Bạch Liên thướt tha đi tới chỗ Tâm Dao, lại vờ như ngu ngơ, nhìn thấy cô là liền tỏ vẻ trốn tránh ái ngại. Tâm Dao thừa biết lúc này mọi người xung quanh đều đang chú ý tới hai
người, bởi vậy cô tránh đi. Nhưng Bạch Liên này thật sự dai như đỉa vậy, cô ta bẽn lẽn đi theo cô, khe khẽ nói: “Khương tiểu thư, thật xin lỗi…
Mặc dù tôi biết Khương tiểu thư rất ghét tôi nhưng cô cũng đâu cần tranh đồ của một cô gái nhỏ bé như tôi chứ? Tôi biết một đại tiểu thư như cô
thiếu thốn gì một chiếc váy cơ chứ…” Bạch Liên ấm ức nói, điệu bộ như
đang kể lể. Có lẽ kiếp trước Dịch Thành thật sự bao bọc cô ta quá nhiều
nên dù hơn nửa đời sau sống trong giới hào môn, cô ta vẫn chẳng khôn ra
tí nào. Còn tưởng chút mánh khóe này có thể làm mọi người thương xót
sao?
Tâm Dao hơi nhíu mày, phút chốc cũng đoán được vấn đề. Đúng là định mệnh mà ha, ngay cả khi cô
không trực tiếp đi chọn váy thì chiếc váy cô đang mặc vẫn không tránh
khỏi có liên quan tới nữ chính. “Thì sao? Đồ tôi thích, cũng là trả tiền mua đàng hoàng, càng không tranh giành cướp bóc từ ai.” Chả trách sa
vừa rồi Dương Kỳ còn nói móc Dịch Thành tranh giành đồ của người khác.
Ra là chiếc váy “tội lỗi” này đây. “Xem ra Thẩm tiểu thư thật sự rất
thích chiếc váy này. Hay là thế này đi, sau hôm nay tôi tặng lại cho cô
nhé?” Tâm Dao mỉa mai nói. Cô hoàn toàn không muốn kiếm chuyện với cô
ta, nhưng việc thì cũng đã lỡ rồi, chi bằng cứ nói cho sướng cái miệng.
Một số việc thật sự đã thay đổi rất nhiều so với kiếp trước, cho nên chưa
chắc Dịch Thành sẽ có thể hủy hoại mọi thứ của cô như trước. Cô cũng
biết được, hắn còn chút tình nghĩa với mình.
Bạch Liên nghe mấy lời chế giễu đó thì tức đến run người, mồm miệng lại
liếng thoắng: “Không cần, không cần đâu.” Cô ta xua xua tay, mỉm cười
ngọt ngào. “Tôi cũng không cần chiếc váy ấy nữa, vẫn là nên đưa cho
Khương tiểu thư. Dẫu sao tôi cũng đã có được Dịch Thành, sau này sẽ có
thêm nhiều thứ tốt, không nên vì một chiếc váy mà đắc tội với Khương
tiểu thư, đúng chứ?”
Tâm Dao
nhướng mày nhìn cô ta, Hải Nguyệt khoanh tay hất cằm khinh khỉnh đáp: “Ý cô là, đồ cô không cần mới đưa cho Tâm Dao? Cô nghĩ mình là ai vậy? Đĩa đeo được chân vịt một chút liền tưởng mình thành thiên nga sao? Người
như cô, xứng sao?”
Xung quanh
trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn, nhưng có lẽ những người đàn ông đều đang
quá bận với việc xã giao nên còn chưa chú ý tới. Tâm Dao biết bạn mình
đang hăng, nếu cứ tiếp tục e là sẽ mắng người mất. Mắng thì cũng được,
nhưng mắng loại người này vừa tốn nước bọt, tốn neuron lại còn chả được
tích sự gì, có khi còn làm tổn hại danh dự.
“Thẩm tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Là tôi không cần nên cho lại người có tranh
giành cũng không có được là Thẩm tiểu thư chứ?” Tâm Dao đáp. “Còn có, về Dịch Thành, cũng giống như chiếc váy này vậy. Không phải là Thẩm tiểu
thư có được, mà là tôi không cần nữa nên cô có thể thưởng dụng. Mong cô
hiểu cho.”
Bạch Liên trợn trừng mắt, không dám tin cô lại có thể dùng những lời lẽ đó để nói về Dịch Thành.
“Cô… cô dám xem anh ấy là một thứ đồ muốn vứt là vứt vậy sao? Tình nghĩa của cô để ở đâu hả?”
“Đừng có mà dùng cái giọng chất vấn đó với thiên nga của chúng tôi, đồ vịt
hoa xấu xí.” Hải Nguyệt càng lúc càng không vừa mắt cô ta. Nếu không
phải Tâm Dao đang giữ tay cô nàng thì hẳn là Hải Nguyệt đã đi lên đánh
cho cô ta mấy cái ra trò.
Đúng là cái đồ trơ trẽn!
“A! Thật ra Dịch Thành còn không đáng giá bằng chiếc váy này đâu, chiếc váy tôi còn có thể cho Thẩm tiểu thư được, vậy một người đàn ông thì có bao nhiêu giá trị chứ, đúng không nào?” Tâm Dao đáp. “Tôi cũng không quen
dùng chung đồ với người khác, cái gì bẩn rồi thì nên vứt đi, dù có tẩy
thế nào cũng không sạch được.”
Tâm Dao xoay người đi, tấm
lưng tinh tế quay về phía Bạch Liên, từng bước từng bước chân đều toát
lên vẻ quyền quý. Một tay cô nâng váy, nghiêng mặt xoay đầu lại, mỉm
cười dụ hoặc: “ Tôi đã có lòng tốt tặng lại cho Thẩm tiểu thư, cô nên
cảm ơn mới phải chứ.”
…
Tâm Dao quay người bỏ đi để lại Bạch Liên với một mảng ồn ào. Dường như
Dịch Thành cũng đã chú ý và đi sang bên này. Cô hoàn toàn có thể cảm
nhận được ánh mắt hắn gắt gao nhìn cô, tuy cô không rõ được trong ánh
nhìn đó ẩn chứa những cảm xúc gì.
“Sao vậy? Cô ta làm phiền em sao?” Dương Kỳ đến bên cô, ân cần hỏi. Anh quay lại nhìn đôi nam nữ đang được vây lấy bên dưới, đôi mắt lộ rõ vẻ không
vui. Bởi vì chuyện ban nãy mà rất nhiều người, đặc biệt là những doanh
nhân kì cựu nghiêm túc và khó tính đang cực kì không vui, một số không
nhỏ ông chủ của các công ty lớn đang không vừa ý hắn. Hẳn nhiên, đó
không phải cơ hội hoàn toàn cho anh, nhưng lại là tín hiệu tốt cho thấy
Dịch thị khó mà ngóc đầu lên lại.