Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ

Chương 12: Sáng tỏ


trướctiếp

Ngay từ đầu Từ Văn đã biết sau này bé ngốc sẽ phải rời đi, khi đó hắn cũng không đặt nhiều tâm tư lên người bé ngốc, nhưng theo thời gian dần trôi qua, tầm quan trọng của bé ngốc trong lòng hắn càng tăng lên, trong tiềm thức hắn liền bỏ qua việc sau này bé ngốc sẽ rời đi. Thẳng đến hôm nay phát hiện có người theo dõi họ.

Từ Văn có dự cảm người kia quen biết bé ngốc. Có lẽ do bé ngốc đã thay đổi nhiều nên đối phương mới có thể không nhận ra nhỉ? Nghĩ như vậy hắn lại có cảm giác đầy nguy cơ. Mà cũng do cái cảm giác đầy nguy cơ này khiến hắn không dám mơ hồ sống qua ngày như trước nữa mà quyết định làm rõ tình huống.

Cái loại đồ như máy tính này đã lâu hắn không động tới. Bình thường hắn xem TV, đọc sách, xem báo nhưng không có thói quen lướt mạng, thậm chí hắn còn không hiểu nổi vì sao mấy người trẻ tuổi trong thôn có thể mê game tới nỗi làm trễ nải việc học hành được. Nhưng chờ hắn mua máy tính về rồi lại thiếu điều bị mấy thứ đặc sắc trong này làm hoa cả mắt.

“Từ Văn, ngủ.” bé ngốc xem TV một lúc liền cọ tới bên người Từ Văn, y duỗi tay ra kéo quần áo hắn.

Khi bé ngốc tới gần Từ Văn liền nhanh tay tắt một trang web nào đó đi, do chột dạ mà cả người đầy mồ hôi: “Từ Thiên…… Cậu đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ đi nhé?”

“Ngủ cùng Từ Văn cơ!” bé ngốc ôm Từ Văn ngáp một cái, hôm nay y chơi cả ngày, giờ thấy hơi mệt.

“Tôi còn chút việc, cậu đi ngủ trước nhé?” Từ Văn dỗ dành. Lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với mấy chuyện này nên ảnh hưởng của nó với hắn lớn vô cùng. Giờ hắn không chỉ không muốn ngủ tí nào, thậm chí còn đang cân nhắc có nên đi mua thêm một cái giường nữa để tách ra ngủ riêng với bé ngốc không —— tối nào bé ngốc cũng thích dụi vào ngực hắn ngủ, trước đây hắn chỉ thấy hơi khác thường, nhưng giờ nghĩ lại, hắn lại thấy người quả nhiên nóng lên. Một khi suy nghĩ của một người đã trở nên không thuần khiết liền không khả năng trở lại như cũ nữa.

bé ngốc có chút không vui, nhưng y lại vô cùng nghe lời, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tắm rồi ôm gối của Từ Văn nằm xuống. Trong nhất thời không ngủ được y liền nhìn chằm chằm Từ Văn: “Từ Văn, Từ Văn……”

Ánh mắt bé ngốc trong sáng vô cùng. Tuy rằng y đã là người trưởng thành rồi nhưng tâm trí lại ngây thơ như mấy đứa trẻ chưa lớn vậy. Nhìn trang web mình đang mở rồi lại nhìn sang bé ngốc nhà mình, Từ Văn đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng tội lỗi, hắn thậm chí không rõ sao mình lại đi thích một bé ngốc nữa……

Có điều nếu đã thích rồi thì nghĩ gì cũng vô nghĩa thôi. Kỳ thật thích một bé ngốc cũng không tệ, không phải sao? Ít nhất đối phương hết lòng tin tưởng mình, cũng sẽ không làm chuyện có hại với mình. Nhưng về phương diện nào đó…… Từ Văn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình “xuống tay” với bé ngốc ngây thơ này kiểu gì.

Mặc dù ban đầu bé ngốc nhìn chằm chằm Từ Văn, nhưng rồi cái đầu y hạ từ từ xuống, sau đó dần nhắm mắt lại, vì thời tiết lạnh nên y dần rúc sâu vào trong chăn.

Từ Văn cũng thấy lạnh, một lát sau chân cũng tê rần. Hắn vốn định ôm máy tính rúc vào ổ chăn, nhưng khi thấy bé ngốc an ổn nằm trong đó, trong đầu hắn lại toàn mấy thứ lung tung rối loạn, bỗng dưng lại không dám lên nữa.

Lúc đầu hắn mua máy tính là để hiểu rõ hơn một số việc, nhìn xem có phải một vài ý nghĩ của mình rất kỳ lạ không. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại hơi xác định —— có khả năng hắn vốn thích con trai, bởi vì từ bé đến lớn hắn chưa từng động tâm với đứa con gái nào cả. Còn vì sao hắn lại dùng từ “có khả năng” là vì trừ bé ngốc ra hắn chưa từng động lòng với bất cứ một đứa con trai nào cả.

Hắn đã phải bận rộn kiếm tiền từ năm cấp 2, còn hồi đó…… Khi đó hắn đã phải nếm trải khó khăn cuộc sống, nhưng hầu hết những nam sinh cùng tuổi trong trường lại được phủng trong lòng bàn tay, họ chẳng phải nấu cơm hay giặt đồ, họ chỉ thảo luận mấy chuyện về game hay vài tiết mục trên TV, làm sao hắn có thể gia nhập chung được.

Bao lâu nay cũng chỉ có mình bé ngốc có thể tới gần hắn nhất, đối phương cũng thật sự nhanh chóng bước được vào trong lòng hắn.

Sau khi xác định được tâm ý của mình, lòng Từ Văn cũng dần bình ổn lại, sau đó hắn lại nghĩ tới dị năng.


trướctiếp