Lúc Tâm Dao tỉnh lại đã thấy mình bị trói chặt hai tay hai chân và đang
ngồi dựa vào một cái ghế cũ. Miệng cô bị dán bằng hai ba lớp băng dính
rất dày, khiến cô muốn cử động cơ miệng cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Ánh sáng xung quanh rất yếu ớt nhưng vẫn đủ để cô xác định được nơi mình
đang bị nhốt. Một căn nhà kho cũ kĩ của một xí nghiệp nào đó, nền xi
măng bụi bặm, xung quanh là những giá hàng bỏ không giăng đầy mạng nhện
và những thùng các tông rỗng. Bên trên là những bóng đèn cũ kĩ, những
thanh xà ngang bằng kim loại đã gỉ sét. Mái tôn lâu ngày bị hỏng và
thủng nhiều lỗ to nhỏ khác nhau, ánh sáng cũng theo đó mà chiếu vào
trong.
Không biết đã bao lâu rồi cô mới lại thấy cái cảnh tồi tàn này, nó làm cô
trong một giây phút nào đó đã giật mình. Kể từ khi xuyên vào thế giới
này, những gì bao quanh Tâm Dao là nhung lụa, là sự giàu sáng và ấm êm.
Nếu không phải vẫn đang bị trói, có lẽ cô đã tưởng rằng mình vừa tỉnh
dậy sau một giấc mộng hạnh phúc, và hiện tại thì đang quay về với hiện
thức – một hiện thực chẳng bao giờ đẹp như mơ.
Có lẽ là do thuốc mê nên suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp hơn vài
phần. Sau phút giây mơ hồ hoảng loạn, cô cũng nhận thức được hoàn cảnh
hiện tại của mình. Cho dù cuộc sống hiện thực có bị đối xử lạnh nhạt như thế nào thì cũng không đến mức bị trói lại thế này.
Cô là đang bị bắt cóc, hơn nữa người bắt cóc còn là Dịch Thế Huân!
Tức thật! Cô đã biết hắn ta là phản diện, vậy đáng lẽ ra cô phải dè chừng
hắn ta hơn mới phải. Ấy thế mà cô vẫn bị lừa! Thế có tức không cơ chứ?
Tâm Dao tự nhận mình không phải người thông minh, nếu không muốn nói là
rất khờ khạo và dễ bị lừa gạt. Thế nhưng, cô chưa bao giờ nghĩ cái tình
huống cẩu huyết nhất của truyện ngôn tình sẽ xảy ra trên đầu mình. Nên
trách cô quá ngu ngốc, hay là nói do vận mệnh sắp đặt quá khéo léo để
cuộc đối đầu giữa Dịch Thành và Dịch Thế Huân bắt buộc phải diễn ra?
Hừm, nói thế nào đây nhỉ? Dịch Thế Huân giống như một “thiên địch” mà dù cho vận mệnh có bị cô quậy đến rối tinh rối mù thì Dịch Thành vẫn phải
đối mặt.
Nếu vậy thì cô có nên lo lắng không? Vì nếu theo một logic thường thấy thì
Dịch Thành rất nhanh sẽ tới đây tìm cô, có thể hai người sẽ trải qua một lần đến bên bờ vực sinh tử, lâm li bi đát một hồi và một trong hai bị
thương nặng, nhưng sau đó sẽ không hề gì, còn Dịch Thế Huân sẽ phải trả
giá đắt.
Nhưng mà khoan đã! Cái logic “qua một lần sinh ly tử biệt” kia hình như chỉ
ứng với nam nữ chính thôi. Họ là con cưng của tác giả, là bảo bối của
trời cao nên dù dạo Quỷ môn quan một lần thì nhất định cũng sẽ có vé khứ hồi. Nhưng cô thì sao? Ai mà biết được! Nên nhớ là cô chỉ là nữ phụ
trong thế giới này.
Điều này làm Tâm Dao có chút căng thẳng, lo cho sinh mệnh của mình một thì
tiếc cái hạnh phúc mình vừa có được mười. Cô muốn tin tưởng Dịch Thành,
nhưng cái danh “nữ phụ” này lại gây ra một ám ảnh quá lớn. Suốt thời
gian qua, cô tưởng nó đã chìm vào dĩ vãng và vĩnh viễn không bao giờ
xuất hiện trở lại nữa. Nhưng không! Không sớm không muộn, nó canh ngay
lúc dầu sôi lửa bỏng này nhen nhóm trở lại và dọa Tâm Dao phải thu mình
lại.
Giống như một hòn than sắp tàn nhưng vẫn cố bùng cháy lần cuối cùng, mạnh mẽ
và dữ dội, và như đang cố gắng thiêu cháy bất cứ thứ gì có thể để cùng
nó tàn lụi.
Chợt, cái cửa lớn bị kéo ra, tiếng bước chân của một tốp người theo vào. Vốn
dĩ Tâm Dao nghĩ đó là Dịch Thế Huân và việc cô cần làm là câu giờ chờ
Dịch Thành tới cứu. Nhưng không, người bước vào là một người mà cô không ngờ tới – Trần Châu Anh.
Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn cô ta, miệng muốn cất tiếng hỏi nhưng không
tài nào mở ra được. Tại sao lại là cô ta? Rõ ràng người đưa cô ra ngoài
là Dịch Thế Huân mà.
Chỉ có một khả năng, đó là hai người họ cấu kết với nhau. Trong nguyên tác, nguyên chủ cũng từng mượn tay Trần Châu Anh như một con cờ để trừ khử
nữ chính nhưng thất bại. Châu Anh cũng được miêu tả là một kẻ có thể vì
yêu mà sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả phạm pháp. Thế nên dù cô không bắt
tay với cô ta thì chỉ cần có một bàn tay khác đưa ra, cô ta vẫn sẵn sàng bắt lấy cơ hội để trừ khử tình địch. Mà nay thế cuộc xoay chuyển, cô
lại trở thành người nằm trong tầm ngắm. Châu Anh muốn hại cô, Dịch Thế
Huân muốn hại Dịch Thành, hai người bắt tay với nhau quả thật là một bộ
đôi “hoàn hảo”.
“Sao vậy Dịch phu nhân? Muốn hỏi tôi sao lại ở đây à? Hay là muốn hỏi tôi
muốn làm gì?” Châu Anh vẫn mặc bộ đồ công sở như thường thấy ở công ty.
Thế nhưng, trên gương mặt của cô ta không còn nụ cười công nghiệp như
tác phong thường thấy nữa, thay vào đó là nụ cười độc địa. Đúng vậy,
chính xác là độc địa – gương mặt của những nữ phụ thường được miêu tả và chỉ được thấy qua phim ảnh, bây giờ Tâm Dao lại phải đối mặt trực tiếp.
Trong lòng cô bây giờ vô cùng hỗn tạp. Nói không sợ là nói dối, bởi
đây là lần đầu tiên trong đời cô phải đối diện với loại chuyện này. Cô
cũng không có được sự trải đời, sự bình tĩnh và thông minh sắc sảo như
nguyên chủ để đối mặt với cô ta. Sợ không? Sợ chứ! Khi một mình bị trói
giữa một nơi xa lạ, bị bao vây bởi những kẻ côn đồ hung tợn cầm đầu bởi
một người chỉ hận không thể phanh thây mình thì ai mà không sợ?
Nhưng lí trí và “kinh nghiệm” của một người đã đọc qua không biết bao nhiêu
tiểu thuyết, của một người đã biết trước phần nào tình tiết nói cho Tâm
Dao biết lúc này cô nên tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Để làm gì? Đơn giản là cô càng bình tĩnh, càng hỏi nhiều câu hỏi vô thưởng vô phạt, càng ra sức khuyên can kèm dọa dẫm thì sẽ càng chọc điên Châu Anh. Cô ta sẽ bắt đầu nói năng luyên thuyên và đó là một cách để kéo dài thời gian chờ
Dịch Thành tới cứu. Ít nhất, cô phải kéo dài thời gian hết sức có thể.
Dịch Thành, em chờ anh, anh nhất định phải mau tới cứu em!