Tô Cảnh Dược quay đầu liếm liếm ngón tay ấm áp của cậu, lại nằm sấp trở
lại trong ngực Ôn Thất Bạch, lỗ tai dán vào ngực cậu, nghe nhịp tim của
cậu từng chút một.
Ôn Thất Bạch sờ sờ đầu Tô Cảnh Dược, "Không
phải sau khi anh biến thành mèo, chỉ số thông minh cũng giảm xuống rồi,
nếu anh không nghĩ biện pháp,, Trương Nghiêu báo cảnh sát, em sẽ bị
bắt!"
Ôn Thất Bạch không thể đem chuyện Tô Cảnh Dược biến thành
một con mèo nói ra, loại chuyện này nói ra chỉ có hai kết quả, một là,
cậu bị coi là tâm thần, thứ hai là Tô Cảnh Dược bị bắt đi giải phẫu.
Dù sao loại quái nhân khoa học như Vệ Khanh rất nhiều.
Tô Cảnh Dược cọ lên ngực Ôn Thất Bạch trong chốc lát, nhìn Ôn Thất Bạch
vội vàng đọc kịch bản hoàn toàn không có ý phản ứng với anh, lúc này mới nhảy lên bàn, dùng móng vuốt mở máy tính xách tay ra.
Hai móng
vuốt ở trên bàn phím giẫm lên bàn phím nửa ngày mới đánh ra một tin
nhắn, dặn dò công việc và sắp xếp hai ngày nay, lúc này mới quay đầu
nhìn Ôn Thất Bạch, khoe công lao "meo" một tiếng.
Ôn Thất Bạch
chống cằm kéo lỗ tai anh, Tô Cảnh Dược vui vẻ tự tại, lắc đầu mặc kệ bị
sờ soạng, giống như những yêu tinh yêu diễm bên ngoài kia.
"Em đi tắm rửa." Ôn Thất Bạch nói xong câu đó, liền phát hiện Tô Cảnh Dược hoàn toàn ôm lấy chân cậu, quăng cũng không buông.
Tên háo sắc lại tái phát..
"Buông ra." Ôn Thất Bạch lắc lắc cẳng chân.
Tô Cảnh Dược không hề động đậy, cuối cùng thành công đi theo Ôn Thất Bạch
vào phòng tắm, ngồi trên bồn rửa tay nhìn cậu cởi quần áo.
Áo thun vừa kéo xuống, Tô Cảnh Dược còn chưa thấy gì, bay ngang
Trên trời rơi xuống một cái khăn mặt, che anh lại.
Cách khăn mặt, Tô Cảnh Dược run rẩy lỗ tai, thò đầu ra, liếc mắt một cái
liền nhìn thấy Ôn Thất Bạch đưa lưng về phía anh một chân bước vào bồn
tắm, trên da còn in một chút vết đỏ, đó là đêm qua anh lưu lại.
Vừa định nhìn xuống đã bị bọt nước bắn lên mặt, Ôn Thất Bạch khom
lưng đem nước trong bồn tắm hất lên người Tô Cảnh Dược.
"Anh không thật sự cho rằng biến thành mèo còn có thể làm gì chứ."
Ôn Thất Bạch từ trên kệ cầm khăn tắm khoác lên, lúc này mới từng bước từng bước đi tới, mỉm cười kéo lỗ tai Tô Cảnh Dược.
Ngữ khí vi diệu, "Vật nhỏ."
Tô Cảnh Dược không thường xuyên gọi tên Ôn Thất Bạch, nhất định phải gọi
có đôi khi cũng là "Bé con", "vật nhỏ", nhưng Tô Cảnh Dược dùng khăn mặt lau lông mình, luôn cảm giác câu nói nhỏ này của Ôn Thất Bạch chứa đầy
thâm ý.
Làn da trắng nớt ngay trước mắt mình, Ôn Thất Bạch cách
rất gần, Tô Cảnh Dược vừa định há mồm liếm, một nắm nước lớn liền lại đổ xuống, cả đầu anh đều ướt đẫm, lỗ tai cũng róc rách nước.