Lại qua thêm mấy ngày sau, vào một buổi tối Đường Dịch trở về nhà liền nhìn thấy một cái hamburger nóng hổi. Bánh
nướng mềm mịn thơm phức, bên trên còn rắc một ít hạt vừng trắng, bên
trong bánh là một lớp cải xanh, một lớp thịt, thịt được rán với mỡ rất
thơm, bên trên là một lớp rau xanh tươi mát nữa, cộng thêm nước tương bí chế của Đường Thực nữa, Đường Dịch không nhịn được nuốt nước miếng một
cái.
Lâu rồi không gặp mày, Hamburger. Cắn xuống một miếng bánh
thơm ngon, Đường Dịch nhìn thấy đồ ăn ở thế giới trước đang ở trước mặt
mình cứ cảm giác như đột ngột tỉnh mộng vậy.
Hamburger mà Ôn Ngôn làm không giống với bánh hamburger mà Đường Dịch từng ăn qua, ở đây
không làm ra được phô mai, sốt mayonnaise và tương cà, nhưng nước tương
bí chế của Đường Thực sử dụng những nguyên liệu không có ở thế giới
trước nên mang lại một hương vị khác biệt. Đường Dịch ăn một hơi bốn cái mới thỏa mãn giơ ngón tay cái lên: "Không tồi không tồi, cái này có thể bán được rất tốt."
Ôn Ngôn cũng ăn hai cái, cũng thán phục mỹ vị của loại thức ăn này, y không khỏi nghĩ đến chuyện Đường Dịch ăn những
món ngon như vậy mà lớn lên, đây là chuyện hạnh phúc đến dường nào chứ!
Mấy ngày này trong nhà có nhờ người làm một cái bếp để nướng đồ ăn, Ôn Ngôn dùng mấy lần liền hiểu rõ về cái bếp này, bánh mì nướng ra đều vừa thơm vừa mềm. Lúc này Đường Dịch quyết định bữa sáng về sau sẽ ăn bánh mì và sữa tươi!
Từ lúc Đường Dịch tìm đến Trương Lão Cữu thì mỗi buổi
sáng sớm Trương Lão Cữu sau khi vắt sữa xong sẽ mang cho Đường Dịch một
thùng nhỏ, vừa đủ cho hai người uống. Biết chuyện nhà Đường Dịch chỉ
dùng sữa bò để uống thì Trương Lão Cửu cực kỳ kinh ngạc, sữa bò nhà ông
trước giờ đều mang lên trấn để làm kẹo sữa, đây là lần đầu có người đặt
để uống, bởi vì sữa bò không rẻ, hơn nữa người trong thôn cảm thấy nó
vừa không thể giải khát vừa không thể no bụng được, chỉ có mỗi nhà
Trương Lão Cửu mới uống, cũng chỉ họ mới biết đây là thứ tốt thế nào.
Đây là chuyện vụn vặt mà thôi, hiện tại Đường Dịch muốn đề nghị Ôn Ngôn làm một ít bánh hamburger mang lên trấn bán, Ôn Ngôn hơi sợ, từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng đi lên trấn bao giờ, hay là nói y cứ ngốc mãi ở hai thôn mà thôi, đột ngột nói phải lên trấn thì y thấy không ổn lắm, Đường Dịch cổ vũ y nên đi ra ngoài một chút, chỉ là hắn không quá yên tâm về
sự an toàn của y.
Ôn Ngôn nói: "Khoảng thời gian này đại ca đều
mang chút tương lên trấn để bán, em và đại ca có thể bán cùng được, chỉ
là em không biết bán, không biết mời khách thì làm sao đây, nếu người ta muốn mặc cả với em thì em nên làm gì?"
Đường Dịch an ủi: "Không
sợ, có đại ca ở đấy mà, lại nói bánh hamburger của chúng ta thơm ngon
đấy vậy mà, không cần em phải hét lớn mời gọi thì cũng sẽ có người tới
hỏi, tới lúc đó thì em liền nói mười đồng một cái, ta xác định rồi đây
không phải là giá cao, sẽ không có người mặc cả đâu, nếu như có thì em
cứ nói không mặc cả, dù sao chúng ta cũng không quá lo lắng chuyện bán
được hay không mà."
Ôn Ngôn vẫn còn có chút căng thẳng: "Vậy nếu
như không bán tốt thì làm sao giờ, cái này chủ yếu làm từ bột mì trắng
và thịt lợn, mua nguyên liệu thôi đã tốn nhiều tiền rồi."
Dáng vẻ căng thẳng này của thiếu niên cứ như dáng vẻ của đứa bé vào ngày đầu đến trường vậy, Đường Dịch động viên mãi mới có thể trấn an Ôn Ngôn,
sau đó tới nhà Đường Thực thương lượng chuyện bán cùng này, khoảng thời
gian này hắn chăm chỉ học hành nên ít hỏi chuyện trong nhà, nên không
hiểu rõ chuyện làm ăn của đại ca lắm.
Đường Thực rất đồng ý
chuyện bán cùng này, nói: "Khoảng thời gian này nhà chúng ta làm được
tương, mỗi ngày ta đều lên trấn để bán, bán khá được, tương của chúng ta khác những loại trên thị trường, đặc biệt thơm, những khách đi ngang
qua cũng nguyện ý mua một ít về để cho người nhà ăn thử."
Đường
Dịch nghe chuyện buôn bán của đại ca thuận lợi cũng cảm thấy cực kỳ vui
mừng, biết được Đường Thực bày hàng ở bến tàu thì càng vỗ tay khen: "Quá tốt, hamburger của đệ là loại thức ăn nhanh, rất phù hợp ở nơi khách
hàng qua lại đông đúc, mua xong liền có thể vừa cầm đi vừa ăn được, có
thể tiết kiệm thời gian mà không bị đói."
Đường Thực nói: "Không
tệ, nhưng mà cái tên này quá kỳ rồi, ham-bơ-gơ có nghĩa là gì, ta cảm
thấy đệ vẫn nên đổi tên thì tốt hơn."
Ham-bơ-gơ là từ dịch âm ra, nhờ Đường Thực nhắc nhở mà Đường Dịch mới nhận ra được tên của món này
không phù hợp với thời đại này, sau đó về nhà thương lượng với Ôn Ngôn
nên đặt tên gì thì được.
Hai người nghiên cứu một lúc lâu, cuối
cùng Ôn Ngôn quyết định đặt cho nó là Bánh tầng tầng(*), thông tục dễ
hiểu dễ hấp dẫn người khác, Đường Dịch lén cười thầm, cuối cùng đồng ý
dưới nắm đấm nhỏ của Ôn Ngôn.
Sáng hôm sau Ôn Ngôn tỉnh dậy từ
rất sớm, bánh mì đã được làm từ tối hôm qua rồi, nhân thịt thì cần phải
làm trong ngày, tay chân y lanh lẹ làm năm mươi cái bánh hamburger, đặt
gọn gàng trong giỏ, xuất phát cùng lúc với Đường Dịch.
Đường Dịch nào nỡ để y gánh giỏ chứ, chủ động nhận lấy rồi gọi Đường Thực, ba người cùng nhau lên trấn.
Trước đó đều là Đường Dịch đi một mình, nay có Đường Thực và Ôn Ngôn làm bạn đồng hành nên dù đường dài cũng không thấy chán.
Ôn Ngôn hơi thấp thỏm nên cứ đi theo sau Đường Dịch, hôm nay y đặc biệt
mặc bộ đồ mới sạch sẽ màu xanh lam, y sợ trên trấn chê cười dáng vẻ quê
mùa của mình.
Đường Dịch đưa Ôn Ngôn đến bến tàu, khích lệ y vài câu rồi vội vã chạy tới tiệm sách Bác Quảng.
Ôn Ngôn dõi theo dáng vẻ của Đường Dịch một lúc lâu, Đường Thực thấy vậy
cười nói: "Chờ bán xong thì có thể tới xem chỗ Đường Dịch đọc sách một
chút ha."
Ôn Ngôn sợ hết hồn, vội xua tay nói: "Bây giờ chàng ấy
đang rất bận học tập để chuẩn bị cho kỳ thi, không thể làm phiền chàng
ấy được."
Đường Thực cười cười, đứa bé này quá là hiểu chuyện
rồi, có điều y có lòng thương Đường Dịch như vậy nên Đường Thực cũng
không nói gì nữa, quan tâm tới chuyện mở nắp giỏ lên, lộ ra từng cái
bình tròn nho nhỏ.
Ôn Ngôn răm rắp học theo, cũng mở giỏ của mình ra, lộ ra từng cái bánh hamburger được bọc sạch sẽ bằng lá bồ vi.
Mùi thơm của thịt và tương nhanh chóng lan tỏa trong không khí, bụng của
nhiều người bắt đầu ọt ọt kêu lên, chuyến tàu mới cập bờ vào sáng sớm
nên có nhiều khách thương chưa kịp ăn sáng, đang rất đói bụng.
Chỉ trong chốc lát gian hàng nhỏ của Ôn Ngôn đã có rất nhiều vây quanh, đều tới hỏi đồ ăn gì thơm vậy.
Ôn Ngôn hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói về bánh tầng tầng một chút, vốn
tưởng rằng sẽ có khách bất mãn phàn nàn với y, cũng chuẩn bị tinh thần
mặc cả giá tiền, không ngờ rằng những khách thương lắm tiền nhiều của
này đâu thèm quan tâm vài đồng lẻ này, lập tức vung tiền muốn nếm thử.
Năm mươi bánh tầng tầng bị mọi người tranh nhau hết sạch, Ôn Ngôn luống
cuống tay chân nhận tiền, may mà Đường Dịch từng dạy y số học nên dù Ôn
Ngôn hơi khẩn trương nhưng chưa từng xảy ra sai lầm nào cả.
Ở
phía sau còn có người tới hỏi, cũng có người ăn một cái rồi chưa no định mua lại, Ôn Ngôn chỉ đành ngại ngùng nói hết mất rồi, những người đó
bĩu môi thất vọng quay về, nhưng cũng có nhiều người đến hỏi ngày mai có nữa không, Ôn Ngôn hưng phấn nói ngày mai sẽ có nữa.
Đường Thực
bán tương cũng rất được, hôm nay hắn bán hai loại tương, một loại cay và một loại không cay, loại cay bán được hơn một chút nhưng cũng đắt hơn,
thời gian gần đây hắn đều đứng đây bán tương nên có chút thanh danh, rất nhiều người tới đều đưa thẳng tiền tiền rồi lấy bình tương rời đi, buôn bán cũng nhanh gọn lẹ.
Ôn Ngôn đứng bên cạnh phụ giúp nhận tiền
tính sổ, Đường Thực cũng nhẹ lòng hơn, hắn chỉ có thể tính toán những
khoản nhỏ nhỏ thôi, nhiều hơn sẽ dễ bị rối, lúc đó khó tránh phạm sai
lầm. Ôn Ngôn cẩn thận hơn, nhận tiền thối tiền đều rõ ràng, không phạm
sai lầm nào.
Hai người bán xong rất nhanh, dọn dẹp gọn gàng rồi đeo giỏ không về nhà.
Ôn Ngôn hơi kích động, y không ngờ rằng bánh tầng tầng của mình được hoan
nghênh như vậy, cũng không nghĩ tới mình có thể dũng cảm đi tới bước
này, đi lên trên giao thiệp với các khách thương bốn phương, cảm thấy
lòng mình sảng khoái thoải mái hơn, như là gặp được chuyện lớn rồi cả
người và khí chất không giống như trước nữa.
Chờ đến tối Đường
Dịch về tới nhà, Ôn Ngôn như chim nhỏ nhào tới ríu rít kể lại những
chuyện hôm nay cho Đường Dịch nghe, còn đưa năm trăm đồng mình kiếm được cho Đường Dịch nhìn.
Đường Dịch mỉm cười nghe y nói, đưa ra đề
nghị: "Không bằng làm một cái hộp nhỏ cất tiền đi, dành riêng cho A Ngôn để tiền riêng của mình, tiền tự em kiếm được cứ giữ lấy, về sau muốn
mua gì là có thể tự mua được."
Ôn Ngôn lắc đầu nói: "Tướng công
kiếm tiền đều không giữ lại cho mình tiêu, sao em có thể ích kỷ như vậy
chứ, tiền của chúng ta để chung đi, tuy hai mà một."
Đường Dịch
hôn lên trán y một cái, nói: "Tuy hai mà một là đúng, nhưng em có một
kho bạc nhỏ của mình cũng đúng, em chưa hiểu rõ về việc độc lập kinh tế
quan trọng ra sao, nhưng em cứ nghe tướng công của mình nhé, sẽ không có gì sai đâu. Nào, đi tìm cái bình nhỏ mà mình thích đi, về sau mỗi lần
kiếm được tiền cất một nửa vào trong đây."
Ôn Ngôn quả thực không hiểu gì về cái gọi là độc lập về kinh tế, thời đại này rất ít người có
thể độc lập về kinh tế được, đặc biệt là nữ nhân và tiểu ca nhi.
Người bình thường đều ở chung mấy đời với nhau, không tách riêng, trong nhà
tiền ai kiếm được đều phải nộp lên toàn bộ cho người lớn nhất trong nhà, hay nói cách khác thì nếu như trong nhà vẫn còn lão thái thái, như thế
thì con trai và con dâu sẽ không có nơi ở riêng và tiền riêng của mình,
tiền kiếm được đều phải đưa cho mẹ, con trai và con dâu nếu cần mua gì
đều phải nói với mẹ để mẹ đưa tiền mua đồ.
Nếu gả cho nhà tốt,
gặp được trưởng bối khoan dung độ lượng, tính tình dễ chịu thì sẽ tốt,
còn nếu như gặp phải mẹ chồng hà khắc thì sống một ngày như sống một năm vậy.
Không chỉ phải chịu thuế má của cha mẹ chồng tuổi già, còn phải nộp toàn bộ
tiền cho họ nữa, rất nhiều con dâu đều không muốn, nhưng thời đại này ai cũng vậy đâu thể nói gì được.
Xét theo tình cảnh xung quanh mà
nói, Đường Thực và Đường Dịch không có người già cần phụng dưỡng, còn là đàn ông có thể kiếm được tiền, là điều cực kỳ quý, do đó Lâm Tú Tú vẫn
chưa chịu từ bỏ cũng bởi vì điều này.
Nữ nhân và tiểu ca nhi luôn phải chịu được sự áp bức và bóc lột, trước giờ Ôn Ngôn chỉ biết phải
hầu hạ Đường Dịch thật tốt, chưa từng nghĩ tới bản thân mình. Sau khi
trừ đi tiền vốn nguyên liệu thì kiếm lời hơn 100 đồng, tiếng tiền đồng
leng keng leng keng rơi vào bình sứ nhỏ khiến cho lòng Ôn Ngôn dâng lên
một cảm giác tự hào kỳ lạ.
Y cảm giác sống lưng mình thẳng hơn, bầu trời cũng trở nên đẹp hơn, cả người tràn ngập niềm tin.
Mười mấy đồng tiền không chỉ mang tới sự tự do về kinh tế cho thiếu niên, mà còn rèn đúc tinh thần của y nữa, Đường Dịch nhìn khuôn mặt Ôn Ngôn tràn ngập sự tự tin hạnh phúc cũng cảm thấy mình rất vui.
Hai người
líu ra líu ríu nói rất nhiều, nhắc tới đề nghị của Đường Thực đi qua
tiệm sách để chào Đường Dịch một cái, Đường Dịch thở dài nói: "May mà em không đi, gần đây bị Phó tiền sinh mắng thảm lắm, ta không muốn mất mặt trước mặt em đâu."
Ôn Ngôn vội hỏi: "Vì sao vậy chàng?"
Đường Dịch xòe tay: "Bài tập hôm nay không làm tốt thôi, Phó tiên sinh gia
tăng độ khó lên một chút, kết quả thì ta làm ông ấy thất vọng rồi."
Ôn Ngôn lo lắng không thôi: "Để tướng công tham gia vào cuộc thi đồng sinh trong thời gian ngắn như vậy đúng là hơi khó mà."
Đường Dịch vỗ vỗ tay Ôn Ngôn, nói: "Tướng công của em không sợ khó, tiên sinh nói vài câu thì có sao đâu, chẳng phải chuyện gì lớn, có điều lại khiến ta nghĩ ra được một phương pháp học mới, ngày mai định thương lượng với tiên sinh một chút."
(*) raw là 层层鲜, mình không biết để sao nên tạm thời đặt là Bánh tầng tầng, mn có tên gì hay thì góp ý cho mình nha