Mùi rượu cay nồng lan tràn trong khoang miệng, đôi mắt xanh của Ôn Thất
Bạch phảng phất như sóng nước gợn sóng, mí mắt khẽ run rẩy.
Tô
Cảnh Dược khẽ thở dài một tiếng, bàn tay vuốt ve làn da lộ ra ngoài, làn da lộ ra bên ngoài có chút nóng bỏng, ngay sau đó di chuyển đến áo
choàng tắm của Ôn Thất Bạch.
Da nóng bỏng tiếp xúc với không khí lạnh như băng, làn da trắng nõn
của Ôn Thất hơi phiếm hồng, phối hợp với đôi mắt xanh phảng phất như phủ
một tầng hơi nước, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
"Biết tôi đang làm gì không?" Tô Cảnh Dược nâng hai má Ôn Thất Bạch lên chậm
rãi hỏi, từ sau khi biết Ôn Uyển kỳ thật là Diệp Ôn Uyển, Tô Cảnh Dược
mỗi ngày đều nghĩ lỡ như bại lộ thì làm sao bây giờ?
Ôn Thất
Bạch có thể vĩnh viễn không để ý tới anh nữa hay không, bọn họ có thể từ nay về sau giống như người xa lạ, thậm chí là thù địch lẫn nhau, mỗi
lần nghĩ tới đây, Tô Cảnh Dược ngay cả tim cũng đau.
Nếu vĩnh
viễn nhốt lại, ngoại trừ anh ra không bao giờ gặp lại bất luận kẻ nào
thì tốt rồi, ý niệm không chỉ một lần hiện lên trong lòng này bị Tô Cảnh Dược một lần lại một lần đè xuống.
Thứ anh muốn chính là tâm Ôn Thất Bạch, nếu là đùa bỡn một cái vỏ rỗng, vậy còn có ý nghĩa gì nữa.
Lông mi của Ôn Thất run rẩy lên hai má đỏ bừng, nửa nằm dưới thân
Tô Cảnh Dược thở hổn hển từng ngụm.
"Làm sao vậy? Rất khó chịu sao? "Tô Cảnh Dược không nghĩ tới Ôn
Thất Bạch lại phản ứng lớn như vậy, lúc bàn tay dán vào làn da nóng bỏng của cậu, Tô Cảnh Dược mới cảm thấy có chút không thích hợp.
Trên
mặt đất còn có một bình rượu trống rỗng khác, Tô Cảnh Dược nhíu mày, cầm lấy xem, là rượu của Ảo Tưởng, tám chín phần mười là kiệt tác của Tần
Tri Thư.
Ôn Thất Bạch uống một chai, không xảy ra chuyện thì quá kì lạ.
Bàn tay Tô Cảnh Dược theo làn da trắng nõn của Ôn Thất trượt xuống, vừa mới thò vào trong áo choàng tắm, đã bị bắt được.
"Anh làm gì vậy?" Ôn Thất Bạch thở hổn hển, mới khép áo choàng
tắm của mình lại, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Không thể không nói Ôn Thất Bạch có chút đánh giá mình quá cao, tay chân mềm
nhũn vô lực, lúc nhảy xuống thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Đi rót cho tôi một ly nước." Ôn Thất Bạch xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, không kiên nhẫn nói.
Tô Cảnh Dược quá rõ ràng loại rượu này, uống nước nếu có tác dụng giải rượu, Ảo Tưởng đã sớm đóng cửa rồi.
Nhưng Ôn Thất Bạch muốn uống, anh cũng sẽ không từ chối.
Rót một ly nước ấm, Tô Cảnh Dược đem ly thủy tinh tiến đến bên miệng Ôn Thất Bạch.
Chất lỏng chảy qua cổ họng cũng không có thể giảm bớt nóng rát của thân thể, Ôn Thất Bạch cúi đầu thở hổn hển, đuôi mắt phiếm hồng, đây rốt cuộc là
rượu gì vậy?
Tô Cảnh Dược cười khẽ hôn cậu, một khi hôn cũng không thể tách rời.
Động tác của Tô Cảnh Dược cường thế mà vội vàng, trên sàn nhà lạnh lẽo, hai người lăn thành một cục.
Lúc bị một ngụm cắn vào xương quai xanh, Ôn Thất Bạch tát một cái, "Con mẹ nó anh la chó à?"
Tô Cảnh Dược căn bản không tốn chút khí lực gì cầm lấy cổ tay cậu,
trong mắt tràn đầy ý cười, "Nếu là chó, cắn một cái làm sao đủ."
Kết quả say rượu làm loạn chính là, buổi tối hôm đó, Ôn Thất Bạch bắt đầu phát sốt, sốt đến rối tinh rối mù.
Có thể oi sàn nhà là giường, không bị sốt mới là lạ.
Thời điểm Ôn Thất Bạch được nhân viên đoàn làm phim thăm bệnh, cả người đều
không tốt, cổ áo bệnh nhân căn bản không ngăn được dấu răng Tô Cảnh
Dược, cậu chỉ có thể kéo chăn lên trên, quấn mình từ đầu đến cuối.
Tô Cảnh Dược ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, hai chân vắt chéo, cúi
đầu không nói một lời nhìn văn kiện, thỉnh thoảng lật lên một trang.
Đây vốn là biểu tình rất đứng đắn, nhưng nếu trên cổ tổng giám đốc không có dấu răng thì lại rất đứng đắn.
Chờ mọi người trong đoàn làm phim đi hết, Ôn Thất Bạch lúc này mới chui ra khỏi chăn, quả thực buồn bực đến chết.
Tô Cảnh Nhảy khép văn kiện lại, đặt ở một bên, dựa vào ghế, mười
ngón tay đan chéo, nhất là đôi mắt đen bình tĩnh kia, phảng phất có
thể làm cho người ta chìm sâu vào trong đó.
"Bình rượu ngày hôm qua thật sự không phải của tôi." Tô Cảnh Dược há mồm giải thích, " Phải làm thế nào em mới có thể tin tưởng tôi.?"
Bởi vì một chai rượu cùng chuyện loạn tính sau khi uống rượu, Ôn Thất Bạch đã một ngày không để ý tới Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất Bạch tâm tình vốn không tốt, nghe Tô Cảnh Dược nhắc tới, tức giận
nghẹn một ngày lại bị khơi ra, không lạnh không nóng hừ một tiếng, "Anh
để em đè một lần thì em sẽ tin tưởng anh."
Tô Cảnh Dược cứng lại, coi như không nghe thấy.
Ôn Thất Bạch nằm trên giường tiếp tục chơi điện thoại di động, Tô Cảnh
Dược liền tiếp tục xem tài liệu của công ty, cả ngày đều ở trong bệnh
viện cũng không chịu đi làm.
"Tiểu Bạch." Vệ Khanh ở bên ngoài gõ cửa, lúc này mới đi vào.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là dấu răng trên cổ Ôn Thất Bạch, tiếp đến mắt thấy dấu răng trên cổ Tô Cảnh Dược, xấu hổ sờ sờ mũi.
"Sao cậu lại đến đây? Không có tiết? "Vệ Khanh sắp thi đấu rồi, hẳn là rất bận rộn mới đúng.
Vệ Khanh hốc mắt đỏ lên, một bộ dángcậu tới đây? Lời cậu nói ngày đó quả nhiên chọc Tiểu Bạch tức giận.
"Khóc cái gì khóc." Ôn Thất Bạch đau đầu đỡ trán, "Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc."
Vệ Khanh co một chút ngồi bên cạnh Tô Cảnh Dược mặt than, được Ôn Thất
Bạch dỗ dành nửa ngày mới miễn cưỡng đem nước mắt nghẹn trở về.
Khuôn mặt Tô Cảnh Dược liệt cũng sắp không căng được nữa, dựa vào cái gì anh
bị châm chọc khiêu khích, thủ phạm chọc giận Ôn Thất Bạch lại được dỗ
dành?
Cuộc thi Vệ Khanh lần này tham gia diễn ra vào thứ bảy này, hôm nay đã là thứ sáu, Ôn Thất Bạch cố ý không nói cho cậu biết, cũng
không biết cậu làm sao biết được.
Vệ Khanh ở trong phòng bệnh hừ hừ ríu rít cả buổi chiều, lúc này mới lưu luyến trở về, Tiểu Bạch không có tức giận, cậu tỏ vẻ rất vui vẻ.
Vệ Khanh vừa đóng cửa lại, Tô Cảnh Dược liền buông tài liệu trong tay xuống, chui vào trong chăn.
Tô Cảnh Nhảy cười đáng khinh, "Chủ nhân giúp em kiểm tra một chút đêm qua có bị thương hay không."
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh cao cấp không tốt như bình thường, Tô Cảnh
Dược hôm nay vì Vệ Khanh tức giận một ngày, càng hăng hái giày vò.
Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Thất Bạch phát sốt, vỗ một cái vào đầu Tô Cảnh Dược, không bằng cầm thú.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Cảnh Dược thoáng khắc chế một chút, nhưng chuyện của
Diệp Ôn Uyển tựa như một cái gai trong lòng, rút cũng không rút ra được, túm cũng không rút được, chỉ có thể để ở trong lòng, chậm rãi thối rữa
máu thịt.
Cho đến khi trái tim đó bị ăn mòn hoàn toàn.
Trong bóng tối, Tô Cảnh Dược đột nhiên bừng tỉnh, đưa tay ôm lấy Ôn Thất Bạch đang ngủ say, cực kỳ quyến luyến hôn xuống mi tâm cậu.
Cứ tiếp
tục như vậy thì tốt rồi, nếu thật sự có thể tiếp tục như vậy thì tốt
rồi, nhưng Tô Cảnh Dược so với bất luận kẻ nào cũng rất rõ ràng, giấy
không bọc được lửa, chuyện anh càng muốn che dấu, lại càng giấu đầu lòi
đuôi.
Chờ Ôn Thất Bạch phát hiện chân tướng, anh sẽ bị đánh xuống địa ngục, vĩnh viễn không có ngày chuyển mình.
Tô Cảnh Dược so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, chấp niệm với mẹ của Ôn Thất Bạch, Ôn Uyển là vùng cấm của Ôn Thất Bạch.