Phù Mộng Cựu Bút
Lý thị lang thể trạng suy yếu, hai bên tóc mai bạc phơ, ngồi trên ghế
lưng hơi gù xuống. Lý phủ chết liền bốn người, lời đồn đãi nổi lên bốn
phía, trong phủ trên dưới dù có lệnh cưỡng chế im miệng, trong phường
lại đồn đãi ồn ào huyên náo làm tổn hại đến thanh danh của hắn, với
người coi trọng danh tiếng như Lý thị lang thật sự khó có thể chịu đựng.
Thị nữ bưng chén thuốc lên, Lý thị lang xua tay từ chối. Thị nữ không dám khuyên, quay sang cầu cứu Vi thị.
Vi thị tiếp nhận chén trà, bưng trên tay: “Lang quân là trụ cột gia đình,
tại sao chỉ mải thương tâm không quý trọng sức khoẻ, mẫu thân đã đi,
trong nhà đã mất khung đỡ, phu quân lại không xử lý công việc, phụ nữ và trẻ nhỏ yếu thế phải làm gì như thế nào cho phải? Còn nữa, sống hay
chết cũng sao có thể thờ ơ với mẫu thân, khiến sau khi bà đi lại không
được nở mày nở mặt?”
Nước mắt Lý thị lang dính ướt vạt áo, tiếp
nhận chén thuốc uống cạn: “Ta đã xin thánh nhân cho nghỉ, chờ việc trong nhà ổn định, ta định xây nhà giữ đạo hiếu với mẫu thân.”
Vi thị nói: “Đây là hiếu tâm của phu quân.”
A Khí mở to mắt, muốn từ trên mặt phu thê Lý thị lang tìm chút dấu vết để lại nhưng không thu hoạch được gì, hậm hực từ bỏ.
Phong Ký Nương thấy trong phòng bày biện thanh cao tao nhã, hiện ra vẻ đẹp
thanh nhã của Giang Nam, khác rất nhiều so với trong kinh. Lý thị lang
thấy thần sắc của nàng, vì vậy giải thích nghi hoặc: “Tiên mẫu nguyên
quán Uyển Châu, phong thái nho nhã, bởi vậy trong nhà cũng mang phong
cách phía nam.”
A Khí lanh mồm lanh miệng, hỏi: “Lý thị lang thứ cho tiểu nhân vô lễ, không biết tiên mẫu là chỉ vị lão phu nhân nào?”
Lý thị lang ngẩn ra, hắn ở địa vị cao, đã lâu rồi chưa từng cùng nghé con
mới sinh như vậy giao tiếp, lời mỗi ngày qua tai hắn có câu nào không
phải từ trong kinh thư mà ra, nào có ai lỗ mãng trực tiếp hỏi hắn: Tiên
mẫu trong miệng ngươi là thân mẫu hay kế mẫu?
Lôi Sát rũ mắt vờ như không nghe thấy, bày ra tư thái cứng nhắc không đi giải vây.
Lý thị lang tu dưỡng rất tốt, tuy hơi giật mình nhưng cũng không tức giận. Ánh mắt nhìn A Khí không những không có một tia tức giận, ngược lại còn có vẻ khoan dung của trưởng giả với vãn bối hậu sinh, hắn cũng không
qua loa lấy lệ ứng phó mà trả lời: “Thân mẫu ta là người trong kinh,
tiếc rằng đã sớm qua đời, tiên phụ tục huyền, lúc đó ta còn chưa hiểu
chuyện, là do mẫu thân một tay nuôi nấng. Ân sinh sâu như biển, ân dưỡng lớn như trời, mẫu thân với ta cũng không khác gì ruột thịt!”
Hắn nói đầy chân thành, A Khí trong lòng còn nghi vấn nên không quá tin.
Lôi Sát tâm tính lạnh lẽo hoàn toàn không có cảm giác, Phong Ký Nương
lại nhìn kỹ Vi thị đoan trang ở một bên.
Chỉ còn Lý thị lang đề cập đến người mẹ đã mất lại thêm đau thương, trên gương mặt gầy gò toát ra vẻ buồn bã mênh mang.
Lôi Sát tạm đè nén đủ loại kỳ lạ trong phủ thị lang xuống: “Lý thị lang nén bi thương, Lôi mỗ tới phủ quấy rầy là vì muốn hỏi lại tình huống của
tặc nhân.”
Lý thị lang chống gậy ngồi dậy: “Lôi Phó Soái cứ hỏi không sao.”
Lôi Sát nói: “Chỉ nhìn vào thương tích trên mặt trên cổ thi thể của Như phu nhân thì nói việc làm của nghi phạm một câu phát rồ cũng không quá! Nếu vì tiền tài mà kinh động gia chủ, hắn để che giấu tung tích của mình
mới diệt khẩu thì sau khi đắc thủ ắt hẳn sẽ sớm rời đi để thoát thân.
Tại sao lại tiếp tục hạ độc thủ, bỏ lỡ cơ hội tốt?”
Lý thị lang biết ngụ ý của hắn, mờ mịt lắc đầu, bản thân cũng cảm thấy hoang đường: “Ngọc Nương kết thù với người khác?”
Vi thị tiếp lời: “Tính tình Ngọc Nương ôn nhu, xưa nay ở nhà không phải
may áo thì là thêu hoa, hiếm khi ra cửa cũng là đi lễ Phật cầu phúc.
Nàng lại ngại ngùng, nữ quyến nàng kết giao đều là chỗ quen biết của ta, xuất thân trong sạch, cha mẹ huynh muội đều là người trung thực, thật
sự không biết có thù hận gì.”
“Không biết người thân Như phu nhân hiện tại ở đâu?”
Vi thị nói: “Ngọc Nương là người ngoài kinh, phủ đã sai quản sự đi báo
tang, mưa to đường khó đi nên buổi trưa hôm qua mới vừa tới.”
Lý
thị lang lại lắc đầu: “Nhà mẹ đẻ Ngọc Nương đúng là không gây thù. Thật
sự nếu kết thù, có lẽ là từ ta, mấy chục năm trên quan trường luôn có
gút mắt oán hận……”
Vi thị phủi vết nhăn trên đồ tang, nói: “Ngọc
Nương chẳng qua là một thiếp thất, làm sao có thể gánh được một phần thù hận của phu quân. Nếu có, cũng hẳn là ta gặp độc thủ.”
Lý thị lang trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ, sao nàng có thể nói ra lời không may mắn như vậy.”
Đôi môi tái nhợt của Vi thị cong lên một ý cười nhạt đến khó phát hiện, dù
vậy, nụ cười nhẹ này giống như đốt một đốm sáng trong phòng tối khiến
mặt mày Vi thị bỗng nhiên trở nên sinh động đầy sức sống, dường như có
thể nhìn thấy nét đẹp động lòng người lúc xưa.
“Nếu không cầu
tài, lại không có thù hận, vậy thì là vì sắc.” Lôi Sát không màng sắc
mặt khó coi của Lý thị lang và Vi thị nói thẳng.
Chuyện liên quan tới danh tiết của Như phu nhân, Lý thị lang có độ lượng cỡ nào lời cũng nghẹn trong cổ họng, gân xanh trên tay nổi lên, hồi lâu cũng không bớt. Vi thị vội vàng đứng dậy vỗ ngực cho hắn, mặt giận tái đi quay đầu
trách cứ: “Lời nói của Lôi phó soái thật không cố kỵ chút nào.”
Lôi Sát chắp tay bái, ngoài miệng lại nói: “Lý thị lang và Lý phu nhân thứ
lỗi, phá án tra xét phải ăn ngay nói thật sao có thể qua loa, sự thật
chính là sự thật, bất kể nguyên nhân gì cũng không nói sai được.”
Vi thị hòa hoãn, nói: “Tạm không nói với vì sao Ngọc Nương bị hại? Hung
phạm là người trong kinh, Lôi phó soái không truy bắt nghi phạm, sao lại tới đây thắc mắc nguyên do?”
Lôi Sát không chút nào lui bước, trả lời: “Có nhân mới có quả, lần theo dây leo thì mới có thể sờ đến quả dưa giấu kín.”. Đam Mỹ H Văn
Lý thị lang hít sâu một hơi, giơ tay trấn an Vi thị, hỏi: “Vậy Lôi phó soái thấy nên làm như thế nào?”
Lôi Sát nói: “Ngày trôi bóng chuyển dời, vật cũng thế chuyện cũng thế, tóm
lại có dấu vết là có thể tìm ra, Như phu nhân cùng hai tỳ nữ bị hại
trong một vụ án, phải tra kỹ càng mới có thể biết rõ ràng, vì thù đó là
người quen biết, kẻ mưu tài thường trà trộn trong sòng bạc quán rượu,
dâm tặc thường ẩn thân trong hoa viện, phải điều tra nghe ngóng từng cái mới tra ra manh mối.”
Vi thị hơi chau mày, khó xử nói: “Cũng
không phải là ta ngang ngược ngăn cản, các ngươi thân là nam nhi không
biết danh tiết với nữ tử quan trong thế nào. Ngọc Nương bị đột tử, thi
thể còn bị ngỗ tác xem xét, thật sự là tổn hại trong sạch của nàng.
Người trong tộc lại cổ hủ, khi việc kết thúc nhất định sẽ ngăn cản an
táng nàng trong phần mộ tổ tiên.”
Phong Ký Nương nói: “Nếu phu
nhân lo lắng tổn hại đến danh tiết của Như phu nhân, đến lúc đó ngoài ta ra chỉ gọi nữ quyến có quan hệ huyết thống với Như phu nhân tới.”
Vi thị còn có lời muốn nói, Lý thị lang lại nhẹ xua tay, thở dài: “Vậy cứ
theo lời Lôi phó soái, nàng ấy hầu hạ ta nhiều năm, lại vì ta sinh con
dưỡng cái, không cho nàng ấy công đạo, chẳng phải sẽ ảnh hưởng con đường chuyển thế đầu thai của nàng ấy. Chỉ mong sớm ngày đưa hung phạm ra
công lý, Ngọc Nương trên trời có linh thiêng cũng được an ủi.” Hắn lại
xoay người nói với Vi thị: “Băn khoăn của nương tử, vi phu cũng biết.
Bên phía trưởng lão ta sẽ lo liệu, dù sao cũng sẽ không để Ngọc Nương
phải an táng riêng.”
Vi thị lúc này mới gật đầu đáp ứng.
Lôi Sát làm như không thấy phu thê bọn họ tình thâm, lại hỏi: “Chẳng hay Lý thị lang có biết lời đồn ma ám trong phủ không?”
Hàng lông mày vốn dựng lên của Lý thị lang nhuộm một tầng tức giận, phẫn nộ
nói: “Ma ám gì đó chỉ là lời nói vô căn cứ, Lôi phó soái cũng tin chuyện tà ma vô căn cứ này?”
Trong ngực Lôi Sát vẫn còn hoàng phù trên
quan tài, nhưng nhìn thần sắc của Lý thị lang lại không giống giả vờ:
“Ta xưa nay không tin quỷ thần, dù có quỷ cũng chỉ là quỷ ẩn sâu trong
lòng người mà thôi. Có điều, việc đồn đãi lệ quỷ lấy mạng trong phủ cũng phải có tiền căn hậu quả, có người âm thầm sinh sự hay là cái gì khác
cũng phải tìm cho ra.”
Lý thị lang đập gậy xuống đất, cả giận
nói: “Lời đồn ma ám trong nhà đều do kẻ tặc kia ban tặng, kẻ này quá
đáng giận, làm hại mạng người, còn làm bẩn thanh danh, thật là, thật
là……” Hắn nhất thời tức giận cuồn cuộn, liền ho không ngừng, tựa như
muốn họ hết tim phổi ra ngoài cơ thể.
Lôi Sát tỏ vẻ không biết: “Chuyện này là thế nào?”
Lý thị lang ho nửa ngày mới chỉ tay về phía người hầu khom người đứng sau: “Hổ thẹn, từ khi tiên mẫu mất ta sơ sẩy với mọi việc trong phủ, trái
lại quản sự lại chứng kiến rõ ràng.” Hắn phân phó nói: “Ngươi đem chuyện ngày ấy kể lại tỉ mỉ cho Lôi phó soái đi.”
Lý quản sự vâng lệnh.
Hắn nhớ lại nói: “Nhân lúc lão phu nhân đi về cõi tiên, trong phủ trên dưới rối ren, vừa phải làm áo tang đồ tang, đổi đèn lồng giấy trắng cho các
trạch các viện, còn phải sai nô bộc đi báo tang cho thân thích bạn hữu
gần xa, lại thỉnh cao tăng qua phủ tụng kinh làm pháp sự, bởi vậy, người ra vào rất phức tạp. Kẻ tặc kia không biết mò tới khi nào, cũng không
có ai chú ý tới tung tích của hắn.”
“Trong phủ đã đặt quan tài
cho lão phu nhân từ trước, lão phu nhân nhập quan sẽ sơn thêm màu sau.
Chờ đến khi cúng tế, cơm canh lại giống như bị người động vào. Cơm, thịt chỉ còn nửa chén, tỳ nữ đưa cơm trong bếp là người nhát gan, lập tức
thất thanh kêu sợ hãi. Bà tử quản việc này nghi nàng ăn vụng liền đi
chất vấn, người đưa cơm thanh minh: Ta có thèm ăn cũng làm sao dám tranh ăn với người chết?”
“Lúc ấy binh hoảng mã loạn, lão hủ lại chưa
từng xem xét kỹ, sau này nhớ lại thì: Hẳn là kẻ tặc làm. Hắn trốn ở
trong phủ, đói bụng nên ăn vụng đồ cúng.”
“Đợi đến khi sơn thêm
màu cho quan tài lão phu nhân, mọi con mắt đều nhìn vào, lang chủ và phu nhân đều nén tiếng đau buồn để tránh vong hồn không đành lòng rời đi.
Thợ sơn đang muốn thu bút lại nghe một tiếng nước nở thê lương ở trong
viện. Lang chủ và phu nhân đều kinh hãi, không biết gia phó nào dám làm
vong linh lão phu nhân kinh sợ. Lão hủ không dám khinh thường, liền dẫn
người đi xem là ai, ai ngờ hỏi qua hỏi lại, ai cũng nói người bên cạnh
không hề phát ra tiếng bi thương.”
“Lão hủ bất đắc dĩ đành phải qua loa cho xong việc, tiến đến thỉnh tội với lang chủ và phu nhân.”
“Chờ sang hôm sau trong phủ mở linh đường, chính thức đón khách đến phúng
viếng, kẻ tặc kia không biết từ chỗ nào chạy đến cửa, vừa chạy vừa kêu
‘chết oan chết oan, tội gì tội gì? Ai cho công đạo?'”
“Cả viện
đều kinh ngạc, lão hủ cũng nhất thời kinh ngạc. Kẻ tặc kia chân tay
nhanh nhẹn dù ăn vô số gậy gộc nhưng vẫn có thể xuyên qua khách khứa
trong viện mà thoát thân. Lão hủ sống uổng phí từng ấy năm chưa từng
nhìn thấy kẻ ngông cuồng thế này. Cũng do lão hủ sơ sẩy, lỡ mất cơ hội
tốt để hắn chạy mất, thật là đáng chết.”
“Tới buổi tối, liền phát hiện Như phu nhân bị hại.”
Nước mắt Lý quản sự tuôn đầy mặt, tự trách không thôi, quỳ rạp cả người trên đất thỉnh tội với phu thê Lý thị lang, Lý thị lang nâng hắn lên, thở
dài nói: “Sao có thể trách quản sự, là do kẻ gian ác độc cuồng vọng.”
Trí nhớ của Lôi Sát rất tốt, đem từng câu từng chữ của Lý quản sự ghi tạc
trong lòng, tỉ mỉ cân nhắc một lượt, hỏi: “Kẻ tặc xuất hiện vào ban ngày nhưng buổi tối mới biết Như phu nhân bị hại sao? Trong thời gian đó Như phu nhân không túc trực bên linh cữu ở linh đường mà người trong phủ
không hề có nghi vấn?”
Lý quản sự sửng sốt, lấy ống tay áo lau
khô nước mắt, cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: “Ta nhiều việc phải lo nên cũng không nhớ rõ. Sau khi kẻ tặc ra tay, trong phủ càng thêm hỗn loạn. Lão
hủ lo liệu việc ở tiền viện, chuyện ở chính đường hậu viện ta cũng không nắm được.”
Lôi Sát chuyển hướng sang Lý thị lang và Vi thị: “Thị lang cùng phu nhân cũng chưa từng phát hiện ở linh đường thiếu một người?”
Vi thị vỗ lưng thông khí cho Lý thị lang, nói: “Mẫu thân qua đời phu quân
chìm vào bi thương, vốn là gắng sức để chống đỡ. Sau khi bị kẻ gian náo
loạn, ta nhất thời chiếu cố phu quân nên cũng chưa từng chú ý Ngọc Nương không ở linh đường khóc tang.”
Lôi Sát thấy Lý thị lang nghẹn
ngào khó thở nên không tiện hỏi lại, đứng dậy nói: “Không biết thân
thích của Như phu nhân ở viện nào, dù gì Lôi mỗ cũng đã tới phủ, không
bằng mời bọn họ tới, tránh cho hai bên tới lui lại hỏng việc.”
Lý thị lang gật đầu, Lý phu nhân liền phân phó quản sự: “Quản sự đến linh đường mời A Lộc tới phụ lo liệu đi.”