Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ
Đứa ngốc không đái dầm, nhưng khi hắn vừa với tay qua y liền bắt được,
lúc đầu y nắm khá chặt nhưng rất nhanh đã chuyển sang cọ cọ tay hắn, sau đó vùi mặt mình vào tay của Từ Văn rồi rầm rì khẽ kêu như một con thú
nhỏ bị thương vậy.
Từ Văn dùng một cái tay khác bật đèn lên, lúc
này mới nhìn thấy vẻ mặt đứa ngốc đầy thống khổ, người này lúc trước bị
thương nặng thế mà vẫn cười được sao giờ lại có vẻ khó chịu như vậy?
Không đợi Từ Văn suy nghĩ cẩn thận, đứa ngốc đột nhiên buông tay hắn ra, sau đó xoay người điên cuồng đập đầu vào tường.
Khi Từ Văn chữa thương cho đứa ngốc cũng đã thấy mấy vết bầm tím trên trán
đối phương, có điều so với mấy vết thương khác trên người y thì mấy vết
bầm đó nhỏ tới mức không đáng nhắc tới nên hắn cũng không quá để tâm,
bây giờ xem ra mấy vết thương đó đều do đứa ngốc này tự làm đau mình
nhỉ?
Có điều tên ngốc này suốt ngày dụi đầu vào tay hắn, nửa đêm
còn đập đầu vào tường chắc là vì đau đầu nhỉ? Từ Văn cũng từng trải qua
cơn đau như vậy, những năm đó khi cơn đau lên tới mức đỉnh điểm hắn còn
hận không thể lấy dao bổ đầu mình ra, nếu không phải sợ mẹ hắn lo lắng
thì hắn cũng muốn đâm đầu vào tường. Lúc đó……
Từ Văn không hiểu
mấy về dị năng của mình, nhưng hắn biết trên người hắn thỉnh thoảng sẽ
vô thức tỏa ra dị năng, nếu không lúc trước mấy con chó hoang bị thương
cũng chẳng quấn lấy hắn như vậy, đứa ngốc trước mặt này cũng sẽ chẳng
hiểu vì sao lại dính hắn như vậy, còn thích được hắn xoa đầu nữa.
Đứa ngốc liên tục đập đầu vào tường phát ra từng tiếng “rầm rầm”, khỏi cần
nghĩ cũng biết đau như nào rồi. Từ Văn duỗi tay ra kéo đối phương lại:
“Đứa ngốc này, đừng nói cậu đập đầu vào tường nhiều quá nên ngu luôn
nhá?” Khi nói chuyện lòng bàn tay hắn cũng đồng thời xuất hiện một luồng sáng trắng, sau đó hắn liền duỗi tay xoa xoa lên quả đầu ngắn cũn của
đứa ngốc như lúc ban ngày.
Vẻ mặt của đứa ngốc ban đầu còn vô
cùng dữ tợn, cả khuôn mặt anh tuấn đều vặn vẹo lại vì đau, nhưng sau khi được Từ Văn xoa đầu y liền bình tĩnh lại, bắt đầu ngây ngô cười với Từ
Văn.
Dị năng của Từ Văn vốn dùng gần hết rồi lại vẫn chưa kịp
khôi phục hoàn toàn, giờ lại phải dùng lần nữa làm hắn thấy hơi khó
chịu, hơn nữa nửa đêm mà không được ngủ khiến trong lòng hắn không nhịn
được bốc lên lửa giận. Nhưng giờ khi thấy nụ cười của đứa ngốc này lửa
gì cũng tắt hết rồi.
Luồng sáng trắng trên tay nhanh chóng biến mất, thấy vậy Từ Văn liền vỗ bả vai đứa ngốc: “Đứa ngốc này mau đi vệ sinh đi.”
Đứa ngốc vẻ mặt mờ mịt, Từ Văn chỉ có thể kéo y dậy, mặc áo khoác vào cho y rồi dẫn đứa ngốc đi vệ sinh, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng không biết
phải làm gì của đứa ngốc, hắn đành bất đắc dĩ làm mẫu.
Đứa ngốc học rất nhanh, lập tức bắt chước hắn “xả nước”, sau đó lại ngây ngô cười với hắn.
“Đúng là đồ ngốc mà!” Từ Văn lại dạy đối phương rửa tay, sau đó rúc vào ổ chăn không muốn động đậy.
Đứa ngốc cũng chui vào ổ chăn, kéo tấm ni lông mà Từ Văn đã trải từ trước
dịch sát về phía hắn, Từ Văn lười để ý, hắn vươn đôi tay lạnh lẽo vừa
rửa xong về phía đứa ngốc, kết quả đứa ngốc lại ôm chặt tay Từ Văn rồi
thỏa mãn ngủ.
Từ Văn mệt kinh khủng, đôi tay lạnh lẽo được người ủ ấm cũng khá thoải mái liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, vì thế
chờ đến khi chuông báo thức reo vào 5 giờ sáng hôm sau, hắn mới phát
hiện tay mình đã tê rần.
“Đồ ngốc này dậy mau!” Từ Văn vừa gọi
vừa lay người bên cạnh —— đứa ngốc này cái gì cũng không biết, hắn không dám để y ở nhà một mình nên đành dẫn y đi theo.
Từ Văn sau khi
rời giường liền tự mặc quần áo, hắn vốn định đi giúp đứa ngốc mặc đồ lại không ngờ rằng sau khi thấy hắn mặc quần áo đứa ngốc cũng tự mặc đồ
được luôn.
“Đứa ngốc này thông minh phết nhể!” Từ Văn cười nói,
sau đó nhanh chóng xuống nhà dùng nồi áp suất nấu cháo, rồi đi chuẩn bị
sạp bánh trứng của mình.
Đến 5 rưỡi mọi thứ đều chuẩn bị xong
xuôi, cháo cũng đã chín, sau khi Từ Văn cùng tên ngốc ăn xong bát cháo
dưa muối thì để tên ngốc ngồi lên xe, rồi khởi động xe điện ba bánh lên
trấn trên.
Tầm 6 giờ sạp hàng của hắn đã dọn xong ở chỗ cũ, có
điều mùa đông trời sáng khá muộn nên trên đường khá ít người qua lại, bà bác bán cơm nắm bên cạnh cũng chưa tới.
Từ Văn lấy trứng gà đã
luộc chín ra lột vỏ đi, sau đó thả vào nồi nước trà đã thêm gia vị luộc
lên, tiếp đó bắt đầu chuẩn bị làm bánh trứng.
Trứng luộc nước trà dùng bếp than để đun, bánh trứng chiên thì dùng bếp gas làm, trên bếp
gas để một tấm sắt tròn rắn chắc, không cần cho dầu, cứ để lửa nhỏ, rồi
đem một lớp bột mỏng trải đều lên trên, để một lúc cho tới khi mặt bột
se lại thì lấy ra là được một cái vỏ bánh, sau khi làm xong mấy chục cái vỏ bánh như vậy thì có người tới mua bánh trứng.
Hắn nhỏ vài
giọt dầu lên tấm sắt, đem trứng gà đánh đều lên rồi thêm ít cải bẹ hành
thái, trộn đều hỗn hợp lại rồi thả vỏ bánh lên trên, chờ một lát cho
trứng chín thì đảo mặt, sau đó tùy khẩu vị của người mua mà thêm sốt
vào, vậy là một cái bánh trứng đã ra đời.
Loại bánh trứng đơn
giản này 3 tệ một cái, thêm một quả trứng là 4 tệ, thêm giăm bông cũng 4 tệ, tuy phải dậy từ lúc gà gáy nhưng tiền thu được cũng không tồi.
Bây giờ còn khá sớm, khách mua bánh chủ yếu là học sinh và phụ huynh đưa
con đi học, Từ Văn bán ở đây lâu rồi nên rất nhiều người biết hắn, đương nhiên sẽ nói chuyện phiếm với hắn vài câu.
Tuy rằng quốc gia năm nào cũng nói giảm chương trình học nhưng con trẻ vẫn phải học. Vài phụ
huynh không nhịn được than phiền, nói là có giảm nội dung sách giáo khoa đấy nhưng nội dung thi lại không thấy giảm gì, rất nhiều kiến thức
trong bài thi không có trong sách vở khiến con em họ không thể không học càng nhiều hơn so với trước đây, rồi nói từ chuyện học thêm tới thịt
lợn tăng giá và những chuyện linh tinh khác.
Từ Văn biết nói
ngọt, ngày trước đều một bên làm bánh trứng một bên nói chuyện phiếm với các bà các cô, rồi nghe bọn họ với tâm tình yêu con thương cháu oán
trách vài câu về hệ thống giáo dục, nhưng hôm nay mấy người này đều hỏi
đứa ngốc đang đứng ngoan cạnh hắn.
Đứa ngốc này dáng người ổn,
mặt mũi cũng không tồi, tuy rằng lúc này đang mặc đồng phục, hơn nữa vì
tóc cắt quá ngắn nên Từ Văn đội quả mũ hơi đần cho y, nhưng nhìn kiểu gì vẫn thấy đây là một thằng nhóc đẹp trai, mà mặt đẹp như vậy sao người
ta không hỏi cho được?
Từ Văn thấy có người hỏi liền cười bảo đây là em trai mình, sau đó đứa ngốc giống như có cảm ứng liền hướng về
phía hắn…… ngây ngô cười.
Có người đứng cạnh bên thì cho dù đó có là một đứa ngốc, nhưng vẫn khiến hắn thấy bớt quạnh quẽ phần nào.
Đứa ngốc lúc đầu mới đi theo Từ Văn còn khá mờ mịt, mấy lần định dựa vào
người Từ Văn nhưng lại bị hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt y liền
ngoan ngoãn đứng một bên, thời gian trôi qua, y thậm chí còn học được
cách mở sẵn túi ni lông hộ Từ Văn.
Động tác của đứa ngốc khá
chậm, nhưng khi y làm xong Từ Văn đều sẽ khen hai câu, điều này khiến
hứng thú của y tăng vọt, sau đó y liền bắt đầu mở to túi ni lông chờ Từ
Văn dùng.
Sạp bánh trứng của Từ Văn mở được nhiều năm, đã có một
lượng khách hàng cố định, buổi sáng trôi qua rất nhanh, tới 8 giờ hơn
chút thì chén cháo ăn buổi sáng cũng đã tiêu hóa sạch.
Lúc trước
Từ Văn đều gửi sạp bánh trứng cho bà bác bán cơm nắm bên cạnh trông hộ
để đi vệ sinh, bây giờ có đứa ngốc ở đây liền không cần nhờ người khác
nữa.
Chờ Từ Văn giải quyết xong vấn đề sinh lý ở nhà vệ sinh công cộng xong trở về liền thấy đứa ngốc đứng sau sạp hàng, một bên coi sạp
một bên ngóng về hướng hắn rời đi, chờ tới khi thấy bóng hắn liền hận
không thể xông lên cọ cọ vài phát.
Từ Văn hơi đói bụng, nghĩ đến
việc đứa ngốc ăn nhiều như vậy liền biết chắc chỗ cháo trong bụng y đã
tiêu hóa sạch. Hắn lập tức bắt đầu chiên bánh trứng, chiên liên tiếp hai cái, xếp chồng lên nhau rồi lấy túi bọc vào đưa cho đứa ngốc, sau đó
chiên cho mình một cái.
Chờ Từ Văn chiên bánh trứng cho mình
xong, liền thấy đứa ngốc đã sớm ăn xong suất của mình rồi, lúc này y
đang nhìn chằm chằm hắn.
“Vẫn chưa no hả? Dạ dày cậu cấu tạo kiểu gì kỳ vậy?” Từ Văn dùng xẻng chiên bánh trứng hất cái bánh của mình vào túi ni lông trong tay đứa ngốc, ba cái bánh trứng, tức chín tệ trong
chốc lát đã bị đối phương nuốt sạch vào bụng.
Đứa ngốc nghe thấy
Từ Văn nói chuyện liền theo thói quen đáp lại bằng một nụ cười, sau đó
liền cúi đầu ăn bánh trứng trong tay mình. Còn Từ Văn thì tăng nhanh
động tác trên tay chiên thêm một cái nữa cho mình, còn tiện tay lột thêm một quả trứng luộc nước trà nữa để ăn.
Hơn 9 giờ sáng hàng đã bán hết, Từ Văn lúc này mới thu quán về nhà.
Lúc trước khi Từ Văn chỉ có một mình, hắn luôn tự tìm thêm việc để làm nên
giờ trong nhà còn bao việc chờ hắn xử lý. Hắn dứt khoát dẫn đứa ngốc lên phòng mình xem TV.
Đứa ngốc này cũng không phải hoàn toàn ngốc,
sau khi nhìn Từ Văn nghịch điều khiển TV một lúc, y tự ấn vài cái, cuối
cùng chuyển đến kênh đang chiếu Teletubbies* rồi xem một cách nghiêm
túc.
“Ê đứa ngốc, cậu ngoan ngoãn ngồi yên ở đây nhé?” Từ Văn xoa xoa đầu đứa ngốc nói.
Đứa ngốc quay đầu lại cười rạng rỡ hơn lúc thường, cười tươi như ánh mặt
trời vậy, sau đó y liền chỉ vào mình, nói thật to: “Đứa ngốc!”