Đã không có bất kỳ loại ngôn ngữ nào có thể hình dung tâm tình hiện tại
của Ôn Thất Bạch, cậu hiện tại không biến trở về, vậy thân thể của cậu
làm sao bây giờ? Nếu không có linh hồn điều khiển cơ thể, cậu sẽ chết.
Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên giường, đối với ánh mặt trời màu vàng rơi đầy bệ cửa sổ, lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi.
Một đời làm mèo có ý nghĩa gì nữa, không có mục tiêu phấn đấu, bị hạn chế trong một khu dân cư cuộc sống có ý nghĩa gì nữa?
Ôn Thất Bạch có thể sống đến bây giờ đều dựa vào suy nghĩ có thể biến trở
lại thân thể, nếu hy vọng bị vỡ như bọt biển, cuộc sống trở nên vô nghĩa rồi.
Cả thế giới trong mắt cậu trở nên mờ ảo rồi biến thành màu đen.
Trương Nghiêu hôm nay tới đúng thời điểm Ôn Thất Bạch không có sức lực nằm sấp trên bệ cửa sổ, một đôi mắt xanh nửa xúc động, nghe thấy có người tiến
vào cũng không có chút muốn nhìn nào.
Trực giác nói cho Trương
Nghiêu có chút không thích hợp, nhưng cũng đoán không ra nguyên nhân, dù sao thằng nhóc này ngày hôm qua vẫn là một bộ dáng vui vẻ, lại không có xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên tâm trạng lại đi xuống?
Cơm trưa cũng không muốn ăn, Ôn Thất Bạch ở trên bệ cửa sổ xoay người, tốt nhất cứ như vậy đói chết đi.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự hơn hai giờ cũng không thể dỗ Ôn Thất Bạch ăn
một chút cơm, do dự nhiều lần, vẫn gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Cảnh Dược không đi làm, cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại thật lâu cũng không có ai nghe máy.
Trương Nghiêu ở trong biệt thự ngây người cả buổi chiều, thẳng đến khi sắc
trời tối sầm lại mới gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất
Bạch vẫn duy trì tư thế buổi sáng nằm sấp nhìn một mảnh bầu trời tối tăm bên ngoài, cảm giác cuộc sống cũng không còn ý nghĩa.
Mình chỉ
là một diễn viên nhỏ, chết cũng sẽ không có nhiều tin tức, mình bây giờ
có bộ dáng quỷ quái này, thậm chí ngay cả cuối cùng nhìn thân thể của
mình cũng không có cách nào.
Lúc Tô Cảnh Dược đẩy cửa tiến vào
liền nhìn thấy bóng dáng héo úa nằm sấp trên bệ cửa sổ, ngay cả đôi tai
nhọn kia cũng không còn tinh thần như ngày thường.
"Sao lại không ăn cơm? "Giọng nói tô Cảnh Dược trầm thấp mà mạnh mẽ, đưa tay ôm Ôn Thất Bạch lên, sờ sờ đầu cậu.
Ôn Thất Bạch ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tô Cảnh Dược.
"Không hợp khẩu vị sao? Muốn ăn gì anh giúp em làm được không?" Tô Cảnh Dược
vốn định làm cái gì đó, mở tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong trống
rỗng, lúc này mới nhớ tới mình đã thật lâu không trở về, đồ trong tủ
lạnh không chừng bởi vì không thể bảo quản đều bị Trương Nghiêu dọn dẹp.
Ôn Thất Bạch từ trong ngực Tô Cảnh Dược nhảy ra, theo đường cũ
trở về, lại ghé vào bệ cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, đột nhiên đặc
biệt muốn khóc.
Dựa vào cái gì mà tất cả đều rơi vào trên người cậu, lúc biến thành mèo cậu nhịn, ở trong đống rác bị mèo hoang chó
đi lạc bắt nạt cậu cũng nhịn, cho dù bị Tô Cảnh Dược mang về nhà vẫn sẽ bị đói hắn cũng nhịn, nhưng hiện tại đả kích này làm cho cậu thật sự không nhịn được.
Con đường cậu đi cho tới bây giờ đều chưa từng thuận buồm xuôi gió.
Ôn Thất Bạch không hy vọng xa vời thuận buồm xuôi gió, nhưng không có nghĩa là cậu muốn đi đến đường chết.
Tô Cảnh Dược chưa từng thấy Ôn Thất Bạch như vậy, cho dù là lần đầu tiên
nhìn thấy cậu, sắc bén ở trong thùng rác nghiến răng với anh, trong ánh
mắt Ôn Thất Bạch cũng lóe lên ánh sáng, quật cường mà đầy hy vọng, nhưng hôm nay, ánh sáng kia hình như sắp biến mất.
"Rốt cuộc làm sao vậy, nói cho anh biết được không? "Tô Cảnh Dược cậu, chậm rãi dỗ dành.
Tên cặn bã! Ôn Thất Bạch không biết vì cái gì trong đầu liền nhảy ra từ
này, lúc tức giận liền mặc kệ không hỏi thăm, hiện tại muốn nói chuyện,
ông đây mới lười cùng ngươi chơi đùa.
Tô Cảnh Dược cúi đầu thở
dài, biết mình đã làm tổn thương trái tim thằng nhóc này, hối hận, nếu
anh biết sự việc sẽ biến thành như vậy, lúc trước làm sẽ không hỏi tận
gốc, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
"Nếu là vì lời
nói của anh, anh xin lỗi, sau này không bao giờ hỏi nữa, em dậy ăn chút
gì đó có được không. "Tô Cảnh Nhảy vuốt lông Ôn Thất Bạch, trong lòng
cũng đau theo.
Ăn không được, không muốn ăn, gặp phải chuyện này còn có thể vui vẻ ăn cái gì, vậy mới thật sự gọi là vô tâm vô phế không có đầu óc.
Ôn Thất Bạch không ăn không uống nằm sấp trên bệ cửa sổ hai ngày, Tô Cảnh Dược rốt cục ngồi không yên, đưa Ôn Thất Bạch đến
bệnh viện thú cưng kiểm tra vô số lần, kết quả thu được đều không có vấn đề gì.
Không phải vấn đề về thể chất, đó chính là vấn đề tâm
lý, khi một bác sĩ tâm lý bị Tô Cảnh Dược bế Ôn Thất Bạch đặt bên cạnh,
nội tâm anh sụp đổ, đùa cái gì, ngay cả con mèo này buồn cái gì cũng
không biết làm thế nào để tư vấn tâm lý, huống chi làm thế nào để tư vấn tâm lý cho mèo của Tô đại thiếu gia thì cậu dạy tôi đi.
Tô Cảnh Dược xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, cũng giống như ruồi không đầu, Trương
Nghiêu nói mấy ngày trước khi anh đi Ôn Thất Bạch cũng không có gì khác
thường, vẫn nên ăn thì ăn nên chơi đùa thì chơi đùa, không biết chuyện
gì xảy ra, sau một đêm, đột nhiên biến thành như vậy.
Tô Cảnh
Dược tối hôm đó trở về, lúc hắn trở về Ôn Thất Bạch còn đang ngủ, hắn sợ Ôn Thất Bạch buổi tối sẽ lạnh, liền ôm Ôn Thất Bạch lên giường, ngây
người một thời gian mới đi, không phát hiện bất kỳ tình huống khả nghi
nào.
Hắn thậm chí còn dành thời gian đem giám sát chung cư nhìn một lần, vẫn không phát hiện bất kỳ dị thường nào.
Ôn Thất Bạch quay đầu nhìn bác sĩ tâm lý và Tô Cảnh Dược, lại hèo úa xoay trở về.
Bác sĩ yên lặng mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, bắt đầu đọc từng cái một, bắn
nước bọt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đem Ôn Thất Bạch tức giận.
Cùng một lão hòa thượng niệm kinh, ở bên tai ong ong vang lên, Ôn Thất Bạch
nghĩ chuyện vụn vặt cũng nghĩ không nổi nữa, xoay người tặng bác sĩ tâm
lý một cái tát, ông đây đang tự hỏi cuộc đời cũng không cho ông đây bình yên.
Ánh mắt Tô Cảnh Dược sáng lên, lập tức bắt lấy bác sĩ tâm
lý hỏi, "Vừa rồi anh đọc những cái nào?! "Bác sĩ tâm lý che dấu móng
vuốt trên mặt, gian nan giơ ngón tay lên hướng về phía quyển sổ thứ năm
trăm sáu mươi mốt.
『Giải thích tâm lý người đồng tính』
Tô Cảnh Dược:...
Ôn Thất Bạch không biết hai người này đang nói thầm cái gì, nhưng cảm giác được sự ác ý thật sâu.
Tô Cảnh Dược sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, thở dài, "Không sao, em thích cái gì anh cũng có thể tiếp nhận. "
Ôn Thất Bạch:...
Trong ánh mắt không giải thích được của Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch từ trên bệ cửa sổ đứng lên, từng bước từng bước từng bước di chuyển vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cảm giác được ánh mắt đến từ phía sau, vẫn cảm thấy lưng lạnh.
Ôn Thất Bạch vẫn cảm thấy phương pháp nhịn đói này đặc biệt không ổn, chờ cậu ăn no rồi lại nghĩ phương pháp khác trở về.
Liên tiếp mấy ngày, Ôn Thất Bạch ngồi xổm trước TV hàng xóm xem tin tức, rốt cục một tuần sau nhìn thấy tin tức mình mất tích.
Trên màn hình xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày như sao, cả người
đều có vẻ rất tinh thần, một thân âu phục màu đen đứng trước ống
kính.(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068:
https://www.wattpad.com/user/Linh0068)
"Thất Bạch là nam chính
thích hợp nhất với bộ phim này của tôi, không tìm được cậu ấy, tôi không có ý định quay, cũng sẽ không dùng người khác. "Người đàn ông trên TV
chính là đạo diễn của bộ phim mới lần này của Ôn Thất Bạch, là tân binh
quật khởi của giới đạo diễn, quá trình chọn diễn viên còn chưa Thầyng
khai, người biết cậu là nam chính cũng không nhiều, lần này cũng bởi vì
cậu mất tích, mới đem chuyện này Thầyng khai cho mọi người.
Sau đó chính là người đại diện của Ôn Thất Bạch bắt đầu phát biểu, vẻ mặt đau đớn, cuối cùng còn khóc lên.
Ôn Thất Bạch từ trong mũi hừ một tiếng, lúc cậu còn sống cũng không thấy Thầy ta quan tâm cậu như vậy.
Người cuối cùng lên sân khấu chính là tự xưng là bạn thân của Ôn Thất Bạch,
anh ta cũng đau đớn che mặt, "Tôi không biết A Bạch cuối cùng đã đi đâu, có gặp phải nguy hiểm hay không, tôi thật sự rất nhớ cậu ấy, tối hôm đó tôi nên đi tìm cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ không mất tích một cách khó
hiểu. "
Càng nói càng thê thảm,cuối cùng còn khóc trợn trắng mắt, ngất đi.
Ôn Thất Bạch: Cái này đâu có chỗ nào khá, cái tên này cậu còn chưa thấy bao giờ mà?
Đây có lẽ chính là tin tức nóng nhất mà cậu tham dự.
Ôn Thất Bạch chậm rãi trở về nhà mình, Tô Cảnh Dược đi làm, Husky bị chủ nhân nhốt ở nhà.
Ôn Thất Bạch đi ngang qua cửa nhà Husky, Husky còn cách cửa sổ hướng về
phía cậu kêu điên cuồng, giống như chó điên muốn vọt ra.
Ôn Thất Bạch nghiêng đầu nhìn Husky, còn chưa nghĩ đến ăn ca skhoo đã bị vợt
lưới từ trên trời chụp xuống bọc lấy đầy, sau đó thứ gì đó bị chặt mũi
cậu.
Ôn Thất Bạch theo bản năng nín thở, nhưng trong nháy mắt cả người vô lực, mẹ nó, thế mà dám chạy vào khu nhà giàu bắt mèo, to gan
Huskty rống càng lợi hại hơn, nhưng cửa sổ khu biệt thự này đều có
Thầyng hiệu cách âm nhất định, truyền ra cũng không có bao nhiêu lớn,
căn bản không khiến cho nhiều người chú ý.
Ôn Thất Bạch giật giật móng vuốt, cũng không nhấc nổi.
"Nó có bộ định vị trên cổ, không thể mang đi xa. "Người đàn ông bắt Ôn Thất Bạch giống như đang gọi điện thoại, lo lắng mở miệng với điện thoại.
"Được rồi, nhưng tiền phải tăng gấp đôi, ra khỏi thành phố tôi liền ném đi.
"Cuối người đàn ông vẫn đồng ý, nhét Ôn Thất Bạch vào trong ba lô rồi
cõng ra khỏi tiểu khu.
Bảo vệ thấy người này mặt lạ, đeo một cái túi đen, nhìn qua rất khả nghi, hỏi nhiều vài câu cũng không phát hiện
ra gì khác thường, huống chi người đàn ông này có giấy thông hành, bọn
họ cũng không có biện pháp ngăn cản.
Thói quen của Tô Cảnh Dược chính là cách năm phút liền liếc mắt nhìn vị trí Ôn Thất Bạch, máy tính vẫn mở.
Tô Cảnh Dược nhìn thấy chấm đỏ di chuyển ra cửa, không khỏi bật cười, Ôn
Thất Bạch thì ra mỗi ngày đều phải ra cửa bắt nạt những bảo vệ kia một
chút, mấy tên bảo vệ kia mỗi lần nhìn thấy cậu đều phải khóc, nói không
chừng lần này tâm tình thật sự tốt.
"Tô tổng, hội nghị sắp bắt đầu. "Trương Nghiêu gõ cửa, cung kính nói.
Tô Cảnh Dược cuối cùng nhìn lướt qua những chấm đỏ đang di chuyển bên cạnh cửa chính, đi ra khỏi văn phòng.
Cuộc họp đang diễn ra.
Tô Cảnh Dược dựa vào ghế dựa vào nghe giảng giải, ngón tay lại không ngừng gõ nhẹ trên mặt bàn, không biết vì sao luôn có chút hoảng hốt.
"Tô tổng, ngài cảm thấy hạng mục này thế nào? "Một trưởng phòng thật cẩn
thận hỏi, Tô tổng vẫn cau mày, hình như không phải đặc biệt coi trọng
hạng mục này.
Tô Cảnh Dược phục hồi tinh thần mới nhận ra mình
không nghe vào cái gì, cầm điện thoại di động trong tay, thản nhiên mở
miệng, "Có thể chấp nhận. "
Hội nghị càng tiến hành, Tô Cảnh Dược lại càng không yên lòng, một chữ cũng không nghe vào, không nhịn được
cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Tô tổng." Trương Nghiêu nhịn không được
hỏi một câu, "Ngài không sao chứ, nếu như thân thể không thoải mái thì t ạm dừng cuộc họp trước. "
Tô Cảnh Dược thậm chí ngay cả một câu này cũng không nghe rõ ràng, nhướn lông mày nhìn về phía Trương Nghiêu, "Tiếp tục. "
Cuộc họp tiếp tục diễn ra.
Tô Cảnh Dược thậm chí khi chuông điện thoại vang lên còn đang đi vào cõi
tiên, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên suy nghĩ cái
gì, trong đầu trống rỗng.
"Tô tổng, điện thoại của ngài vang lên." Trương Nghiêu thấp giọng nhắc nhở.
Các trưởng phòng căn bản cũng không cần phải nói, tổng giám đốc ngay cả
điện thoại di động của mình cũng không nghe thấy, chứ đừng nói là nghe
bọn họ thuyết trình, không biết là chuyện gì có thể khiến Tô tổng không
yên lòng như vậy. Tô tổng là một người cuồng Thầyng việc, các cuộc họp
thường ngày đều là địa ngục, lần này tuy rằng không chỉ trích bất luận
kẻ nào, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy như ngồi trên lửa.
Là điện thoại của phòng bảo vệ chung cư, bọn họ cũng đang xem camera giám
sát mới phát hiện Ôn Thất Bạch bị người ta bắt đi, sợ tới mức lập tức
gọi điện thoại cho Tô Cảnh Dược.
Sắc mặt Tô Cảnh Dược dùng tốc
độ có thể thấy được từng chút từng chút âm trầm xuống, chờ điện thoại
bên kia nói xong tình huống cụ thể, trong phòng họp đã có thể làm phòng
cấp đông, mấy trưởng phòng ngay cả hé răng cũng không dám hé răng một
tiếng, sợ lửa lan đến mình.
"Trương Nghiêu, thông báo cho Lục
Mạch, bảo cậu ta phong tỏa thành phố này cho tôi. "Lúc Tô Cảnh Dược cúp
điện thoại thì nghiêng mắt nhìn Trương Nghiêu, bên môi thậm chí mang
theo một nụ cười.
Giận quá hóa cười chính là tình huống hiện
tại, Tô Cảnh Dược anh ngược lại muốn nhìn xem là ai lá gan lớn như vậy
dám cướp đồ từ trong tay anh.