Tâm Dao tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cô chậm rãi mở mắt rồi nhận ra nơi này không phải khách sạn, càng không phải là nhà cô. Khung cảnh lạ
lẫm với một gam màu tối giản. Nếu không phải cạnh bên là Hải Nguyệt mà
là một chàng trai khác, sợ là Tâm Dao đã hét toáng lên rồi.
May quá, hình như tối hôm qua khi say cô cũng không làm ra việc gì quá
đáng. Để cô nhớ lại xem nào… tối hôm qua… hình như sau khi cô gây rắc
rối đã có ai đó tới giải vây. Anh hai sao? Không! Anh ấy sẽ không thể bỏ lại mớ công việc trong nước để bay sang đây nhanh như vậy.
“Hải Nguyệt, dậy, dậy! Đang ở đâu thế này?” Tâm Dao gắng sức lay Hải Nguyệt
đang ngủ say như chết bên cạnh dậy. Nhưng cánh tay cô không có lực, cộng thêm trạng thái xơ xác bơ phờ thế này, hẳn là tối hôm qua cô đã nôn ói
rất nhiều.
Weo, và có vẻ nỗi buồn cũng trôi theo đó.
Có buồn có khóc cũng không giải quyết được vấn đề, Tâm Dao hiểu rõ điều
đó. Một chút suy nghĩ mạnh mẽ vụt qua trong đầu cô rằng cô phải là người “đá” hắn, chứ không thể chờ đến lúc hắn đá cô. À phải rồi, còn bản hợp
đồng chuyển nhượng một nửa gia sản nữa.
Tâm Dao nhìn Hải Nguyệt đầu bù tóc rối bên cạnh, nghĩ tới một tương lai
tươi sáng hơn rồi cười. Với phần tài sản kếch xù đó, hai cô sống an nhàn cả đời cũng được. Hải Nguyệt là người có tư tưởng sống độc thân không
kết hôn, hình như chỉ muốn hưởng thụ cho đã. Còn cô, ừm, cũng không phải là chưa từng sống một mình không có tình yêu. Mà cũng đâu hẳn là một
mình. Hai cô bạn thân thiết, một ngôi biệt thự cạnh biển, những buổi đi
café, đi dạo phố, đi du lịch mà không cần lo toan trước sau, đó vốn là
ước mơ của mọi cô gái.
“Cười
cái gì?” Hải Nguyệt vẫn còn ngáy ngủ, càu nhàu đáp. Rồi khi nhận ra nơi
này không phải phòng khách sạn, cô nàng cũng hốt hoảng một phen.
“Rửa mặt đi, để tao gọi Đức Huy.” Lúc này, Tâm Dao mới với tay lấy điện
thoại trong túi xách đặt cạnh. Trên màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ
của Khương Quân. Tâm Dao gọi lại: “Anh hai?”
“Em dậy rồi à? Có khó chịu lắm không?” Khương Quân ân cần hỏi. Tâm Dao mỉm
cười, đáp: “Em không sao. Chỉ là hơi chóng mặt một chút. Nhưng mà… em
không biết mình đang ở chỗ nào.”
“Hmm… em có nhớ… Koala?” Khương Quân ngập ngừng hỏi.
“Koala? Ý anh là con gấu ấy hả?”
“Không phải. Ý anh là… một người gọi em là Koala, em có nhớ không?”
Koala? Cô còn có cái biệt danh đáng yêu vậy sao? Nhưng mà cô không nhớ gì hết, một chút cũng không.
“Không nhớ.”
“Haiz… thôi vậy… còn một số tấm ảnh sau này để em xem cũng được. Em đang ở nhà một người bạn của anh, lúc nhỏ cậu ấy có quen biết em nên tối hôm qua
anh nhờ đến đón. Em cứ ở chơi thêm vài ba ngày nữa, chờ sắp xếp xong anh gọi em về công chứng là xong.”
“Vâng… à phải rồi…” Cô không nghĩ Dịch Thành sẽ dây dưa thêm, dẫu sao hắn còn
mong cô cút đi càng sớm càng tốt để đón công chúa của mình về dinh. “Nếu Dịch Thành gây khó dễ thì phải nói cho em biết.”
Nhưng vẫn phải đề phòng một chút, cô không muốn nhà họ Khương vì mình mà bị liên lụy. “Còn có…”
Cô nói sơ với anh với anh về bản hợp đồng, vẫn muốn đòi cho mình một chút
quyền lợi, không để mình thành một con chó nhỏ đáng thương bị người ta
tùy ý vứt bỏ. Nếu có làm con chó nhỏ thì cô cũng phải cắn cho hắn một
cái thật đau.
“Được rồi. Anh hiểu ý em rồi.” Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Có người gõ cửa, em cúp máy nhé.” Tâm Dao ngắt máy, chỉnh lại tóc một chút rồi ra ngoài. Đó là một người giúp việc trạc chừng trên bốn mươi tuổi
một chút, người này đưa cho nàng hai bộ bàn chải đánh răng và khăn lau
mặt mới, còn có thêm hai bộ váy trắng được gấp gọn gàng. “Ông chủ đang
đợi hai tiểu thư xuống ăn sáng.”
“Cảm ơn chị.” Tâm Dao nhận đồ rồi đóng cửa lại. Sau đó, cô mang đồ vào cho
Hải Nguyệt. Hai cô gái nhanh lẹ chuẩn bị, khoảng hai mươi phút sau thì
đã ra khỏi phòng. Ngôi nhà cũng không quá lớn như biệt thự của những nhà giàu, nhưng cũng không phải một căn hộ mà một người làm công ăn lương
bình thường có thể sở hữu. Nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi và khắp nơi
toát ra một vẻ sang trọng, thanh lịch.
“Này này, rốt cuộc chủ của ngôi nhà này là ai?” Hải Nguyệt kéo tay cô hỏi.
Tâm Dao lắc đầu: “Là bạn của anh tao, nhưng tao không biết là ai.”
Lúc này, hai người đã tới được phòng ăn. Trên bàn ăn có hai người đàn ông
đang ngồi. Một người ngồi thẳng thóm nghiêm túc, không ai khác chính là
Đức Huy. Người còn lại có vẻ chính là chủ nhà đang tự nhiên ngã người ra ghế, ung dung đọc báo với ly café nghi ngút khói bên cạnh.
“Xin lỗi đã để hai người phải đợi.” Tâm Dao rụt rè lên tiếng. Hai cô gái
đứng trước mặt, lúc này người đàn ông kia mới hạ tờ báo xuống.