Ôn Thất Bạch nửa ngày mới giảm bớt choáng váng khi bị hung hăng đụng
tường, ánh mắt nhìn về phía Lư Triệt cũng tràn đầy chán ghét, "Anh nói
cái gì vậy! Ai được bao nuôi! " (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại
Wattpad.com Linh0068:)
Áo ngủ, dép lê, biệt thự của Tô Cảnh Dược, Lư Triệt bóp cổ Ôn Thất Bạch, ở trước mặt hắn còn giả bộ trinh tiết
giống như hoa sen trắng, quay đầu liền quyến rũ Tô Cảnh Dược, Ôn Thất
Bạch này thật sự coi hắn đã chết sao.
"Cậu cho rằng Tô Cảnh Dược rất lợi hại sao? Cậu có nghĩ anh ta là người tốt sao? Danh tiếng của
anh ta bên ngoài cũng không tốt hơn tôi nhiều! "Lư Triệt cảm thấy giống
như bắt gian ở trên giường vậy, hắn xuất ngoại một tháng, Ôn Thất Bạch
liền cùng hắn chơi trò này, "Cậu thật sự cho rằng Tô Cảnh Dược sẽ che
chở cậu sao? Đừng nằm mơ, Tô Cảnh Dược không có khả năng vì cậu mà đắc
tội Lư gia, cậu ngoan ngoãn theo tôi trở về, tôi còn có thể cho cậu bậc
thang leo xuống. "
Ôn Thất Bạch bị Lư Triệt bóp không thở nổi,
tuy rằng cậu bình thường cũng chú trọng rèn luyện, nhưng cũng không địch lại Lư Triệt, hơn nữa đầu óc còn chưa hết lại choáng váng càng rơi vào
thế hạ phong.
"Thế nào? Nghĩ kĩ chưa? Theo tôi trở về hay tiếp
tục đi theo Tô Cảnh Dược? "Lư Triệt quăng Ôn Thất Bạch sang một bên, lúc này mới rũ mi mắt xuống nhìn Ôn Thất Bạch, trong mắt tràn đầy lửa giận
cùng khinh miệt.
Ôn Thất Bạch đỡ lấy tường thở hổn hển, lại ho
khan nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lư Triệt, gằn từng chữ, không
chút nào che dấu chán ghét của mình, "Tôi đã sớm nói với anh, tôi thà
cùng một con heo lên giường cũng sẽ không tìm anh. "
Ôn Thất Bạch đời này ghét nhất chính là Loại người tự cho là đúng, thủ đoạn hạ lưu
như Lư Triết, cùng ở với Lư Triệt? Cậu sợ buồn nôn đến chết.
"Cùng một con lợn? Tôi ngược lại muốn xem, cậu và lợn lên giường có thể kéo
đầu tư của Nghệ thị trở lại hay không." Lư Triệt cười nhạo một tiếng,
Nghệ thị đã rút đầu tư, Ninh Phàm có bản lĩnh to lớn cũng không có biện
pháp tiếp tục quay tiếp, về phần Ôn Thất Bạch, ở trong giới giải trí
thêm hai ba năm nữa, sớm muộn gì cũng tới quỳ liếm hắn.
Ôn Thất
Bạch đã sớm cảm thấy Nghệ Thị đột nhiên rút vốn rất kỳ quặc, cuối cùng
cũng hiểu được, thì ra là Lư Triệt giở trò quỷ, là hắn gây áp lực cho
Nghệ thị.
"Anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này, ngoại trừ chèn ép
tôi ra anhcũng không phải có khả năng làm việc khác, tôi nói cho anh
biết, Ôn Thất Bạch tôi cả đời làm quần chúng cũng sẽ không cầu xin loại
cặn bã như anh. "Ôn Thất Bạch nếu như có thể bị chút thủ đoạn này của Lư Triệt đánh gục xuống, vậy hai mươi mấy năm trước cậu sống vô ích rồi.
Răng Lư Triệt cắn chặt ọp ẹp, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, Ôn Thất Bạch
luôn có loại bản lĩnh chọc giận hắn, mà mỗi lần chọc giận hắn, Ôn Thất
Bạch cũng đừng nghĩ sẽ thoải mái!
Hung hăng nâng tay lên, một cái tát quăng qua.
Ôn Thất Bạch còn chưa kịp trốn, bàn tay vung tới trước mặt đã bị bắt được, dừng ở giữa không trung, không thể tiến về phía trước một chút nào.
Một giây sau, cậu đã bị ôm vào một cái ôm quen thuộc.
Tô Cảnh Dược một tay nắm lấy cánh tay Lư Triệt, một tay ôm Ôn Thất Bạch
vào trong ngực mình, lời nói ra lạnh đến cực điểm, "Không biết thiếu gia Lư nhị muốn ở nhà tôi định làm gì với người của tôi?"
"Tô... Tô Cảnh Dược! " Ôn Thất Bạch thanh âm khàn khàn, cổ còn rất đau, ngay cả nói chuyện cũng nghẹn ở cổ họng.
Nhìn thấy Tô Cảnh Dược mũi cậu đột nhiên chua xót, trên thế giới này cũng chỉ có Tô Cảnh Dược vì cậu mà ra mặt.
Tô Cảnh Dược không lên tiếng, chỉ trấn an vỗ vỗ lưng Ôn Thất Bạch, quay
đầu định đánh Lư Triệt, dám bắt nạt người của anh, Lư Triệt này lá gan
rất lớn, trên đầu Ôn Thất Bạch đã treo thẻ bài tên Tô Cảnh Dược, hắn lại dám tới đây tìm phiền toái.
Trong ấn tượng của Lư Triệt, Tô
Cảnh Dược là một thương nhân trong mắt chỉ có lợi ích, không nói đạo lý
đối nhân xử thế, đừng nói bao dưỡng Ôn Thất Bạch, lúc trước hắn bao
dưỡng nhiều minh tinh như vậy, cũng không thấy hắn để ý một người như
vậy, Lư Triệt cảm thấy, Tô Cảnh Dược sẽ không bởi vì một người đàn ông
cùng hắn kết thù, cùng Lư gia kết thù.
Cho đến khi Tô Cảnh Dược
đánh hắn ngã xuống đất, hắn vẫn không kịp phản ứng, vì sao Tô Cảnh Dược
lại ra tay, Lư gia chính là gia tộc chi nhánh xếp hạng một hai trong các gia tộc phụ thuộc Tô gia, cánh tay phải của Tô gia, Tô Cảnh Dược thế mà cứ như vậy vất bỏ hắn!
"Đứng lên, mới một chút đã chịu không
nổi? Tôi vẫn chưa hả giận đâu. "Tô Cảnh Dược rũ mắt nhìn Lư Triệt nằm
trên mặt đất, tựa như đang nhìn một vật chết.
Lư Triệt nhìn Tô
Cảnh Dược từng bước từng bước đi tới, chân lại giống như bị đổ trì, một
bước cũng không bước được, khí thế Tô Cảnh Dược quá mạnh, người đàn ông
được tôn sùng thành quỷ thần trong thương nghiệp làm sao có thể yếu đuối được.
"Tô Cảnh Dược! "Ôn Thất Bạch còn chưa đi qua ngăn cản,
lại có một người gia nhập chiến cuộc, Lục Mạch vẻ mặt vui vẻ giẫm lên
ngực Lư Triệt, dùng chân đè Lư Triệt xuống, cho đến khi nhìn thấy Lư
Triệt lộ vẻ sợ hãi mới buông ra một chút.
"Tôi nghe nói lần này
Lư gia coi cậu là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, nếu cậu chết Lư gia có phải sẽ sụp đổ luôn không? "Lục Mạch cúi đầu nhìn Lư Trọc, "Cậu nói xem đến lúc đó vị trí này trống rồi, có thể rơi xuống đầu Lục gia hay
không, dù sao tên hai nhà chúng ta đều rất giống nhau, không bằng cậu
bán cho tôi nhân tình, đem vị trí này đưa cho tôi, như thế nào?. "
Lục Mạch vẻ mặt tươi cười như gió xuân, hoàn toàn không để ý biểu tình Lư
Triệt vặn vẹo đến cực điểm cùng tiếng rên càng ngày càng lớn.
Một Tô Cảnh Dược hắn cũng không nhất định có thể ngăn cản được, chứ đừng
nói hiện tại lại thêm một Lục Mạch, hoàn toàn xong đời.
Ôn Thất Bạch còn thiếu chút nữa gọi 120 đưa Lư Triệt vào bệnh viện.
Tô Cảnh Dược đột nhiên quay lại, nhặt dép lê trên mặt đất đặt bên cạnh Ôn Thất Bạch, ngước mắt nhìn hắn, "Coi chừng chân lạnh. "
Dép lê bị rơi vào thời điểm Ôn Thất Bạch giãy dụa, lúc Tô Cảnh Dược nhặt
về, cậu mới cảm nhận được chân giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, đã lạnh đến
mức không có cảm giác.
"Lục Mạch, cậu mang hắn về xử lý. "Tô Cảnh Dược vươn tay sờ sờ bàn chân lạnh lẽo của Ôn Thất, thản nhiên mở miệng với Lục Mạch.
Lục Mạch làm việc anh vẫn tương đối yên tâm, dù sao Lục Mạch làm không chết cũng sẽ làm tàn phế, căn bản khô ng cần lo lắng vấn đề trả thù không
đủ.
"Chờ một chút. "Ôn Thất Bạch không muốn có liên quan cùng Tô Cảnh Dược, cho dù là công việc hay cái gì khác, tóm lại chuyện này là
mâu thuẫn cá nhân giữa cậu và Lư Triệt, không liên quan đến Tô Cảnh
Dược.
Lục Mạch giẫm lên Lư Triệt, ngước mắt cười tủm tỉm, đôi
mắt phượng đánh giá Ôn Thất Bạch, ngẩn người nhìn đôi mắt xanh kia, sau
đó mới nhìn về phía Tô Cảnh Dược, "Tôi đã nói với cậu, cậu còn không
tin. "
Tô Cảnh Dược sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, "Hiện tại tin rồi. "
Thật ra lúc ấy Lục Mạch cũng thuận miệng nói như vậy, chính hắn cũng không tin.
Ôn Thất Bạch vỗ tay Tô Cảnh Dược ra, há miệng muốn nói cái gì, liền nghe
Tô Cảnh Dược cười nhẹ ôm cậu vào trong ngực, ở bên tai cậu thấp giọng mở miệng, "Lợi dụng tôi, bò lên trên nhanh hơn, trăm lợi mà không hại, cậu cớ sao không làm? "
Trong giới giải trí không biết có bao nhiêu
người muốn giẫm lên Tô Cảnh Dược để nổi tiếng, nhưng có thể thông đồng
với Tô Cảnh Dược cũng chỉ có vài người, chưa từng thấy tổng giám đốc này vội vàng đưa người đến để cho người ta giẫm lên.
Ôn Thất Bạch
không vội, Lư Triệt ngược lại nóng nảy, nếu Tô Cảnh Dược lúc này muốn
đối phó hắn, hắn hiện tại chỉ có một mình, hoàn toàn chống cự không nổi.
"Lục Mạch tôi nói cho anh biết, trước bảy giờ chiều nay tôi
không về được thì người nhà tôi sẽ báo cảnh sát, bây giờ anh thả tôi ra
tôi còn có thể thả anh một con ngựa. "Lư Triệt đã nghe nói qua thủ đoạn
của Lục Mạch, Lục Mạch có thể dựa vào thủ đoạn của mình chiếm được ưu ái của Tô Cảnh Dược, cũng là một người tàn nhẫn.
Lục Mạch ý vị thâm trường "À~" một tiếng, cũng không có sau đó nữa.
Ôn Thất Bạch âm thầm chửi ầm lên, không biết Lư Triệt biết Lục Mạch chính là cái loại này, hắn sẽ có tâm tình gì.
Tô Cảnh Dược ngược lại đã thấy nhiều thành quen, âm thầm nhìn chằm chằm
sườn mặt của Ôn Thất Bạch, nhìn lông mi dày đặc thon dài của cậu hơi run run, không biết vì sao, luôn cảm giác trong lòng rất ngứa.
Tô
Cảnh Dược không phải thứ tốt lành gì, dù là ở phương diện nào, anh rõ
ràng biết mình muốn cái gì, hơn nữa sẽ không từ thủ đoạn tranh đoạt, cho dù phá hủy, cũng phải chiếm hữu.
Nhưng mà, những phương pháp kia, anh cũng không muốn đặt lên người Ôn Thất Bạch.
Sủng vật, chỉ có thể lợi dụ dỗ, không thể cưỡng ép.
Đặc biệt là, loại sinh vật tên mèo này.
Tô Cảnh Dược quá hiểu, Ôn Thất Bạch ăn mềm không ăn cứng, Lư Triệt chính
là một bước đệm rất tốt, đuổi theo Ôn Thất Bạch năm năm, bởi vì phương
pháp không đúng, hai người giống như kẻ thù, Ôn Thất Bạch không biết có
bao nhiêu ghê tởm Lư Triệt.
Nhưng, loại vô dụng này, anh căn bản không để vào mắt, những thủ đoạn của Lư Triệt, anh cũng khinh thường dùng.
"Đẹp không?" Tô Cảnh Nhảy sâu kín hỏi, "Thấy phó tổng giám đốc của mình bị người giẫm đạp? "
Ôn Thất Bạch nhẹ nhàng liếc qua, cậu suy nghĩ nửa ngày ra được kết luận
chính là, cậu vẫn không muốn có quan hệ với Tô Cảnh Dược, dù là tốt hay
xấu.
"Không sai biệt lắm, làm lớn chuyện đối với ai cũng không tốt. "Ôn Thất Bạch còn không muốn bị dư luận trên mạng dìm chết.
"Đối với ai không tốt? Đối với anh ta không tốt hay đối với tôi không tốt?
Tô Cảnh Dược truy hỏi, nếu Ôn Thất Bạch nói đối với Lư Triệt không
tốt...
Ôn Thất Bạch không đợi Tô Cảnh Dược nghĩ xong liền cắt
đứt suy nghĩ của Tô Cảnh Dược, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Tô Cảnh
Dược, "Đối với tôi không tốt, hai người các anh liên quan gì đến tôi,
suy nghĩ cho hai người làm gì. "
Tô Cảnh Dược khựng lại, không
nghĩ tới Ôn Thất Bạch lại quang minh chính đại ghét bỏ anh như vậy, khóe miệng lại không ngừng nhếch lên, "Không ai dám đối xử không tốt với
cậu. "
Ôn Thất Bạch:... Hình như cậu bật công tắc tổng tài bá đạo của tổng giám đốc Tô ra rồi, cái phong cách này rất không đúng.
"Tôi không quan tâm, tôi đi đây." "Ôn Thất Bạch kéo dép lê, ở ngoài thời
gian dài như vậy, nước mũi cậu cũng muốn đông lạnh theo.
Lục Mạch bên cạnh đã sắp bị mù mắt chó, hắn bên này đánh đánh giết giết, Tô Cảnh Dược bên kia bắn ra bong bóng hồng.
Thì ra Tô Cảnh Dược ân cần với một con mèo hắn còn chưa cảm thấy thế nào,
nhưng đổi lại là người lại rất kỳ quái, đặc biệt là nội dung đối thoại
ve vãn này.