Ngày ngày giống nhau trôi qua cực nhanh,
mỗi ngày Đường Dịch ở tiệm sách Bác Quảng tiếp nhận sự dạy dỗ khắt khe,
mỗi ngày tinh thần như bị bạo kích vậy, có điều sự tiến bộ có thể thấy
rõ. Nhờ vào khả năng nhìn qua là nhớ của mình mà Đường Dịch không có mấy áp lực gì, nhưng mà khó ở chỗ phải hiểu ẩn ý ẩn giấu trong những câu
chữ, cũng như tìm kiếm được chi tiết để có thể viết luận, chẳng có năng
lực đặc dị nào làm được điều đấy cả, hắn chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực
của mình mà thôi.
Sau khi trải qua điều kiện gian khổ khi thi
huyện, một năm này Đường Dịch bắt đầu ý thức về việc rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều chạy chậm từ thôn lên trấn rồi từ trấn về thôn, buổi tối
còn dành ra một tiếng để tập thể hình.
Trước đây hắn đã thích tập gym rồi nên chuyện tập sao đã khắc sâu vào đầu rồi, một năm sau thân
hình đẹp đẽ đầy cơ bắp đã quay về, vai rộng eo thon, cao lớn rắn chắc,
tràn đầy khí tức của mãnh nam, thậm chí hắn còn cao thêm mấy cm, cộng
thêm khuôn mặt tuấn lãng nữa, nên dù là đi tới đâu cũng đều là sự chú ý
cả.
Bây giờ Ôn Ngôn chỉ cần nhìn thấy hắn cởi áo thôi là đã đỏ
mặt, từng khối cơ bắp chắc nịch kia theo từng động tác của hắn càng rõ
ràng và đẹp hơn, tràn đầy sự dụ hoặc nguy hiểm khiến cho y không dám
nhìn, mà nhìn rồi lại không dời mắt nổi, kết quả thì cuối cùng cũng bị
nam nhân ấy đè lên giường gặm cắn nhiều lần, mượn dùng từng vị trí trên
người.
Nhà xưởng của Ôn Ngôn vận hành ổn định, năm ngoái sản phẩm của nhà xưởng gây được tiếng vang nên năm nay đơn hàng càng nhiều,
lượng tiêu thụ càng tốt hơn, đủ cho một nhà sống sung túc đầy đủ, thậm
chỉ bọn họ còn đi lên huyện hai lần chỉ để gửi tiền vào tiền trang.
Cuộc sống của nhà Đường Thực cũng rất tốt, nhà hắn bây giờ đang có sáu loại
tương khác nhau, có quan hệ hợp tác ổn định với các cửa hàng, tửu lâu ở
trên huyện thành, mỗi tháng những ngày nhập hàng đều khiến hai vợ chồng
bọn họ mệt như cún luôn.
Vì vậy vợ chồng Đườn Thực cũng đang cân nhắc chuyện năm sau xây một nhà xưởng ở trong thôn, nếu không thì quá cực rồi.
Người đến thôn tiểu Phong nhập hàng ngày càng nhiều, kéo theo sự xuất hiện
của những sản nghiệp ở trong thôn, Đường Dịch cũng từng gợi ý cho Đường
Đại Hổ có thể cân nhắc mở một lữ quán hay tiệm cơm nhỏ ở cửa thôn. Cả
nhà họ Đường bàn bạc với nhau đều cảm thấy có thể làm được, nhưng mà tài chính có hạn nên tạm thời không thể mở được lữ quán hay tiệm cơm mà chỉ mở được một cái lán trà nhỏ, cung cấp trà nóng, nước nóng, mì vằn thắn, vài loại bánh ăn vặt linh tinh cho các vị khách tới thôn, sinh ý làm ăn cũng khá ổn, đặc biệt vào đúng mùa thì mỗi tháng có thể lời được một
hai trăm văn tiền, cả nhà Đường Đại Hổ đều rất vui vẻ, em trai em gái
đều có đồ mới để mặc, cũng không phải chịu đói nữa.
Trông thấy
nhà Đường Đại Hổ làm ăn được như thế, rất nhiều thôn dân có mắt nhìn
cũng làm theo, ai có tay nghề thì bện vài thứ như sọt, rổ trúc gì đó bán ở ven đường, còn có sửa chữa đồ nữa, ít nhiều đều có thể kiếm thêm chút tiền, không có tay nghề thì treo thẻ bài ở đó, ra sức chạy hàng cho
người ta cũng có thể kiếm được vài đồng, ngay cả Lâm gia cũng mở một sạp hàng bán các sản phẩm từ đậu hũ, hưởng ké tí từ Đường gia cũng lời được kha khá tiền.
Toàn bộ thôn tiểu Phong đều phát triển đi lên, mãi tới tận mùa đông tuyết
rơi rồi thì sự náo nhiệt này mới dần rút đi, tuyết rơi dày đặc với gió
lạnh thấu xương lần thứ hai thổi tới thôn mang đến sự yên tĩnh và bình
yên, năm nay mọi người đều tốt hơn năm ngoái, cả một mùa đông không có
ai bị lạnh chết, đây chính là điều cực kỳ tốt.
Nhoáng cái là qua
ngày tết, qua tết nguyên tiêu, tuyết tan dần, mọ người cũng lần lượt rời khỏi nhà, Đường Dịch chạy lên trấn đầu tiên.
Chưởng quỹ Phó của
tiệm sách Bác Quảng cũng chờ hắn ở cửa giống như năm ngoái, có điều năm
nay không vội vã như năm ngoái, ông cười nói: "Ngày báo danh là bảy ngày sau, có điều địa điểm thi được định ra ở thành Cạnh Châu, tới đó cũng
cần khoảng mười ngày, thầy nghĩ trò nên đi trong một hai hôm nữa, cho
đến khi thi xong thì hãy quay về."
Đường Dịch tính tính: "Như vậy là trò sẽ phải ở phủ thành khoảng hai tháng, khá là dài."
Chưởng quỹ Phó than thở: "Đúng vậy, cân nhắc đến điều kiện nhà trò thì ta mới
đề xuất như thế, nếu là thí sinh nghèo khó thì không dám tiêu hao như
thế."
Nghe thầy nói như thế khiến Đường Dịch nghĩ tới Đoạn Vân
Phi ngay, trong nhà đứa bé kia có thể không thể bỏ nổi tiền ở phủ thành
hai tháng, vì vậy liền hỏi thăm tình huống của cậu.
Chưởng quỹ
Phó cũng nhớ tới đứa bé xuất sắc đó, còn với thiếu niên ích kỷ khác thì
ông khịt mũi coi thường: "Mấy đứa nhỏ đó có hai đứa qua kỳ thi huyện,
nhưng còn thi phủ thì không ai cả, cũng đáng vậy lắm, còn Đoạn Vân Phi,
là một được nhỏ không tệ, theo tiên sinh của nó nói thì đứa bé đó đạt
được án thủ cũng không kiêu ngạo tự mãn, vẫn là giống như trước kia chăm chỉ đọc sách viết văn, tương lai sẽ có tiền đồ."
Đường Dịch nói: "Trò định dẫn cậu nhóc đó đi cùng luôn, tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Chưởng quỹ Phó suy nghĩ một lát rồi nói: "Thầy cảm thấy cũng có thể, nhưng trò vẫn nên hỏi ý kiến của đứa nhỏ kia trước, mấy trò đều từ một trấn nên
lúc báo danh có thể bảo đảm cho nhau, đi cùng nhau cũng có thể chiếu cố
cho nhau cũng rất tốt."
Nói đến chuyện bảo đảm cho nhau thì Đường Dịch hơi lo lắng nói: "Lần này chỉ có hai người trò bảo đảm lẫn nhau sợ là không được rồi thầy."
Phó chưởng quỹ cười rồi nói: "Không cần phải lo, thi Viện ngoài cần một vị Lẫm sinh(*) bảo đảm, còn cần năm thí sinh bảo đảm lẫn nhau nữa, tiên sinh của Đoạn Vân Phi chính là Lẫm
sinh, quan hệ giữa thầy và y khá được nên sẽ bảo đảm cho trò, còn ba thí sinh khác thì thầy cũng đã tìm xong cho trò rồi, trò yên tâm, lần này
tuyệt đối đều là thầy quen biết, sẽ không xuất hiện những người nhân
phẩm thấp kém như lần trước nữa, cứ vậy đi, sáng ngày mai trò xuất phát
rồi đến chỗ thầy để thầy giới thiệu cho trò làm quen."
(*) 廪生:
Lẫm sinh (dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những
người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ) (Hanzii)
Đường Dịch lúc này mới yên lòng, tiếp tục bàn bạc với chưởng quỹ Phó về những thứ cần chuẩn bị, đi tới Phủ thành không tiện như đi lên Huyện, nếu lỡ
xảy ra sự cố cái thì không có cách nào cứu chữa cả, còn có thể đánh mất
cơ hội nữa.
Đường Dịch đi đến chỗ tiên sinh của Đoạn Vân Phi
trước để nói rõ về chuyện bảo đảm, vừa hay Đoạn Vân Phi cũng ở đó nên
Đường Dịch liền nói đến chuyện cùng đi luôn, quả nhiên Đoạn Vân Phi do
dự.
"Nếu như cùng nhau đi báo danh thì không phải là vấn đề gì lớn, nhưng chuyện ở đến lúc thi xong thì có hơi khó cho đệ." Đoạn Vân Phi sao không biết ở hẳn ở đó cho đến lúc thi xong mới là thượng sách chứ, nhưng trong nhà
chỉ có thể đủ cho cậu ở một vài ngày đã giật gấu vá vai lắm rồi, còn về
chi phí tiêu dùng là hoàn toàn không thể chi trả nổi."
Đường Dịch nói: "Ta đã thương lượng với Phó tiên sinh rồi, qua đó rồi ta sẽ thuê
một viện tử nhỏ ở bên đó, rẻ hơn và cũng thuận tiện hơn thuê lữ quán
nhiều, lúc đó chừa ra một phòng trống không vấn đề gì, dù sao thì hai
người cũng là ở, ba người cũng là ở thôi, không thì mấy người ở cùng
nhau vẫn tốt hơn."
Đoạn Vân Phi động lòng, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngại nên nói là về nhà bàn bạc lại với người nhà đã, nếu như là đồng ý
thì ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc đến đợi ở tiệm sách Bác Quảng."
Đường Dịch cũng không miễn cưỡng cậu, hai bên trao đổi những điều cần chú ý xong liền rời đi.
Sau khi Đường Dịch rời đi, thầy của Đoạn Vân Phi nói: "Vân Phi, con nghĩ như thế nào?"
Đoạn Vân Phi thở dài, nói: "Tiên sinh à, nói thực lòng thì con rất động
lòng, nhưng mà con sao lại không ngại khi ở nhà người ta, ăn nhà người
ta được ạ, đây không phải là hành vi của một quân tử."
Tiên sinh
cười nói: "Con nói xem như thế nào mới là quân tử chứ, lẽ nào là chỉ sự
tự cao tự đại giả tạo hay sao, Vân Phi à, vị Đường Dịch kia hết sức chân thành nghĩ cho con, là một người thiện lương, con giao lưu với những
người như thế không cần phải nghĩ quá nhiều đâu, chỉ cần chân thành kết
giao với nhau là được rồi, quân tử sòng phẳng, không cần phải ưu phiền
vì những chuyện này đâu."
Hai mắt Đoạn Vân Phi sáng lên, được
khai sáng mở mang hơn, nói: "Cảm ơn tiên sinh đã chỉ điểm, ngày mai con
sẽ đi tới tiệm sách Bác Quảng ngay, còn nhờ tiên sinh viết giấy đảm bảo
ạ."
Tiên sinh mỉm cười gật đầu.
Sau khi Đường Dịch về nhà
liền nói với Ôn Ngôn, Đường Thực chuyện đi Phủ thành, cả nhà đều hơi sốt sắng, Phủ thành đó là nơi mà tất cả mọi người chưa từng đi đến, là một
nơi xa xôi trong lời nói của mọi người nên cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng
mới ổn.
Đầu tiên Đường Dịch tới nhà lý chính nhờ viết giấy chứng
minh, giấy chứng minh lần này cần phải có năm người trong thôn ký tên ấn dấu tay lên để làm chứng, chuyện này cũng không có gì khó, một loáng là xong ngay. Sau khi về nhà Đường Dịch liền cùng Ôn Ngôn chuẩn bị tất cả
đồ đạc cho chuyến đi dài này.
Chăn, gối, đệm nằm đều cần mang đi, lần này đường đi xa xôi, lỡ như phải qua đêm ở trong xe nên cần phải
chuẩn bị tốt cho việc giữ ấm. Đồ ăn cũng cần phải mang theo, lần này Ôn
Ngôn đã làm rất nhiều bánh nướng đường đỏ với gừng, ăn trên đường đi vừa có thể lót dạ vừa có thể xua khí lạnh, Đường Dịch còn mang theo hai hộp bánh quy để ăn vặt trên đường đi.
Quần áo cũng phải mang nhiều,
không biết khí hậu ở phủ thành như thế nào nên mang theo không ít quần
áo dày mỏng khác nhau, còn thêm giày, nón mũ nữa. Ngoài ra còn thêm mấy
đồ dùng như giấy bút, giỏ thi cho kỳ thi nữa, Đường Dịch mang theo cả
hai phần đề phòng ngừa, kỳ thực vốn dĩ hắn định là đến phủ thành rồi mua lại nhưng Ôn Ngôn lại cảm thấy mua ở Phủ thành thì đắt lắm, nếu như
mình có thể tự mang đi thì nên mang đi, đồ vật dùng quen tay rồi vẫn tốt hơn.
Hai năm qua trong nhà Đường Dịch tích lũy được hơn ngàn
lượng, có thể nói giàu có rồi, sống một năm ở Phủ thành không là vấn đề
gì, có điều chuyến này bọn họ mang theo không nhiều ngân lượng, chỉ mang theo khoảng hai mươi lượng và một ít tiền đồng để dùng trên đường đi,
chủ yếu là sợ gặp phải đạo tặc trộm cướp gì, nếu họ phát hiện trên xe có nhiều bạc như thế thì nguy mất, lỡ không cẩn thận là bồi thêm mạng mình vào đó luôn.
Đường Dịch mang theo mấy khối mộc bài nhỏ, đây là những khoản mà thường ngày
bọn họ gửi tiền vào tiền trang tư nhân Phúc Bảo, phía trên có viết khoản kim ngạch đã gửi, đợi tới lúc tới phủ thành có thể tới tiền trang tư
nhân Phúc Bảo, dựa theo những khoản mộc bài và chững minh thân phận để
rút ngân lượng ra. Mấy mộc bào nhỏ đó không dễ bị chú ý tới nên Ôn Ngôn
may giấu ở trong giày, không nhìn thấy cũng không sờ được, có điều lúc
đi đường có hơi cộm chân tí nhưng không đáng kể, cả đường đi đa phần bọn họ đều ngồi xe đi cả.
Cả hai nhà đều lên lên xuống xuống chuẩn
bị đồ đạc, từng lần từng lần xác nhận không để xót chỗ nào mới yên tâm.
Sáng sớm hôm sau Đường Dịch liền cùng Ôn Ngôn xuất phát trong tự tiễn
biệt của thôn dân, cân nhắc đến sự an toàn thì Đường Đại Hổ cũng đi
cùng, đây là ý của lý chính, Đường Đại Hổ cũng muốn ra ngoài đây đó cho
biết nên cứ thế vui vẻ quyết định chuyện này.
Đi tới tiệm sách
Bác Quảng thì Đường Dịch vui vẻ phát hiện Đoạn Vân Phi đang đứng chờ với hai bao lớn, hai người cười nhìn nhau không nói gì cả, Đoạn Vân Phi đưa tờ đảm bảo của tiên sinh cho Đường Dịch, để an toàn hơn tiên sinh Đoạn
Vân Phi viết cho mỗi người ba tấm, Ôn Ngôn nhận lấy để ba tấm ở ba nơi
khác nhau.
Còn có ba thư sinh khác cũng đang chờ ở tiệm sách Bác
Quảng, mấy vị này tuổi tác sêm sêm Đường Dịch, có hai vị Đường Dịch từng gặp qua ở tiệm sách, chính là hai vị thảo luận về tiểu thư Quý Chi
trong tiệm sách.
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, hai vị thư sinh mê
luyến tiểu thư Quý Chi kia, một vị là Phó Trung Hành, một vị là Thôi
Trọng, còn một vị khác tướng mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng tên là
Quách Thùy Tâm.
Ba người Phó Trung Hành cũng dự định xuất phát
trong hai ngày này, có điều là không đi cùng với Đường Dịch được nên ước định gặp mặt ở phủ thành. Nhà Quách Thùy Tâm có một tửu lưu ở phủ
thành, tên là tửu lưu Tâm Duyệt, bọn họ ước định gặp nhau ở đó để dễ
dàng bàn bạc hơn.
Xe ngựa là thuê, bởi vì mang theo nhiều đồ vật
nên xe ngựa khá là rộng rãi, Đường Đại Hổ luyện hai ngày là có thể thành thục lái xe, bọn họ đều lựa chọn đi đường quan đạo nên không dễ bị lạc
đường được, bốn người liền tranh thủ lên đường.
Đoạn Vân Phi rất
chăm chỉ, ở trên xe cũng không thả lỏng chuyện học hành, này kéo theo cả ngày Đường Dịch cũng luyện tập viết văn chương, hơn năm ngày chăm chỉ
luyện tập trôi qua, Đường Dịch bất ngờ phát hiện mình học được cách lên ý tưởng trong đầu, hơn nữa những cấu tứ, ý tường đã từng nghĩ, xem qua
này đều khắc sâu trong đầu hắn không quên được.
Mấy người cả
đường đi bôn ba rất khổ cực, thậm chí có hai ngày là hoàn toàn ngủ ở bên ngoài, mãi đến tận qua sáu ngày sau thì xe ngựa mới lạch cạch đi tới
trước cửa thành Cạnh Châu.
Lúc này mấy người họ cả người đều gió
bụi, mệt mỏi không chịu được, có điều khi nhìn thấy cửa thành đều không
kiềm được cảm thấy phấn chấn hơn, tim đập nhanh hơn.