Bẵng đi vài ngày, Khương Quân đã
sắp xếp xong thủ tục ly hôn. Tuy là đơn phương ly hôn nhưng phía Dịch
Thành cũng đã nắm bắt được thông tin này. Hắn nhanh chóng xuất viện, mặc kệ thương thế mà muốn đi tìm cô.
A! Quả nhiên một số người càng có tiền thì lại càng tham lam. Dù có là nam chính tiểu thuyết được xây dựng thập toàn thập mỹ cũng không ngoại lệ.
Mà hắn không chỉ tham lam về vật chất, ngay cả con người cũng tham lam
muốn có cho kì hết. Rõ ràng là mỗi thanh kiếm chỉ nên bảo vệ cho một
bóng hồng, nhưng hắn lại tham lam muốn có được cả vườn hồng.
Hắn thấy có lỗi với Bạch Liên, muốn lại cùng cô ta gây dựng gia đình ấm êm
như truyện cổ tích kia. Thế nhưng, hắn cũng không nỡ buông tay Tâm Dao.
Vì sao? Vì hắn cũng yêu cô. Hai thứ tình cảm này bên nào nặng bên nào
nhẹ, hắn không chọn được. Một bên là tình thân, một bên là tình yêu, làm sao có thể chọn cho vẹn toàn?
Bảo hắn buông tay, vậy hắn nên buông tay ai?
Nhưng nhà họ Khương không tiếp đón hắn, càng không nói cho hắn biết Tâm Dao
đang ở đâu. Cha mẹ hắn cũng không muốn nhìn mặt hắn, cha hắn thậm chí
còn muốn từ mặt, đuổi hắn ra khỏi nhà. Mẹ Dịch có vẻ mềm mỏng hơn, song
vẫn không muốn chấp nhận việc làm bẩn thỉu của con trai. Thế là, hắn về
nhà mà như không về, cũng chẳng có ai ở nhà chờ hắn.
Dì Trần bị điều về biệt thự chính, Tâm Dao lại không ở nhà, căn biệt thự
rộng lớn mà trống rỗng quạnh quẽ, làm hắn chẳng còn muốn về nữa. Hắn
từng về chứ, từng vào phòng cô nhưng chẳng biết từ khi nào mà tất cả
những thứ đồ trong đó đều đã bị dọn đi hết, căn phòng lại như mới, ngay
cả một chút đồ dùng riêng cũng không còn, cả ga trải giường hay mền gối
đều đã được dọn sạch. Đoán chừng Khương Quân đã ra tay trước. Người bạn
này của hắn cũng thật nhẫn tâm! À không, phải nói là đủ quyết đoán và
yêu thương em gái.
Xung quanh
Dịch Thành bây giờ chỉ có một màu đen bạc nhàm chán, còn tệ hơn cả lúc
đầu bởi bây giờ ngay cả gia đình và những người bạn hiếm hoi cũng quay
lưng với hắn. Lúc này đây, lại có một người xuất hiện. Một người “cứu
rỗi” cuộc đời hắn đến vào một buổi chiều ngoài trời hơi trở gió, bầu
trời mây đen giăng kín lối. Cô ấy mặc chiếc áo công sở hơn sờn cũ, bên
ngoài là áo choàng hơi sẫm màu, trong tay ôm khư khư hai túi đồ, vừa lo
sợ ngó nghiêng xung quanh, vừa muốn vào trong.
Thẩm Bạch Liên, cô ta vậy mà tìm tới tận cửa rồi.
Trong giây phút khi va phải ánh mắt của cô ta, đáy lòng Dịch Thành hơi mềm
xuống. Dù sao đây… cũng… “từng” là nhà của Thẩm Bạch Liên, ngôi nhà hạnh phúc của họ và những đứa trẻ.
Dịch Thành là loại đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán trên thương trường nhưng lại
rất ăn bám quá khứ, rất dễ mềm lòng trước một người từng lưu lại ấn
tượng với mình. Bởi thế, hắn đi xuống mở cửa cho cô ta.
“Ừm… em … không phiền chứ?” Bạch Liên lí nhí hỏi. Căn biệt thự này vốn dĩ cô ta đã sống rất lâu, đủ lâu đến mức cô ta cho rằng đây mới là nhà mình,
thuộc về mình. Mà nay khi một lần nữa đặt chân vào trong, cô ta lại cảm
thấy xa lạ. Xa lạ bởi vì bây giờ cô ta chỉ là khách, không phải là chủ
nhà!
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch
Liên lại dâng lên một cỗ ghen tức như muốn bóp nghẹt. Cô ta hơi dè chừng nhìn xung quanh, mặc dù biết rõ nơi này cũng chẳng còn ai ngoài Dịch
Thành với vài tên vệ sĩ trực luân phiên. Khương Tâm Dao, hừ, giờ này hẳn là đang trốn ở đâu đó khóc lóc rồi.
“Không sao, vào đi, không cần
câu nệ như vậy.” Lời nói của Dịch Thành rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không
giống giọng điệu của một người chủ nói với cấp dưới. Tuy nhiên, hắn lại
không cười. Là không thể nào mỉm cười nổi…
Cùng lúc này, chuyến bay đưa Tâm Dao về nước cũng đã hạ cánh. Ít ai ngờ được sau chuyến đi họ lại trở về cùng với một người nữa. Khương Quân đi lên
lịch sự bắt tay cậu ta một cái, hơi cười: “Đã lâu không gặp. Cảm ơn cậu
đã chăm sóc cho hai đứa nhỏ nhà tôi.”
“Không có gì, tôi còn phải nhờ gia đình cậu giúp nhiều, chút việc này có tính
là gì.” Dương Kỳ lịch sự đáp, sau đó cũng quay sang chào hỏi cha mẹ cô
và Lý Yên, còn có bế Hồng Nhu một chút. Tâm Dao nhìn anh mình, lo lắng
hỏi: “Anh hai, anh ngủ không đủ giấc sao?”
“Cái con bé này, đã biết quan tâm anh nó rồi cơ đấy.” Khương Quân đùa, chỉnh lại cổ áo gió cho em gái: “Anh phải sắp xếp một chút thôi. Em ly hôn
rồi là anh có thể ngủ ngon.”
“Sẽ nhanh thôi.” Tâm Dao quả quyết nói. Nhưng trải qua công tác tư tưởng
mấy ngày này, trong đầu Tâm Dao còn có thêm một suy nghĩ khác. Tại sao
phải để cho con tiểu tam kia ngồi không hưởng lợi như thế chứ? Ít nhất,
cũng phải cho nó một chút tai tiếng.
Chỉ là “vô tình” một chút thì hẳn Dịch Thành sẽ không trả đũa lên nhà họ
Khương đâu, nhỉ? Mà dù có làm thế thì danh tiếng của nhà họ Dịch cũng sẽ bị đạp xuống đáy vực thẳm. Một thiếu sót của nguyên chủ trong nguyên
tác chính là chưa tận dụng được sức mạnh của cộng đồng mạng, hoặc là,
tận dụng chưa đúng cách.