‘Chát’ Một âm thanh thanh thúy
vang lên. Thẩm Quang Minh tát Bạch Liên một cái, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ: “Chị quên trước khi mất ba đã dặn cái gì rồi sao? Nghèo cho sạch,
rách cho thơm, không phải ba đã dạy chị em mình thế à? Không phải thời
gian qua vẫn sống rất hạnh phúc sao?”
“Hạnh phúc hả? Em thấy hạnh phúc chỗ nào vậy? Hạnh phúc khi phải chạy vạy đi
mượn hết chỗ này tới chỗ kia để lo tiền học phí và tiền viện phí? Hay là lúc phải đi xin chủ nhà cho trả chậm vài ngày? Là bận tối mắt tối mũi,
làm hết việc này đến việc kia mà vẫn không đủ lo mọi chi tiêu?” Bạch
Liên gào lên, giơ tay muốn tát lại em mình nhưng rồi lại thôi. Quang
Minh lắc đầu, vành mắt ửng đỏ: “Chị thay đổi rồi!”
Rồi cậu chạy đi, mất hút trong màn đêm. Thẩm Bạch Liên vẫn đang trong cơn
giận cũng không muốn chạy theo giữ em lại. Cô ta không biết rằng, đó
thật sự là một quyết định sai lầm…
.
.
.
Lại nói về Dịch Thành, sau khi hắn có được thứ mình cần đã nhanh chóng đưa
cho các thành viên trong gia đình xem trước để họ biết được bộ mặt thật
của Dịch Thế Huân. Cha mẹ Dịch vẫn mong hắn nương tay với đứa em họ này
một chút, nhưng Dịch Thành hoàn toàn không có ý định đó. Hắn còn muốn
giải quyết nhanh chóng việc này để đi đón Tâm Dao về nhà.
Mọi bằng chứng đã được chuẩn bị đầy đủ, phía cảnh sát cho người đi bắt Dịch Thế Huân. Nhưng do đã có sẵn nội gián, Dịch Thế Huân tìm đường tẩu
thoát trước khi cảnh sát ập vào nhà. Hắn ra sân bay, dự định dùng máy
bay tư nhân của gia đình để trốn sang nước ngoài.
“Dịch… Thành… Thằng chó, sao mày lại ở đây hả?” Dịch Thế Huân quăng cái vali
xuống, lăm lăm khẩu súng trong tay. Vệ sĩ Dịch gia tới trước đang vây
quanh hắn ta, Dịch Thành nhíu đôi mày, lạnh giọng: “Bỏ vũ khí xuống và
tự thú đi. Nể tình hai bác, tôi chừa cho cậu một con đường sống.”
“Ha! Dịch Thành à Dịch Thành, tới nước này mà mày vẫn muốn cao thượng sao?
Hay mày cho rằng tao ngu nguốc lắm sao? Mày chừa cho tao đường sống để
mày hành hạ tao sống không bằng chết?” Dịch Thế Huân nổ một phát súng
lên trời, đám vệ sĩ phải dạt ra hai bên. Hắn ta đi lùi về phía máy bay,
lúc định tẩu thoát mới nhận ra Dịch Thành đã hoàn toàn khống chế được
cục diện. Tức điên người, hắn ta cầm súng hướng về phía Dịch Thành mà
bắn, đồng thời còn đi lên trước, ý muốn khống chế Dịch Thành để mở đường máu thoát thân.
Dịch Thành vốn đã chuẩn bị tất thảy, nhưng hắn lại không ngờ rằng Dịch Thế Huân trong
lúc ở nước ngoài đã từng học võ. Hắn ta có thể hạ được vài tên vệ sĩ,
nhanh chóng tiếp cận hắn. Nhưng một mình Dịch Thế Huân cũng không thể
chống lại hết đám vệ sĩ, còn chưa kể là cảnh sát đã đến và Dịch Thành
cũng không phải kẻ vô dụng.
Cạch!
Âm thanh khẩu súng bị đá văng ra ngoài vang lên dứt khoát, Dịch Thế Huân
ôm bàn tay bị đá đau của mình, trừng mắt nhìn đám người. Dịch Thành đứng ngay trước mắt hắn ta, vẫn là điệu bộ kiêu căng ngạo mạn của một vị bá
đạo tổng tài. “Đầu hàng đi. Cậu không còn đường chạy”
“Hahaa…” Dịch Thế Huân bỗng
bật cười. Rồi trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn rút từ trong túi ra
một con dao bấm, đâm thẳng vào bụng Dịch Thành.
“Hự…” Máu rất nhanh đã lan ra khắp một mảng áo, Dịch Thành khụy xuống, còn
chưa phản ứng thì Dịch Thế Huân đã rút con dao ra, cười sằng sặc như một kẻ điên: “Dịch Thành, tao có chết cũng phải lôi mày theo cho bằng
được!”
Con dao rút ra, máu phun tung tóe. Và rồi trước khi cảnh sát kịp thời khống chế hắn ta, Dịch Thế Huân đã đâm con dao vào cuống họng mình, tự kết liễu sinh mạng. Hắn ta
thà chết chứ không để mình chịu nhục bị bắt lại, bị tống vào tù thẩm
tra, càng không chấp nhận mình thua cuộc dưới tay Dịch Thành. Nếu đại sự đã không thành, chi bằng cả hai cùng chết!
.
.
.
Cùng lúc mớ rối ren bên này diễn ra, Tâm Dao lại đang đi dạo trên một con
phố cổ. Người đồng hành cùng cô không chỉ có Đức Huy mà còn có Hải
Nguyệt. Hai cô nàng dạo phố mua sắm và hẳn nhiên, Đức Huy là người phải
xách đồ cho hai cô nàng.
“Này
này, ghé bên kia nhé?” Hải Nguyệt hào hứng chỉ vào một quán thức ăn,
trông có vẻ trang trí rất đẹp. Tâm Dao gật đầu: “Ừ, cũng cần cho Đức Huy nghỉ ngơi một chút”
Cô lén
liếc nhìn chỗ đồ mà cậu phải xách, không khỏi áy náy một chút. Bởi vì cô nói muốn đi bộ thư giãn nên họ không đi xe, cũng không có vệ sĩ đi
cùng, thành thử ra một mình Đức Huy phải xách hết.
Sau khi gọi món, ba người lại tiếp tục trò chuyện. Những ngày này Tâm Dao
nói rất nhiều, dường như mỗi khi nói cô lại quên đi sự đau đớn trong
lòng, và cứ thế, cô luyên thuyên cả ngày. Chỉ khi về đêm, khi còn có một mình, cô mới âm thầm rơi nước mắt.