Hai ngày sau, rốt cuộc bữa tiệc cũng tới. Bằng một cách nào đó, có lẽ là do không ai cố tình chặn đứng thông tin nên chuyện Khương tiểu thư và Dịch thiếu ly hôn sớm đã lan truyền trong hào môn, tạo thành một gợn sóng
khá to. Mà tối hôm nay cũng chính là lần đầu tiên Tâm Dao xuất hiện sau
ngần ấy ồn ào.
Cô mặc chiếc váy mà Dương Kỳ đã tặng, đeo bộ trang sức ngọc trai chậm rãi xuống lầu.
Trên dưới mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, và người đi cùng cô tối
hôm nay cũng đã được quyết định.
“Làm phiền anh rồi.” Tâm Dao mỉm cười nhìn người đàn ông mặc vest bên cạnh.
Anh mỉm cười vui vẻ với cô, đáp lại: “Là vinh dự của anh.”
Vinh dự này có kẻ không biết trân trọng, vậy anh sẽ thay hắn giữ lấy.
Thật ra Tâm Dao cũng phải đấu tranh rất nhiều mới quyết định xuất hiện cùng
với Dương Kỳ ngay sau khi ly hôn. Cô vốn định đi một mình. Nhưng nghĩ
lại, Thịnh Dương vừa mới lập cơ sở trong nước, nếu xuất hiện cùng tiểu
thư Khương thị thì xem như là có hậu thuẫn vững chắc rồi. Hơn nữa anh
còn đích thân mời cô, cô cũng muốn trả ơn nên đã nhận lời.
Chiếc xe lăn bánh tới hội trường nơi diễn ra bữa tiệc. Quả nhiên, khi thấy cô xuất hiện cùng người khác đã gây nên một trận ồn ào náo nhiệt. Dương Kỳ phải lén vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an thì Tâm Dao mới bình tĩnh chào
hỏi những người quan trọng. Đương lúc lúng túng đó, một nhà báo lân la
đến hỏi cô: “Dịch phu nhân, sao hôm nay cô không đi cùng Dịch tổng?
Không lẽ tin đồn trong giới hào môn là thật sao?”
Tâm Dao có hơi chột dạ rồi, nhưng rất nhanh cô đã bày ra dáng vẻ nghiêm
túc, không nhìn ra tâm tư là gì: “Đó không phải lời đồn. Còn có… đừng
gọi tôi là Dịch phu nhân nữa. Vị trí đó, cũng đã đến lúc trả lại cho
người khác rồi.”
“Ý cô là sao?
Không lẽ Dịch tổng có người bên ngoài sao?” Một vài người nhanh chóng
quay sang hóng chuyện. Tâm Dao mỉm cười nhạt, lắc đầu, đẩy mic ra xa bên ngoài: “Việc này không nằm trong phạm vi tôi có thể trả lời. Bây giờ
chúng tôi đã đường ai nấy đi, anh ấy bên ngoài với ai, làm gì, cũng
không còn liên quan tới tôi nữa.”
“Vậy cô đi cùng tổng giám đốc của Thịnh Dương không lẽ là…? Khương tiểu thư, đây là bạn trai mới của cô sao?”
Lúc này, bên ngoài lại thêm ồn ào. Dịch Thành tới, còn mang theo một cô gái rất xinh đẹp. Dương Kỳ không muốn làm Tâm Dao khó xử, trả lời: “Gia
đình chúng tôi có quen biết. Cha mẹ sợ cô ấy buồn lòng nên bảo tôi đi
cùng. Xin mọi người đừng nghĩ linh tinh làm hỏng thanh danh của cô ấy.”
“À.. vâng…” Mặc dù người đàn
ông này nói chuyện rất hòa nhã, nhưng không hiểu sao mọi người vẫn nghe
ra ý tứ cảnh cáo cùng đe dọa. Một số cũng rất biết điều mà im miệng. Tuy đây chỉ là công ty mới trong nước, nhưng lại không phải cỏ dại mới nhú
mà là một cây lớn bén rễ đã lâu, nay mới trỗi dậy nơi này.
Mục tiêu lại chuyển sang Dịch Thành và cô gái vừa mới xuất hiện bên ngoài.
Cô gái này tuy thật sự xinh đẹp nhưng vẻ ngoài lại kém phần sắc sảo nổi
bật, là vẻ đẹp dịu ngoan thánh khiết, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào
nhưng lại e dè nấp sau Dịch Thành. Tuy quần áo trên người là đồ đắt
tiền, nhưng lại không khó để người ta nhận ra, cô gái này vốn không phải là tiểu thư hào môn, hoặc cùng lắm cũng chỉ là nhà giàu mới nổi gần
đây.
Tâm Dao nhìn hai người họ. Bạch Liên mặc chiếc váy màu hồng nhạt, kiểu dáng có mấy phần giống cái
cô đang mặc. Bộ váy kết hợp với trang sức đơn giản làm tôn lên sự đơn
thuần, đáng yêu của cô ta. Mà Dịch Thành đi cạnh cũng rất tự nhiên ôm
eo, ánh mắt sắc lạnh đối diện với đám nhà báo và những lời bàn tán.
A! Cái đôi mắt lạnh lùng đó.
Tâm Dao đang phân vân không biết liệu có nên tránh đi không thì Dương Kỳ đã lên tiếng trước: “Anh phải qua bên kia chào hỏi, em không tiện theo
cùng cũng không sao. Lúc nãy anh thấy Tô tiểu thư có tới rồi, em qua bên kia với cô ấy đi.”
“Cảm ơn
anh.” Vẫn là Dương Kỳ suy nghĩ chu toàn. Thân ảnh của cô nhanh chóng
khuất sau biển người, song vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Dịch
Thành. Hắn muốn lên gặp cô, nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì. Mà
Bạch Liên bên cạnh hắn cũng chú ý tới cô. Phần vì ánh mắt Dịch Thành quá mức lộ liễu, phần lại vì… bộ váy mà Tâm Dao đang mặc kia, không phải
chính là bộ lần trước có người tranh với cô ta sao?
“Dịch tổng, vị này là…?” Một tên nhà báo sốt ruột lặp lại câu hỏi, cũng thầm
đánh giá người con gái kia. Hắn ta chỉ là một nhà báo nghèo, không dám
lên tiếng nhưng trong lòng vẫn muốn so bì. Cô gái này đẹp thì có đẹp,
nhưng so với Khương tiểu thư vẫn là còn kém xa. Sao Dịch tổng lại có thể hồ đồ thế chứ?