Ôn Thất Bạch trên đường vào phòng liền nhận được điện thoại của Tô Cảnh Dược.
Giọng nói của Tô Cảnh Dược trầm thấp dễ nghe, xuyên thấu qua sóng vô tuyến
truyền đến, ái muội mà ôn nhu, giống như người yêu thì thầm.
"Có mệt không?" Ôn Thất Bạch đẩy cửa phòng ra, hừ một tiếng với điện thoại, "So với ở cùng một chỗ với anh, quả thực là thoải mái đến cực điểm. "
Tô Cảnh Dược ở đầu kia cúi đầu nở nụ cười, một ngày bôn ba mệt nhọc đều
phảng phất như tan thành mây khói, trong lòng tràn đầy chỉ còn lại nhớ
nhung.
"Chờ lần này quay xong cậu liền hủy hợp đồng đi, lại đây với tôi. "
Giọng nói của Tô Cảnh Dược quanh quẩn bên tai, trái tim Ôn Thất Bạch khó có
thể ức chế nhanh chóng nhảy lên vài cái, sau đó bị áp chế xuống, lãnh
đạm trả lời, "Không đi. "
"Cậu thế mà lại cậy sủng mà kiêu, chủ nhân chính muốn trừng phạt cậu. "
Ôn Thất Bạch:... Chủ nhân mẹ nhà anh!
"Anhđã đi công tác ở đâu?" "Ôn Thất Bạch chuyển đề tài, nhét tai nghe vào tai, vừa nói chuyện với Tô Cảnh Dược, vừa thu dọn phòng, phỏng chừng còn
phải ở bên này một thời gian, vẫn phải thu dọn một chút.
Tô Cảnh Dược nâng cổ tay lên xem đồng hồ, đã hơn chín giờ, phỏng chừng nói
chuyện thêm một lát nữa thằng nhóc này này sẽ mệt mỏi.
"Như thế nào, muốn tới đây với tôi? "
Không cách nào giao tiếp, Tô Cảnh Dược hoàn toàn không biết nói chuyện phiếm, mỗi lần nói xong giữa hai người đều rơi vào im lặng, sau đó mới kéo
thêm một đề tài mới, không nói hai câu liền bị cắt ngang, cứ như vậy nói qua nói lại nửa giờ.
"Tôi không nói nữa, tắm rửa và đi ngủ. "Ôn Thất Bạch sau khi nhìn đồng hồ vô cùng đúng giờ ngáp một cái.
Tô Cảnh Dược ý bảo thư ký đặt tư liệu lên bàn, lại cười nói chúc ngủ ngon với Ôn Thất Bạch, lúc này mới cúp điện thoại.
"Đây là kế hoạch do chủ tịch tập đoàn Trình thị đề xuất, mời ngài xem qua.
"Lần này đi theo Tô Cảnh Dược không phải Trương Nghiêu, mà là một thư ký mới.
Tô Cảnh Dược đặt điện thoại di động lên bàn, cầm lấy một
tá tài liệu thật dày tùy ý lật hai trang, tựa hồ là không cảm t hấy hứng thú gì.
"Tô tổng, tối mai là yến tiệc sinh nhật Trình gia chủ, ngài muốn tham dự không? "
Tô Cảnh Dược đang nằm sấp trên bàn, đâm chọt từng chút từng chút tin nhắn
trên điện thoại di động, nghe vậy ngay cả đầu cũng không ngẩng lên,
"Không đi. "
"Vâng. "
" Nói cho Trương Nghiêu biết, hành
trình xuất ngoại của tôi đẩy về sau một thời gian. "Tô Cảnh Dược sau khi bấm vào gửi mới thản nhiên mở miệng, nhìn điện thoại di động, trong mắt đều hiện lên một nụ cười.
"Vâng. "
Quá trình quay phim
của Ninh Phàm cũng nghiêm túc như Chương Kỳ, Đinh Linh bởi vì diễn xuất
không đúng chỗ đã bị kẹt mấy lần, cả người sắp khóc tới nơi.
Vở
kịch này chính là cảnh nữ số 1 bị chồng đánh đập, Đinh Linh vừa mới bắt
đầu còn có thể cười, đến mấy lần sau, gần như đều muốn khóc ra, ngay cả
Hứa Diệu cùng cô diễn kịch cũng có chút không kiên nhẫn, lúc nghỉ ngơi
sắc mặt đen cũng có thể làm bảng đen.