Đường Dịch bước nhanh về phía trước, nhìn thấy Ôn Ngôn đang sốt ruột đứng dưới ánh đèn yếu ớt.
Thiếu niên mặc áo bông dày, trong tay giơ một chén đèn nhỏ, đứng giữa trời
đông giá rét mà khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lòng Đường Dịch vừa thấy ấm lòng vừa thấy chua xót lại vừa cảm thấy tức giận.
Nhanh chân chạy tới ôm Ôn Ngôn vào trong ngực, hận không thể truyền hết nhiệt độ của mình cho đồ ngốc này.
"Sao em lại ở đây, có lạnh hay không vậy!" Đường Dịch ôm ngang Ôn Ngôn lên,
vùi chặt Ôn Ngôn vào trong lồng ngực mình, chỉ sợ y bị gió thổi nữa.
"Không lạnh đâu, em cũng mới đên chưa được bao lâu cả." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói, tuy rằng trời tối rồi, bên ngoài cũng không có ai nhưng bị Đường Dịch
ôm như vậy ở bên ngoài vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Sao lại ngốc như vậy chứ, ta dù sao cũng là một đại nam nhân, còn em vốn dĩ người đã yếu rồi, ra ngoài vậy bị cảm lạnh thì sao!" Đường Dịch trách cứ.
Ôn Ngôn cũng biết hắn đang hơi giận, lại nghĩ sự tức giận này của hắn là
bởi vì lo lắng cho mình nên đàng hoàng không phản bác lại, dùng gương
mặt nhỏ nhắn dụi dụi lồng ngực Đường Dịch, nói: "Trước khi đi em có nấu
canh gừng rồi, về nhà chúng ta đều uống một chén nhé."
Đường Dịch hừ một tiếng không để ý y, Ôn Ngôn dựa vào ngực hắn âm thầm nở nụ cười.
Sau khi về nhà hai người đều uống hai chén canh gừng lớn, nước gừng kích
thích khiến hai người ra một thân mồ hôi, ý lạnh trong cơ thể được bài
trừ ra gần hết, hai người cũng thoải mái mà thở ra một hơi.
Cả ngày này Đường Dịch không ăn được bữa cơm ngon nên lúc này quả thực rất đói, không đợi bày xong cơm lên bàn đã nhón một miếng bánh bỏ vào trong miệng, nói: "Báo danh xong xuôi rồi, đặt phòng ở lữ quán cũng đã đặt
xong, đặt trước ba ngày, Phó tiên sinh nói là để thích ứng sớm một
chút."
Ôn Ngôn yên lòng, nói: "Vậy thì tốt rồi, chàng phải nhớ
hỏi kỹ Phó tiên sinh cần phải chuẩn bị gì nhé, để em chuẩn bị sẵn cho
chàng."
Đường Dịch vừa ngồi ăn vừa nói: "Đến lúc đó em đi cùng ta nhé."
Tay Ôn Ngôn đang bưng đĩa rau tạm dừng lại, nói: "Em đi làm gì chứ, sẽ không khiến chàng phân tâm chứ?"
Đường Dịch cười đáp: "Em không đi mới khiến ta phân tâm, yên tâm đi, sẽ không sao đâu, tướng công của em đã trải qua nhiều kỳ thi rồi, không dễ bị
ảnh hưởng như vậy đâu. Vừa hay khi thi xong sẽ mang em đi dạo quanh
huyện, huyện thành chắc chắn sẽ phồn hoa hơn trên trấn nhiều."
Ôn Ngôn chỉ cho rằng Đường Dịch đang nói đến những lần thi thử vừa rồi,
không biết rằng đời trước Đường Dịch đã đi học mười sáu năm rồi, nào là
thi tuần, thi tháng, thi quý, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ đều trải qua rồi, đã sớm quen rồi, vì vậy sau khi báo danh thành công thì trạng thái của
hắn khá bình tĩnh, đặc biệt còn được rèn luyện qua những lần thi thử mô
phỏng thi thật nữa nên là so những thí sinh khác thì hắn xem như là có
kinh nghiệm.
Nhưng Ôn Ngôn lại căng thẳng càng hưng phấn hơn
Đường Dịch, huyện thành là một nơi rất xa rất lớn, phần lớn người trong
thôn đều là cả đời chưa từng đặt chân đến huyện thành, thậm chí còn có
nhiều người cả đời chưa từng bước chân ra khỏi thôn nữa, từng đi huyện
thành có thể xem như là một chuyện lớn, quay về có thể bị nhiều người
vây quanh hỏi tới hỏi lui đến tận mấy ngày luôn.
Nghe xong giá
tiền phòng ở lữ quán trên huyện xong, Ôn Ngôn líu cả lưỡi, cũng may là
năm nay trong nhà may mắn làm ăn thuận lợi mới tích cóp được ít của cải, nếu không thì sợ không cấp nổi mất.
"Bây giờ trong nhà có bao nhiêu bạc vậy em?" Đường Dịch hỏi.
Ôn Ngôn nhẩm lại, tất cả tiền trong nhà đều nằm trong đầu y, không cần
phải lấy ra đếm lại, nói: "Lẻ thì có khoảng hai mươi lượng, còn nguyên
thì có năm trăm lượng ạ."
"Nhiều như vậy sao!" Đường Dịch thầm
giật mình, hắn không ngờ rằng trong nhà có thể tích góp được nhiều như
vậy, năm trăm lượng, đây là số tiền mà rất nhiều người cả đời không thể
với tới được.
"Đúng vậy ạ, chủ yếu là nhờ viên thịt và bánh quy
mang lại trước năm mới, lời được khá nhiều, đặc biệt là bánh xốp, người ở huyện rất thích nó. Mỗi ngày có đến mười mấy đơn đặt hàng liên tục." Ôn Ngôn nghĩ lại đáp: "Cũng là nhờ lúc đó, nếu như đợi đến khi thời tiết
nóng lên thì không bán tốt được như thế nữa."
Đường Dịch gõ gõ
đầu ngón tay lên tay vịn ghế, nói: "Nhiều bạc như thế để trong nhà không an toàn, chờ sang tháng sau đi lên huyện mang đến tiền trang đổi thành
ngân phiếu đi."
Ôn Ngôn dạ một tiếng, y cũng cảm thấy để bạc
trong nhà như vậy cũng không an toàn, này là nhờ hung danh của Đường
Dịch đấy, chứ nếu là nhà bình thường thì sợ rằng không biết bị trộm ghé
bao lần rồi.
Đốt kháng một lúc cũng đủ nóng rồi, Ôn Ngôn đã trải
xong chăn nệm để làm ấm trước đó rồi, chờ hai người tắm rửa xong xuôi
rồi lên giường đều thấy ấm cả người.
Đường Dịch lật người đè Ôn Ngôn xuống phía dưới, cười xấu xa rồi bắt đầu gặm.
Những ngày qua Ôn Ngôn đều bị đảo qua đảo lại mỗi đêm, những mỗi lần đều vẫn
cảm thấy ngại kinh khủng, rầm rì muốn đẩy con sói xám to lớn trên người
mình ra, nhưng Đường Dịch nào chịu chứ, nhanh chóng nắm lấy bàn tay bé
nhỏ của y, mắt thấy bàn tay của mình lại sắp bị "mượn dùng" nữa, Ôn Ngôn rầm rì nói: "Không được mà..."
"Sao mà không được chứ, không phải mỗi đêm đều làm như vậy sao?" Đường Dịch thở hổn hển nói.
"Chàng sắp thi mà, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức chứ, không thể mà... Ưm..."
Thân thể Ôn Ngôn đột nhiên căng ra, là do Đường Dịch đột nhiên chơi xấu, cắn vào chỗ mẫn cảm của y.
"Chàng..."
"Bạn nhỏ à, em không hiểu rồi", Đường Dịch nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của
Ôn Ngôn, động tác không ngừng lại một phút nào, nói: "Đàn ông là cần
phải giải tỏa mới có tinh thần được."
Ôn Ngôn: "..."
Không biết xấu hổ mà!
Sau khi dằn vặt xong hai người mới thở hổn hển ôm nhau ngủ, sáng sớm hôm sau tiếp tục ngày tháng đi học cực khổ.
Chưởng quỹ Phó không ra đề mới cho Đường Dịch, mà lấy ra những đề cũ trước đó
để ôn và bàn lại, cũng không sắp đặt kỳ thi thử giống thật nữa, sắp tới
cuối tháng hai rồi, thi thử kiểu này rất tiêu hao thể lực. Vì vậy chưởng quỹ Phó yêu cầu Đường Dịch trong khoảng thời gian này tăng cường rèn
luyện và dành thời nghỉ ngơi dưỡng sức hơn để có sức lực trải qua kỳ
thi, nếu để ông biết từ sáng tới tối Đường Dịch cứ lôi kéo Ôn Ngôn vận
động chắc khiến ông tức chết mất.
Thời gian trong sự sốt sắng và mong đợi trôi qua cực kỳ nhanh, đảo mắt đã tới tuần cuối của tháng hai.
Trông sắp tới ngày dự định, Đường Dịch và Ôn Ngôn đã sắp xếp xong những thứ
cần thiết cho cuộc thi và bạc, sáng sớm liền ngồi lên xe bò đi đến trấn. Xe bò là mượn của nhà lý chính, Đường Thực lái xe cho bọn họ, cũng vì
muốn hộ tống bọn họ một đoạn đường, hắn biết hai người họ mang theo
không ít bạc, cứ vậy mà đi cảm thấy không an toàn.
Ôn Ngôn rất
sốt sắng, đã sắp xếp chuyện ở nhà xưởng từ sớm, sau đó bận rộn thu dọn
đồ, sắp xếp một đống đồ trông như đang chuyển nhà vậy, bận rộn cực kỳ.
Đường Dịch nhìn chăn đệm quần áo trên bò, cười nói: "A Ngôn, không dùng nhiều đến vậy đâu, chăn đệm bên kia đều có cả."
Ôn Ngôn nghiêm túc đáp: "Không mang nhiều đồ dùng hàng ngày như vậy sao có thể che được bình đựng bạc chứ, chàng xem nè, người ta nhìn thấy chúng
ta như vậy sẽ cho rằng chúng ta mang chăn đệm quần áo các thứ cho kỳ thi là hơi nhiều, cùng lắm là cười chúng ta quá khẩn trương thôi, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện chúng ta đi đổi tiền đâu."
Đường Dịch
thở dài nói: "A Ngôn thật là trời sinh thông minh mà, thế mà hiểu được
phải tránh tầm mắt người khác, tướng công tự thấy không bằng mà!"
Ôn Ngôn xấu hổ đấm nhẹ vào hắn: "Đại ca đang ở đây nà, chàng thật lắm điều!"
Đường Thực ở bên cạnh vừa cười cười vừa nghe cho vui, tình cảm vợ chồng son
tốt vậy hắn cũng rất vui, lần này hắn cũng mang theo chút bạc đi đổi
thành ngân phiếu, đều giấu dưới đáy chăn bông, đợi lúc Ôn Ngôn và Đường
Dịch lên xe ngồi lên chăn thì không nhìn ra gì cả, hắn còn đặc biệt mặc
bộ quần áo cũ đầy mảnh vá, người nào nhìn cũng sẽ chỉ cho rằng đây là
một phu xe bò nghèo khổ mà thôi, sẽ không ai đoán được hắn thế mà mang
theo nhiều tiền bạc như vậy.
Xe bò lạch cạch đi khỏi thôn Tiểu
Phong, có thôn dân dậy sớm muốn hóng chuyện, lý chính mang theo mấy
người đợi ở cửa thôn thành tâm dặn dò và chúc phúc, khiến Đường Dịch cảm thấy cực kỳ ấm lòng, lòng trung thành đột ngột tràn ngập trong lòng,
đây là quê nhà của mình đây!
Xe bò chậm hơn xe ngựa, chờ tới khi
đến huyện thì cũng đã là xế chiều, ba người cũng không đi đến lữ quán
trước mà đi thẳng tới tiền trang, đổi bạc thành ngân phiếu xong mới thấy an tâm được. Đường Thực muốn quay về thôn luôn, Đường Dịch liền nhờ hắn mang ngân phiếu trở về, mình và Ôn Ngôn chỉ chừa tờ năm mươi lượng cùng một ít bạc vụn trên người để tiêu vặt, Đường Thực mang theo lượng lớn
tiền bạc nên không dám ở lâu, nhanh chóng quay về, ngay cả nhìn ngắn
huyện cũng không nhìn. Đường Dịch và Ôn Ngôn ôm bao lớn bao nhỏ tiến vào lữ quán.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Đường Dịch liền dẫn theo Ôn
Ngôn đi dạo quanh huyện thành, huyện rất khác trên trấn, nơi này ban đêm vẫn rực rỡ đèn màu, cực kỳ náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với sơn thôn
yên tĩnh và vắng lặng.
Lúc này các thí sinh cơ bản đều đến rồi,
huyện thành trở nên náo nhiệt hơn bình thường gấp mấy lần, trên đường đi có thể bắt gặp trường bào thư sinh, Ôn Ngôn tò mò nhìn phải nhìn trái
sau đó thầm nói với Đường Dịch: "Tướng công à, sao những thư sinh này
sao trông hơi yếu ớt vậy?"
Đường Dịch cười nói: "Không để ý đến
chuyện khác, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, có rất nhiều người chỉ
một lòng đọc sách quanh năm không rèn luyện gì thì thân thể trở nên yếu
thôi."
Ôn Ngôn chớp mắt mấy cái, quan sát thân thể cường tráng
giàu tinh lực cao trên một mét tám của tướng công mình, khó giải thích
được đột nhiên cảm thấy tướng công mình hoàn toàn không hợp với những
người đọc sách kia, ngược lại trông rất thích hợp để đi mang binh đánh
giặc.
Đường Dịch thấy hai mắt long lanh của y nhìn nhìn mình,
không kìm được muốn đùa giỡn y, hơi cúi người nhỏ giọng nói: "Toàn thân
tướng công của em có chỗ nào em chưa từng xem sao, sao lại không nhịn
được ngay trên phố lớn thế này, nhìn nữa thì coi chừng ta làm em ngay
bên đường đấy."
Ôn Ngôn sợ hãi kêu nhỏ một tiếng, xấu hổ nói:
"Đang trên đường lớn đấy, sao chàng nói linh tinh gì vậy! Mất mặt lắm
đấy biết không!"
Nói xong liền đỏ mặt chạy, Đường Dịch cười lớn đuổi theo sau y, cứ như một đăng đồ tử xấu xa trong truyền thuyết vậy.
Trên đường cực kỳ phồn hoa, khá giống với chợ đêm, các quần bán đồ ăn, bán
đồ linh tinh cực kỳ nhiều, có rất nhiều thứ mà một đứa nhỏ ở nông thôn
như Ôn Ngôn chưa từng thấy qua, vì vậy Ôn Ngôn liền rất dễ dàng bị hấp
dẫn. Đường Dịch dù kiến thức rộng rãi nhưng đồ vật ở cổ đại vẫn có chút
khác ở hiện đại, thấy Ôn Ngôn chơi vui như thế nên hắn cũng vui vẻ chơi
theo y.
"Mau đến đây nào, tiểu công tử mau lại xem một chút, ngọc châu nhà chúng ta là tốt nhất, ngài đeo lên nhất định sẽ rất bắt mắt —— "
"Tiểu công tử, đến nếm thử xâu thịt dê nhà chúng ta đi!"
"Vị tiên sinh này, có muốn tặng cho người trong lòng một đóa hoa lụa không?"
"..."
Dọc đường đều vang lên tiếng người bán lớn tiếng hét, Ôn Ngôn nhìn mà hoa
mắt, bất tri bất giác trong tay thêm một xâu thịt dê, một tay khác cầm
một khối bánh ngọt hấp(*), vừa thơm nức mũi vừa nóng hổi.
Đường
Dịch cũng ăn đến sướng miệng, ở đây thịt và bánh đều là hàng đúng giá,
ăn vùa ngon vừa tươi nữa, không nhịn được ăn vài xiên vào bụng.
"Ồ, tướng công chàng nhìn kia, đó không phải là bánh xốp của nhà chúng ta sao?" Ôn Ngôn chọt chọt Đường Dịch, nhẹ giọng nói.
Đường Dịch cũng tới hứng thú, hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đi tới.