ vẫn giữ lời hứa ngoan ngoãn
khiến cho người mẹ yên lòng. Rồi kết thúc, đứa bé nói một câu khiến cô
bừng tỉnh. Giọng nói nhíu nhít có phần sung sướng nhưng lại như đang đe
dọa cô:
“Mẹ à, con cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra.”
Câu nói ấy cứ lảng vảng trong đầu Dung Tiêu Hoan cho đến lúc ở trong phòng
phẫu thuật. Hôm nay cô nói dối với Cố Viễn Tranh cùng người làm rằng cô
lại đến thăm người bạn đó, nói rằng cô ấy khá thân với cô. Bọn họ không
một chút nghi ngờ, không nhận ra vẻ mặt tái nhợt mệt mỏi của cô.
Đến cuối cùng thì một Dung Tiêu Hoan thường ngày nhút nhát vẫn không vượt
qua cái bóng đó, cô không dám phá thai. Lúc nằm trên giường phẫu thuật,
vừa nhắm mắt lại thì khuôn mặt, giọng nói của đứa bé lại hiện về, ám ảnh cô buộc cô phải mở mắt, vùng vằng khỏi đám bác sĩ rồi chạy ra ngoài,
miệng không ngừng nói câu “mẹ xin lỗi”.
Hôm đó, Dung Tiêu Hoan gục mặt trong lòng Phương Tiểu Dao khóc như một đứa trẻ, cô nói cô không biết phải làm sao bây giờ.
“Vậy thì cậu hãy lựa chọn thời cơ thích hợp rồi nói cho chồng cậu biết. Cậu
đã nghe câu yêu ai yêu cả đường đi chưa? Nếu anh ta yêu cậu, chắc chắn
sẽ để cậu giữ đứa trẻ lại, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận làm cha của
nó.”
Dung Tiêu Hoan ra sức lắc đầu:
“Không dễ thế đâu.”
Ngày anh biết cô không phải xử nữ, anh đã có bao nhiêu thất vọng. Bây giờ mà biết cô còn mang thai con của kẻ khác, thử hỏi anh chấp nhận kiểu gì?
“Nghe tớ nói, Hoan Hoan à. Tớ sẽ giúp cậu tìm bằng được cha của đứa bé, sau
đó nếu cậu muốn thì ba mặt một lời, dù sao cậu cũng đâu có tình cảm với
tên kia. Trong tình yêu, có những thứ có thể ích kỷ nhưng không thể
không chấp nhận. Cậu hiểu ý tớ không?”
Lời thủ thỉ bên tai khiến Dung Tiêu Hoan nín hẳn, cô ngước mặt lên, dùng khuôn mặt ngây thơ hỏi:
“Liệu có được không?”
Phương Tiểu Dao quả quyết:
“Cứ tin ở tớ.”
Khi thấy bóng Dung Tiêu Hoan trở lại căn nhà kia, Phương Tiểu Dao mới thở
dài một hơi. Nói là một chuyện, làm được là một chuyện khác. Đến cả Dung Tiêu Hoan còn không chắc chắn Cố Viễn Tranh có tình cảm với cô thì phần thắng ước chừng sẽ được bao nhiêu? Nghĩ đến việc thất bại ê chề, Dung
Tiêu Hoan quay mặt lại với mình, Phương Tiểu Dao lại càng quyết tâm.
“Không thử sao biết được, Phương Tiểu Dao đây chưa từng thất bại, nhớ lấy!”
Đến tối khi Cố Viễn Tranh về, người làm thông báo việc ra ngoài hôm nay của Dung Tiêu Hoan cho anh. Anh nghe xong không hề nghi ngờ mà lên trên
phòng ngủ chính, thấy cô đang đọc sách thì dán lại gần, khi cô phát hiện liền không khỏi giật mình.
“A! Anh… anh đứng đây từ bao giờ… vậy?”
Cô lén lút che lại cuốn sách đang đọc, may mà anh chỉ nhìn vào khuôn mặt cô, không chú ý đến hành động kia.
“Hôm nay có phải em quên điều gì không, hửm?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt nhắm chặt lại ép mình phải nhớ. Nhưng vẫn không nhớ ra rằng đã quên chuyện gì.
Cố Viễn Tranh thở dài, xem ra thói quen đứng trước cửa đợi anh trước kia
là giả vờ, khi thấy anh đã để ý đến cô, cô cũng không cần làm điều đó
làm gì nữa. Đúng vậy, Dung Tiêu Hoan vẫn thế, vẫn tâm cơ như thế, không
thay đổi. Anh nên vui mừng mới phải, vui mừng vì cô chưa phát hiện ra
chuyện động trời kia và thay đổi thái độ với anh.
Thước ra vì cô mải đọc nội dung trong cuốn sách những điều cần biết của một
mẹ bầu mà không chú ý tiếng rền vang của động cơ xe của anh.
Thấy anh mải đứng nhìn mình làm cô chột dạ, vội quay mặt sang hướng khác, ấp úng nói:
“A… anh có đi tắm luôn không để em chuẩn bị nước?”
Anh “ừm” một tiếng rồi quay ra ngoài.
Tắm xong, Cố Viễn Tranh cũng không ngủ lại trong phòng ngủ chính, anh trở
ra thư phòng. Một mặt anh chưa dám đối diện với cô, mặt khác anh thấy cô như đang tránh né mình vì vậy anh không ngủ lại đó, anh sợ mình sẽ
không chịu được mà ép cô làm chuyện đó với mình. Từ bao giờ, Dung Tiêu
Hoan đối với anh là loại quyến rũ chết người.
Khoảng thời gian sau đó Cố Viễn Tranh bù đầu vào làm việc, có rất
nhiều chuyện xảy ra ở công ty, nó liên quan đến cơ mật quốc gia. Một
hacker nào đó đã thành công phá vỡ mạng lưới an ninh quốc gia, chỉ trong một thời gian ngắn, nhiều tin tức tuyệt mật của chính phủ bị tuồn ra
ngoài. Mà mạng lưới an ninh đó trước kia là do tập đoàn của anh tạo ra,
bây giờ bị phá vỡ, tội đồ chắc hẳn chính là người đứng đầu. Vì vậy trong thời gian ngắn, chính phủ buộc tập đoàn Cố Thị phải xây dựng lại mạng
lưới an ninh khác tiên tiến hơn để bù đắp lỗi lầm, nếu không làm được sẽ trừng phạt theo luật pháp.
Mà việc tuồn thông tin cơ mật ra bên ngoài tội không hề nhẹ, Cố Gia sẽ không đoán được mức án giành cho gia tộc mình là gì.
Con trai trưởng của Cố Dịch mắc bệnh tự kỉ là một thiên tài về công nghệ
thông tin, việc thành lập mạng lưới khác chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng
anh ta lại không muốn người lạ hợp tác với mình, vì vậy Cố Viễn Tranh
phải thay đoàn đội để hợp tác với anh ta. Hai người sẽ xây dựng khung
xương, mấu chốt cho mạng lưới an ninh, còn đoàn đội bên ngoài sẽ làm
những việc còn lại.