Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại
Ăn tối xong, Sở lão phu nhân gọi anh ra ban công nói chuyện.
‘’Con thật sự muốn kết hôn với Oán Phục Nghiên?’’
‘’Bà biết trong lòng con chỉ có ai mà đúng không?’’ Anh trầm ngâm, miệng trả lời bà nội, mắt nhìn theo những tán cây va vào nhau trong không gian
tĩnh lặng, hai tay đan vào nhau.
‘’Nhưng… ta nghe nói mẹ con đang chuẩn bị cho hôn lễ rồi. Theo đuổi một người
vốn đã khó, theo đuổi lại thì càng khó hơn. Con biết bản thân mình muốn
gì rồi sao?’’
‘’Nhờ Thuần Sương, con đã có thêm động lực theo đuổi cô ấy. Con sẽ không từ
bỏ đâu.’’ Nghe được những lời này của cháu trai thì bà cũng an tâm hơn.
Giống với Sở lão gia, bà luôn đứng sau ủng hộ cho hai người. Mong muốn
cả hai sẽ luôn được hạnh phúc với những gì bản thân đã chọn.
Thanh xuân bà đã lỡ mất chàng thiếu niên của mình, đến làm dâu họ Sở chỉ là
bắt buộc, quan hệ qua lại mà thôi. Gả cho Sở lão gia, tuy rằng cả hai
không yêu nhau nhưng chí ít vẫn có chút tình cảm và sự tôn trọng dành
cho đối phương, nên có thể coi là khá êm ấm. Tới đời cha Đãng Nhân cũng
vì hôn nhân chi phối mà không thể ở cạnh người mình thương, mẹ cậu lại
là người chẳng mấy an phận, luôn làm khó dễ nếu có gì không ưng ý, cha
anh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Đến Sỡ Đãng Nhân, anh may mắn được ở cùng người mình thương, nhưng lại bị
chính mẹ ruột mình phá hoại, hỏi xem bà nội anh vui sao được. Không lẽ
ba đời nhà họ Sở không thể lấy nổi người mình thương sao? Hay đó chính
là cái giá phải trả cho sự thành công của nhà họ Sở, muốn tận lực với
công việc mà phải bác bỏ lại người mình thương.
…
Oán Phục Nghiên không thích Sở lão phu nhân cho lắm, vì bà luôn yêu thương
Thiễu Ngưng và luôn cố để Đãng Nhân và cô tới với nhau. Cũng chính là
rào cản rất lớn dành cho cô ta khi muốn vào nhà họ Sở. Mỗi lần gặp là
một lần không vui, ngày hôm qua tại tiệc tối đón Sở lão phu nhân trở về, Phục Nghiên theo thói quen mà làm khó Chước Nhiên mà quên mất rằng cô
bé là bảo bối mà lão phu nhân ngày ngày nâng niu, nên mới bị giáo huấn
cho một trận. Hôm nay thì đem theo thái độ không tốt tới phim trường.
Thiễu Ngưng thấy thế thì cũng làm ngơ, cô ta tức giận thì có liên quan gì tới cô. Chỉ lo không hoàn thành tốt cảnh diễn thôi. Cảnh hôm nay là tới lúc nam chính tỏ tình với nữ chính tại ngự hoa viên. Là một trong những
phân đoạn quan trọng của cốt truyện.
Oán Phục Nghiên vì tâm trạng không tốt nên ảnh hưởng đến cảnh diễn rất
nhiều, tâm trạng căng thẳng khiến cô ta không thể diễn một cách tự nhiên và trong trẻo như nữ chính nguyên tác. Đạo diễn Trương Hạo và đoàn làm
phim cũng rất nhức nhối về vấn đề này, nhưng càng lúc thì càng tệ hơn.
Diễn lâu như vậy nên mọi người đều mệt mỏi, đạo diễn bảo mọi người nghỉ ngơi và uống chút nước mà đã nhờ người trong đoàn phim đi mua. Thấy Oán Phục Nghiên căng thẳng ngồi một góc, cô lưỡng lự cầm lấy chai nước và tiến
tới cạnh đưa cho cô ta.
‘’Này, thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá.’’ Đưa chai nước trên tay cho Oán Phục Nghiên, cô nói.
‘’Ai cần cô bận tâm.’’
‘’Tôi không bận tâm, chỉ là cô diễn không tốt nên ảnh hưởng tới mọi người,
tôi góp ý vậy thôi. Còn quyết định vẫn là của cô mà. ’’
Nghe Thiễu Ngưng nói xong, cô ta có tinh thần hơn hẳn. Không phải cảm động
trước sự quan tâm của vợ cũ người mình yêu, mà là sợ cô vượt mặt nên
muốn thể hiện bản năng của mình. Thấy thế, Thiễu Ngưng cũng hiểu, nhưng
kệ chứ, không ảnh hưởng đến tính trình quay phim là được, những chuyện
khác thì cứ để sau.
…
‘’Trân Nhi, ta yêu nàng… ‘’
‘’Vương gia, e rằng không được đâu. Chúng ta có khoảng cách khá lớn, cưới ta về chỉ là thêm một miệng ăn.’’
‘’Ta không quan tâm gia thế nàng thế nào, ta chỉ biết, ta yêu nàng.’’
Cảnh quay lần này quả nhiên đã tốt hơn hẳn, đạo diễn thấy vậy thì cũng đỡ áp lực hơn. Đồng thời bảo Diệp Thiễu Ngưng nhanh chóng chuẩn bị cho cảnh
quay của mình.
‘’Cô ấy diễn cũng đâu tệ, chỉ là được người nhà nuông chiều quá sinh hư.’’ Vừa chỉnh lại trang phục cho cô, chị Caramella nói.
‘’Ừm, nhưng cuộc sống mà. Đâu phải ai cũng có thể hoàn hảo. Thực sự mà nói,
em cũng thích sống một cách ngông cuồng và kiêu ngạo như cô ấy.’’ Vì một tương lai tốt hơn nên cô càng phải cẩn trọng, tự bảo vệ mình cũng tự
bảo vệ con gái. Để có thể sống vô lo và kiêu ngạo như thế, từ lâu đã là
ước muốn lớn của cô rồi.
‘’Thôi em, em mà quậy thì có 10 Adrienette cũng chẳng trống nổi.’’
‘’Chị cứ đùa, em đâu như thế.’’
‘’Vậy thì ngoan ngoãn diễn tốt cảnh của mình đi. Được rồi, mọi thứ đã xong.’’
Cô đứng lên, xoay một vòng khi thấy mọi thứ đã ổn thì liền tới diễn cảnh
của mình. Caramella đứng đó một hồi, thì tự dưng chuông điện thoại reo
lên.
‘’Alo bé cưng, chị đang ở trường quay, không tiện gặp mặt. Buổi tối?... à được, chị sẽ tới.’’