Lục Hi Cảnh quả nhiên tìm thấy Phương Tứ đang ngủ ngon lành trong nhà kính.
Anh bước tới và cúi xuống, nhẫn tâm nhéo cái mũi nhỏ của Phương Tứ, nhưng
khi nhìn thấy cậu nhíu mày thì lại mềm lòng, bàn tay to chuyển dời đến
đôi má phúng phính trên gương mặt Omega. Cho tới tận khi, hai bên má bị
nhéo đến đỏ bừng thì Phương Tứ mới thức dậy.
“…… Tiên sinh?” Phương Tứ mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, vừa nhìn thấy Lục Hi Cảnh liền vòng tay muốn ôm lấy anh.
Lục Hi Cảnh cũng thuận theo ôm lấy cậu, nhưng không nhịn được còn nhéo nhéo hai cái lên mông cậu.
“A! Đau quá……” Phương Tứ lập tức bị nhéo tỉnh, nhưng cậu lại chưa bao giờ
biết giận dỗi với Lục Hi Cảnh, nên đã vùi mặt vào vai Alpha rồi ngoan
ngoãn xin lỗi, “Tiên sinh, em xin lỗi. Em sai rồi. Nếu anh còn tức giận
thì cứ nhéo em đi.” Nói xong còn vặn vẹo mông.
Nhưng Lục Hi Cảnh lại không nhéo cậu, chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Em không sai, là anh sai.”
“Dạ?” Phương Tứ ngẩng đầu nhìn Lục Hi Cảnh, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Là do anh làm chưa đủ, cho nên em mới không tin anh.” Lục Hi Cảnh nhẹ
nhàng hôn xuống mí mắt mềm mại của Phương Tứ, bày tỏ lời xin lỗi chân
thành của mình.
Phương Tứ:??? Đủ rồi đủ rồi. Đủ mấy trăm triệu lần luôn rồi.
Lục Hi Cảnh mở chiếc bánh kem nhỏ đang đặt ở trên bàn trà ra và nói: “Trưa nay em ăn rất ít đúng không?”
“Tiên sinh quả nhiên thật lợi hại!” Phương Tứ ngạc nhiên nhìn về phía anh, trên mặt tràn ngập mấy chữ: Sao anh lại biết?!
“Anh biết hết đấy…… Em có đói bụng không? Em cứ ăn tạm cái này trước đi.”
Lục Hi Cảnh đẩy chiếc bánh kem nhỏ đến trước mặt Phương Tứ, lại nhân cơ
hội này dậy dỗ cậu, “Không có anh ở đây liền không chịu ngoan ngoãn ăn
cơm, ai dạy em thế hả? Hả?”
“Tiên sinh, em xin lỗi ạ.” Phương Tứ vẫn
như thói quen thường ngày tự chủ động nhận lỗi về phía mình, thậm chí
cậu còn vô thức làm nũng theo bản năng.
“Còn nữa, không được chạy
lung tung, vừa rồi anh không tìm thấy em đâu. Em không biết anh đã cảm
thấy hoảng sợ cỡ nào.” Lục Hi Cảnh hiếm khi biểu lộ thẳng ra tâm tình
của mình, đã thế còn học Phương Tứ yếu ớt vùi đầu vào vai cậu.
Phương Tứ lập tức bị mềm lòng đến mức rối tinh rối mù, “Em xin lỗi……”
“Vậy thì anh cài một thiết bị theo dõi trên người em được không?” Lục Hi
Cảnh nhân tiện rèn sắt khi còn nóng, nói thẳng ra mục đích chính của
mình.
Phương Tứ đang há miệng thật lớn ăn bánh kem, chẳng thèm để ý, gật gật đầu: “Được ạ.”
“Không cảm thấy anh đang xâm phạm quyền riêng tư của em sao?” Lục Hi Cảnh quan sát vẻ mặt của Phương Tứ.
“Vâng ạ.” Phương Tứ vẫn gật đầu như mọi khi, đối với cậu tiên sinh muốn làm gì thì đều luôn có lý do của anh.
“……Vậy nếu anh đọc nhật ký của em thì sao?” Lục Hi Cảnh nắm lấy cơ hội, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Phương Tứ lập tức buông cái thìa xuống nhìn về phía Lục Hi Cảnh, trong mắt
tràn đầy vẻ kinh ngạc, môi run run: “Tiên, tiên sinh……”
“Bé yêu, anh
xin lỗi.” Lục Hi Cảnh nhìn bộ dạng cậu lúc này liền cảm thấy đau lòng.
Nhưng vì để có thể nhổ cái gai trong lòng Phương Tứ, anh vẫn lấy cuốn sổ nhỏ có bìa hình hoa hướng dương từ trong túi áo khoác ra.
“Ngày đó,
sau khi trở lại khách sạn vào lúc rạng sáng, anh đã vô tình nhìn
thấy…..” Lục Hi Cảnh nhẹ xoa mí mắt Phương Tứ. Hốc mắt phiếm hồng như
đang đâm xuyên vào tim anh khiên nó vừa đau lại vừa xót, “Bé yêu, em
đừng khóc.”
Phương Tứ há miệng thở dốc, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Trong đó đều viết về anh, chính vì thế cũng nên để anh xem đúng không?” Lục
Hi Cảnh nhỏ giọng lừa gạt, “Nếu anh không đọc được thì cũng không biết
em lại thích anh như vậy. Vì sao em lại không nói cho anh biết?”
“…… Tại anh ghét em, nên em không dám……” Phương Tứ nghẹn ngào mở miệng, xoay mặt đi, không thèm nhìn Lục Hi Cảnh.
“Sao anh có thể ghét em được chứ?” Lục Hi Cảnh bắt đầu nhíu chặt lông mày,
thật sự không thể hiểu được tại sao Phương Tứ lại nghĩ như vậy.
“Rõ
ràng là anh ghét em…… Lúc trước, cha em có nói là em thích anh, anh đã
tỏ ra rất chán ghét……” Phương Tứ chưa bao giờ quên vẻ mặt chán ghét lúc
trước của Lục Hi Cảnh.
“Anh thề, từ trước đến nay anh chưa từng ghét em.” Lục Hi Cảnh bế Phương Tứ lên, buộc cậu phải đối mặt với anh, yeutruyen.net rồi mới nghiêm túc giải thích với cậu, “Người anh ghét chính là Phương
Huy, loại người sẵn sàng bán con còn muốn giả bộ tốt bụng đã bị chính vẻ mặt của ông ta bán đứng……Em lại tự suy nghĩ lung tung thành cái gì
vậy?”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Đầu óc Phương Tứ lúc này trở nên trống rỗng, dùng ánh mắt không thể tin
được nhìn về phía Lục Hi Cảnh. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt cậu.
“Em cứ luôn yeutruyen.net hiểu lầm anh, đã thế lại còn cho rằng anh thích Omega kia. Người anh
thích rõ ràng chính là em mà.” Ngược lại, Lục Hi Cảnh còn cảm thấy tủi
thân.
“Nhưng, nhưng mà……” Hai tay Phương Tứ chống trước ngực Lục Hi
Cảnh, muốn mở miệng biện minh cho mình, nhưng trong đầu lại rối bời,
ngẩn ngơ không biết nên nói cái gì.
“Là anh sai. là anh không chịu
nói rõ ràng với em. Đều do anh hết.” Lục Hi Cảnh nhìn bộ dạng này của
cậu lại không đành lòng, dịu dàng giải thích, “Omega kia là do mấy lão
già trong hội đồng quản trị của Lục thị phái tới. Anh mang cậu ta về nhà chỉ là bởi vì sợ bọn họ chưa chịu từ bỏ ý định mà bày ra mấy chiêu trò
khác. Anh trước nay chưa từng thích cậu ta, nói chuyện cùng nhau cũng
chẳng được mấy câu.”
“Anh bảo em dọn về tầng hai là bởi vì anh cảm
thấy Phermone của em có thể gây ảnh hưởng tới anh. Lúc ấy, anh còn không biết bản thân mình thích em, là do anh quá ngu ngốc, không có thông
minh như em.” Lục Hi Cảnh cố ý tâng bốc Phương Tứ, rồi khẽ hôn lên đôi
môi đang hé mở của cậu, đồng thời lại xin lỗi một lần nữa, “Xin lỗi, anh không ngờ cậu ta lại to gan như thế, còn dám nhổ bỏ hoa hướng dương của em. Anh không nên mang cậu ta về nhà, cho nên để bồi thường cho em, anh đã trồng cả vườn hoa hướng dương rộng lớn này, có thích không?”
Phương Tứ vô thức gật đầu. Tiếng tim đập dồn dập lớn đến mức cậu không còn
nghe thấy được âm thanh của chính mình: “…… Nhưng cậu ta…… cậu ta nói
anh và cậu ta ——”
“Sao?” Lục Hi Cảnh nhìn ánh mắt đang tìm cách né tránh của Phương Tứ và hỏi.
Phương Tứ cảm thấy có chút khó nói, cậu ghé sát vào bên tai Lục Hi Cảnh, nói nhỏ: “Đã, đã làm chuyện đó, đó……”
Lục Hi Cảnh mới đầu còn chưa hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy
lỗ tai đang dần đỏ ửng của cậu liền hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện. Cậu
nhìn người trước mắt đang sắp nổi bão, anh dùng giọng điệu lạnh lùng
nói: “Em tin?”
“Xin, xin lỗi……” Phương Tứ bị sốc khi nhìn thấy Lục Hi Cảnh đang tức giận, vội vàng giải thích, “Trên cổ cậu ta có dấu hôn, em lại cho rằng tiên sinh thích cậu ta…… Xin lỗi! Đều là do em quá ngu
ngốc……”
“Vậy em cũng không biết đường tới hỏi anh sao?” Lục Hi Cảnh
sắp tăng xông tới nơi rồi, oán hận chọc chọc ngón tay lên trán Phương
Tứ, “Vậy em liền đề nghị ly hôn với anh. Anh thực sự bị em chọc cho tức
chết rồi.”
“Em sợ anh đuổi em đi, cho nên nói trước chuyện đó với
anh.” Phương Tứ lúng túng cúi đầu, “Hơn nữa anh vốn dĩ cũng không muốn
kết hôn với em……”
“Lúc ấy không muốn.” Lục Hi Cảnh xoa nhẹ đầu Phương Tứ, vẫn chưa hết tức giận, lại xoa nhẹ hai cái nữa, “Nhưng hiện tại muốn.”
Phương Tứ đột nhiên giương mắt nhìn về phía Lục Hi Cảnh, trong mắt vụt lóe lên một tia sáng nhỏ, tựa như muốn hỏi lại “Thật vậy chăng?”
“Vậy em có
đồng ý gả cho anh thêm một lần nữa không?” Lục Hi Cảnh nhìn ánh mắt chờ
mong như một chú cún nhỏ của cậu, khẽ cười một cái rồi lấy ra một chiếc
hộp nhung nhỏ màu đen hình vuông, mở ra bên trong là một đôi nhẫn nam.
Phương Tứ trừng lớn hai mắt, lông mi run rẩy rồi lăn xuống một hàng nước mắt.
Cậu nói bằng giọng khàn khàn: “…… Tiên sinh, anh nhéo em một cái đi……”
Lục Hi Cảnh tức giận nói: “Nếu em tiếp tục nói là mình đang nằm mơ thì anh sẽ thực sự tức giận đấy.”
Phương Tứ run run đưa tay chạm vào viên kim cương trên chiếc nhẫn, rồi qua
nhìn tiên sinh yêu dấu của mình, ngẩn ngơ nói không nên lời.
“Nói đồng ý anh liền đeo cho em.” Lục Hi Cảnh dụ dỗ nói.
“…… Đồng ý, em đồng ý……” Toàn thân Phương Tứ đều đang run rẩy, không dám chớp mắt một cái nào.
Đứng ở giữa một đám hoa hướng dương vây xung quanh, Lục Hi Cảnh đeo nhẫn lên ngón giữa bên tay trái Phương Tứ, sau đó hôn một cách trìu mếm lên mu
bàn tay bạn đời của mình.
“Nào! Tới đeo nhẫn cho anh.” Lục Hi Cảnh
đưa một chiếc nhẫn lớn hơn một chút cho Phương Tứ, sau đó rụt rè đưa tay trái về phía cậu.
Phương Tứ hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn nhịp
tim đang đập rất nhanh của bản thân, sau đó mới cầm lấy chiếc nhẫn đeo
vào ngón giữa cho Lục Hi Cảnh, cuối cùng cũng học theo Lục Hi Cảnh hôn
lên mu bàn tay của anh.
“Anh sẽ bù đắp những gì anh còn nợ em trước
đây. Những thứ người khác có, em đều sẽ có. Những thứ người khác không
có, em cũng vẫn có!” Lục Hi Cảnh vui vẻ tuyên bố.
Mà Phương Tứ lúc này vẫn còn đang tỉ mỉ nghiên cứu chiếc nhẫn của mình, yêu thích không rời tay, hết tháo ra rồi lại đeo nó vào.
“Được rồi, không được tháo nó ra.” Lục Hi Cảnh lại giúp Phương Tứ đeo vào một lần nữa, sau đó xoay người đè thân thể cậu xuống ghế sô pha, dâng lên
một nụ hôn sâu vừa chân thành vừa tha thiết. Nhẫn trên tay khẽ đan vào
nhau,phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, quyến rũ và lung linh trong ánh hoàng
hôn.