Từ sau khi Bạch Chỉ nhậm
chức các chủ của Hoán Kiếm Thai, nàng rất ít khi đến Tiên Xu Phong cùng
Long Kiểu Nguyệt so tài. Tiên Xu Phong là môn phái mặt ngoài nhàn hạ có
các tiên xu MM (muội muội) chống đỡ Trường Lưu, không so được Hoán Kiếm
Thai đảm nhiệm lấy mạch máu kinh tế Trường Lưu, sự vụ bận rộn, đối
chưởng môn yêu cầu về lộ trình cùng trách nhiệm khá cao.
Ngày
thường chỉ có Long Kiểu Nguyệt vì luyện Cửu Thiên Dẫn Lôi Quyết mà lên
Hoán Kiếm Thai cùng Bạch Chỉ luận bàn võ công, lúc khác, Hoán Kiếm Thai
đều không có khách ngoại tân gì tới thăm.
Nhưng mấy ngày nay, do tiên kiếm đại hội triển khai, Hoán Kiếm Thai lại phá lệ náo nhiệt hẳn lên.
Báo cáo giấy tờ nối tiếp không ngừng được trình lên, Bạch Chỉ ngồi trên ghế tử đằng chưởng môn, chỉ lật ra từng trang cuộn, trên đó báo cáo số liệu chi chít khiến người ta không kịp nhìn thấy.
Nàng lật đến tiên kiếm đại hội lần này, lật tới danh sách đệ tử Tây Bắc Tề Vân Phủ phái tới, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Đệ tử trong phủ phái tới, trước kia phần lớn nàng đều nghe qua trong miệng phụ thân, đều là người kế tục không tồi. Chỉ là Bắc Lăng Thành này bây
giờ đã là người trong nhà, không tính là đệ tử gia phủ gì, như thế nào
cũng sẽ bị tính vào danh sách này?
Đại khái là bởi vì cố nhân của Long Kiểu Nguyệt, có bối cảnh một hai phần như vậy, cho nên mới đưa lên Trường Lưu tham gia đại hội tiên kiếm này đi.
Nàng hơi mệt mỏi
nhìn qua danh sách các môn phái đưa lên tham gia tiên kiếm đại hội, chỉ
khép lại thẻ tre, đưa cho đệ tử thị lập bên cạnh: "Sư tôn đã duyệt qua,
đưa đi Tam Ti Điện đi."
Đại hội tiên kiếm này là ngày trọng đại
mười năm một lần của môn phái Tu Chân trong thế giới tiên hiệp, ngày
bình thường Trường Lưu nhàn nhã vì ngày lễ kỉ niệm thịnh thế này, khó có được bận rộn.
Lúc đó từ sau khi Bạch Lộ tới quỳ thuỷ, Long Kiểu
Nguyệt thường xuyên tự kiểm điểm có nên cùng Bạch Lộ vứt bỏ giới hạn hay không. Dù sao người ta là nữ chủ có một đám nam phụ chờ đợi, hiện giờ
nàng như vậy mỗi ngày cùng nàng ăn ở cùng một chỗ, nếu ngày nào đó Bạch
Lộ biết yêu coi trọng tiểu tử nhà ai, đi ra ngoài đêm khuya yên tĩnh hẹn hò sẽ kinh động cẩu độc thân Long Kiểu Nguyệt ngủ cùng nàng, chọc đến
cũng là phiền toái.
Vì thế, Long Kiểu Nguyệt mấy lần chọn cơ hội, mịt mờ nói với Bạch Lộ, bây giờ nàng cũng là nửa người trưởng thành
rồi, hai người dù sao cũng là sư đồ, suốt ngày chen chúc ở cùng một chỗ, ngược lại có vẻ trong phòng này có chút chật chội, nếu không để nàng
dọn ra ngoài ở?
Bạch Lộ đang chậm rãi giúp nàng sửa sang lại y
phục của sư phó như thường lệ, nghe được Long Kiểu Nguyệt nói một câu
như vậy, bộ áo dài màu xanh nhạt của Long Kiểu Nguyệt trong tay, dưới
móng tay nàng một lát liền nhăn lại.
Long Kiểu Nguyệt thấy nàng
không trả lời, tổ chức ngôn ngữ một lát. Từ sau khi Bạch Lộ tới quỳ
thủy, nàng càng cảm thấy tâm tư này càng thêm khó đoán. Trước kia nếu
nàng nói như vậy, Bạch Lộ đã sớm nhào tới lăn lộn trong ngực nàng, vừa
gạt ra nước mắt vừa ủy ủy khuất khuất nói Bạch Lộ rõ ràng còn nhỏ như
vậy, ngủ lại không chiếm bao nhiêu chỗ, sư phó chỉ là không muốn cùng
Bạch Lộ ngủ nữa.
Bạch Lộ xoay đầu lại, trên gương mặt thanh lệ vô song có chút non nớt giống như cười mà không phải cười: "Ồ? Sư phó đây
chính là muốn đuổi Bạch Lộ đi sao?"
Long Kiểu Nguyệt khí định
nhàn nhã bưng chén trà, trong lòng nhảy dựng lên nhưng vẫn suy nghĩ:
"Ngươi cũng đã là người lớn tới quỳ thuỷ, nên là........"
Bạch Lộ nhìn nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không, chỉ ra vẻ
ngây thơ khó hiểu, mang theo một tia ảm đạm nói: "Sư phó đây là ngủ với
Bạch Lộ chán rồi sao?"
Một ngụm trà trong miệng Long Kiểu Nguyệt
thiếu chút nữa phun ra ngoài, bất quá tốt xấu gì cũng là người gặp qua
sóng to gió lớn, chỉ nói: "Nào có nào có." Nói xong vẫn vội vàng buông
chén trà kia xuống.