Hôm ấy, Dịch Thành phải cố nén cái khó chịu âm ỉ trong lòng để không chạy
tới Paradise tìm cô. Hắn biết cô cần thời gian suy nghĩ, cho nên chỉ cần cô không dọn về nhà họ Khương như lúc trước đã là tốt lắm rồi. Không
thấy cô xuống cùng mình ăn sáng, hắn chỉ đành gửi một tin nhắn dặn cô
phải ăn sáng đầy đủ, còn cẩn thận gọi nói với Lý Yên một tiếng.
Mà lúc này Lý Yên đã để cho Tâm Dao yên tĩnh suy nghĩ một mình. Chị trả
lời vài câu để hắn yên tâm, còn trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn. Mà đúng
là ổn thật, vì lúc này khóe môi Tâm Dao đã ẩn hiện một nụ cười nhẹ
nhàng.
Lý Yên nói đúng, cuộc đời mình do chính mình định đoạt, cốt truyện gì đó
cũng không thể mãi mãi chi phối cô và hắn. Có một số thứ mà chỉ cần một
chút thay đổi nhỏ xíu thôi cũng đủ để xoay chuyển vấn đề, vậy nói chi
đến cái cốt truyện đã từ lâu không giống như cũ này.
Suy nghĩ thoáng hơn một chút, bỏ qua những thứ bên ngoài đó đôi khi lại tốt hơn.
------------------------
Buổi chiều, cô theo Lý Yên về nhà họ Khương ăn tối rồi mới về nhà. Thấy cô
về, dì Trần có vẻ mừng lắm: “Phu nhân, may mà cô đã về.”
“Ơ? Sao dì lại nói thế? Con chỉ đi làm rồi ghé qua nhà mẹ ăn một bữa cơm thôi mà.”
“Ông chủ tưởng phu nhân bỏ về nhà mẹ nên tâm tình không tốt lắm. Không ấy…
phu nhân lên phòng xem ông chủ thế nào đi.” Dì Trần nói. Quả thật là vừa nãy tâm trạng của Dịch Thành không tốt, hắn cũng không ăn bao nhiêu đã
bỏ lên phòng, còn lấy theo rượu. Mặc dù sức khỏe hắn rất tốt, nhưng
không ăn gì đã uống rượu cũng không phải ý hay.
“À… con hiểu rồi… Tắm xong con sẽ qua xem thử.” Tâm Dao hơi đảo mắt né
tránh. Hôm qua cô không mù, dì Trần đứng ở một góc cửa cô cũng thấy, hẳn là dì cũng nghe được phần nào câu chuyện. Nhìn điệu bộ của dì, bảy tám
phần là dì muốn tạo cơ hội để hai người làm lành.
Nhưng… cô ngại!
Biết phải nói gì với hắn đây?
Lần đầu tiên kể từ khi xuyên tới đây, Tâm Dao tắm trong vòng gần một tiếng
đồng hồ mới xong. Cô thay một bộ váy ngủ, ngần ngại một lúc trước cửa
phòng hắn, sau đó xoay người xuống bếp. Cô cắt cho hắn một ít trái cây,
sau đó mang lên phòng.
Dì Trần chưa nói cho cô biết là hắn đã uống rượu. Mùi rượu thoang thoảng
trong căn phòng kín hơi âm u làm Tâm Dao khó chịu nhíu mày. Cả căn phòng rộng chỉ có một nguồn sáng duy nhất phát ra từ cái đèn trên bàn làm
việc của Dịch Thành. Mà hắn – kẻ không rõ đã ngủ hay chưa kia, đang nằm
dựa trên ghế, gác tay lên che khuất đôi mắt.
Trên bàn làm việc có một ly rượu uống dở cùng một chai rượu chỉ còn lại một
ít. Đoán chừng hắn uống cũng không ít đâu. Tâm Dao cau mày khó chịu, nửa muốn lên tiếng mắng nửa lại thôi. Cô đặt đĩa trái cây lên bàn rồi len
lén đi lên kiểm tra xem hắn đã ngủ chưa.
Bất chợt, cánh tay cô bị một lực khá mạnh giữ lấy. Đôi mắt Dịch Thành đột
ngột mở ra, sắc lẹm như ánh mắt kẻ săn mồi làm cô giật mình. Cô giãy nãy muốn rút tay ra, kêu: “Đau.”
Dịch Thành giật mình, hơi buông lỏng cánh tay ra. Trong đôi mắt vừa thoáng
nét nguy hiểm kia, Tâm Dao thấy được sự vui vẻ. “Dao…”
Tiếng gọi dịu dàng lại nhẹ nhàng, mang theo biết bao tình cảm như thế làm cho trái tim không chút phòng bị của cô trong phút chốc bị đánh đổ hoàn
toàn. Cô đứng yên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó hơi cười: “Ai cho anh
uống rượu?”
“Anh tưởng em không về…” Giọng hắn hơi khàn. Bàn tay đang giữ hờ cổ tay cô
đột ngột dùng lực kéo, làm cô ngả hẳn vào lòng ngực hắn. Hơi thở nam
tính kết hợp với một chút mùi rượu, cùng với đó là một cỗ nhiệt lượng
kéo đến làm Tâm Dao lúng túng. Song, khác với lần trước, cô không kháng
cự mà ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn.
“Em chỉ ghé qua nhà mẹ ăn một bữa cơm anh cũng không cho sao?” Cô đặt tay
lên vai hắn, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Lại là cảm giác nghe được tiếng
hắn cười làm cô ngẩng đầu lên. Hắn đang cười thật, hai tay giữ eo cô,
nhìn sâu vào trong đôi mắt to kia. “Vậy sao lại không báo với anh?”
“Em… quên…”
“Ừm… lần sau không được như vậy nữa.”
“Anh…” Tâm Dao hơi lưỡng lự cúi đầu. Người say thường dễ nói chuyện, nhưng lời nói lại không được bao nhiêu phần chắc chắn. Có điều cô lại không biết
là hắn có say hay không. Thông thường, người làm việc như hắn tửu lượng
thường rất tốt, có khi chừng ấy rượu lại chẳng đủ thấm tháp gì với hắn.
Cắn môi một lúc, cô mới dám nói: “Chuyện hôm qua…”
Cô có thể cảm giác được bàn tay ở eo mình dần trở nên căng thẳng. Cô lấy
hết dũng khí nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Anh nói có thật không?”
Dịch Thành không chút ngần ngại nhìn lại vào mắt cô, trả lời một cách chắc: “Thật, không một lời nói dối.”
“Vậy… anh có chắc là sau này vẫn như thế không?”
“Chắc chắn.” Hắn trả lời, đồng thời ôm cô vào lòng chặt hơn, tựa như sợ chỉ
cần hắn buông lỏng tay thì cô lại chạy vụt đi giống như ngày hôm qua.
“Em tin anh…” Cô dựa vào lòng ngực hắn, sau đó nói tiếp: “Nhưng nếu anh dám lừa em, toàn bộ tài sản của anh đều phải chuyển lại cho em. Anh dám
không?”
Tới lúc đó cô cũng không thiệt thòi lắm.
Dịch Thành bật cười, xoa xoa mái tóc còn hơi ướt của cô. “Tới lúc này mà em vẫn nghĩ đến chuyện lợi lộc cỏn con đó sao?”
“Không phải cỏn con đâu…” Đúng vậy, với tài sản mà hắn đang đứng tên thì sao có thể gọi là cỏn con được chứ?
“Ừ, đều là của em hết.” Hắn tựa cằm lên đỉnh đầu cô, cảm nhận mùi hương sữa tắm ngọt dịu, cảm nhận người trong lòng ngực hơi cựa quậy rồi lại yên
tĩnh ngồi trong lòng hắn. Thành công rồi! Chỉ đơn giản thế thôi, hết sức nhẹ nhàng và bình yên…
Yên tĩnh như thế một lúc, bỗng hắn bế cô đứng dậy. Tâm Dao hoang mang không hiểu, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, hỏi: “Anh làm gì đấy? Bỏ em
xuống.”
“Ngoan, muộn rồi, đi ngủ.” Hắn đáp. Lúc dứt lời thì hai người cũng đã an vị
trên giường. Gương mặt Tâm Dao thoáng chốc đỏ bừng vì hai chữ “đi ngủ”,
đầu óc lại nghĩ tới những cảnh không dành cho trẻ em. Nhưng không, Dịch
Thành thật sự đi ngủ như lời hắn nói. Hắn kéo chăn lên đắp cho cô, cẩn
thận ôm cô vào lòng.
Từ trong chăn ấm, Tâm Dao thò đầu ra nhìn hắn không chớp mắt. Dịch Thành
cũng nhận ra điều này. Cô còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã nói: “Không lẽ
em vẫn muốn ngủ riêng?”
Tâm Dao lắc đầu.
“Vậy… em nghĩ tới điều gì khác?” Hắn bỗng mỉm
cười đầy ý vị. Tâm Dao vội rúc người vào trong chăn, mặc kệ mọi thứ mà
nhắm tịt mắt. Dịch Thành bị hành động của cô chọc cười. Hắn siết chặt cô thêm một chút, cùng cô trải qua một đêm bình yên.
Hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản là được ôm người mình yêu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.