Vừa nghe Lạc Sanh nói xem như đồng ý, mày của Lạc Nguyệt trợn lên: “Quả nhiên là ngươi tự trở về!”
Lạc Sanh nhướng mày: “Sau đó thì sao, ngươi định thay phụ thân đánh chết ta?”
Một câu khiến cho Lạc Nguyệt nghẹn chết khiếp.
Đương nhiên nàng ta không có lá gan này.
Là cô nương con vợ cả duy nhất trong phủ, lại là nữ nhi được phụ thân
thương yêu nhất, địa vị của Lạc Sanh căn bản không cách nào lay động.
Có thể nói Lạc Sanh vừa về đến, toàn bộ Lạc phủ chính là nàng định đoạt.
Lạc Nguyệt nghĩ đến đó thì nghẹn khuất vô cùng, cắn răng nói ra nửa câu: “Nếu phụ thân tỉnh ——”
Lạc Sanh nhìn Lạc Nguyệt cười như không cười: “Phụ thân tỉnh thì không phải chuyện vô cùng tốt sao.”
“Ngươi ——” Lạc Nguyệt lại bị chặn họng đến không lời nào để nói, chỉ vào Lạc Sanh, môi phát run.
Lạc Sanh thay đổi rồi!
Khi xưa Lạc Sanh không thèm nói đạo lý, nếu bọn họ chọc nàng giận, nàng sẽ rút roi đánh người ngay lập tức.
Nhưng như vậy cũng làm Lạc Sanh trở thành người mà ai cũng muốn trốn tránh trong phủ, ngoại trừ những cẩu nô tài kia của nàng.
Hiện tại thế mà Lạc Sanh biết múa mép khua môi, còn không phải kiểu múa mép
khua môi trong bông có kim như mấy quý nữ mà các nàng thường xuyên tiếp
xúc, mà là kiểu múa mép khua môi rất hung dữ!
Cái này khó ứng phó hơn nhiều so với kiểu múa mép khua môi trong bông có kim.
Nàng ta không nói nữa thì chỉ nghẹn khuất, tranh cãi tiếp nói không chừng
đối phương không chỉ múa mép khua môi, mà còn rất hung dữ.
Thấy
Lạc Nguyệt á khẩu không trả lời được, Lạc Sanh bình tĩnh hỏi: “Ai dạy
ngươi chỉ vào mặt ta nói chuyện? Di nương của ngươi à?”
Sắc mặt
Lạc Nguyệt đột nhiên trở nên trắng bệch, đáy mắt hoảng loạn không giấu
được: “Không liên quan gì đến di nương của ta hết, ngươi, ngươi đừng
giận chó đánh mèo lên người khác!”
Lạc Sanh nhắc tới mẹ đẻ của Lạc Nguyệt, thật sự doạ tiểu cô nương sợ hãi.
Trước mắt phụ thân hôn mê, nếu Lạc Sanh lấy mẹ đẻ nàng ta khai đao, đại tỷ và nhị tỷ không thể ngăn được, còn mấy vị nghĩa huynh —— Lạc Nguyệt nghĩ
đến mấy vị nghĩa huynh, trong lòng cười khổ.
Tuy nàng ta còn nhỏ
tuổi, nhưng cũng hiểu rõ mấy vị nghĩa huynh đương nhiên sẽ giúp đỡ Lạc
Sanh, ai bảo Lạc Sanh là hòn ngọc quý trên tay phụ thân chứ.
Ít
nhất trước khi quyền lực phụ thân để lại rơi xuống tay vị nghĩa huynh
nào đó, các nghĩa huynh đều sẽ khách khách khí khí với nữ nhi phụ thân
thương yêu nhất.
Lạc Nguyệt nhìn về phía Lạc đại đô đốc nằm trên giường, trong mắt tràn đầy thống khổ bất lực.
Nếu phụ thân tỉnh lại thì tốt rồi, phụ thân phát hiện Lạc Sanh tự mình hồi
kinh tất nhiên sẽ vô cùng tức giận, đến lúc đó chỉ có Lạc Sanh đẹp mặt!
Thấy đã làm tiểu cô nương sợ tới mức đó, Lạc Sanh nhàn nhạt nói: “Ta chỉ hy
vọng tứ muội luôn nhớ kỹ, mỗi tiếng nói cử động của ngươi nếu không có
quy củ đúng mực sẽ liên lụy đến di nương của ngươi, dù sao thì ngươi là
được nuôi lớn ở bên cạnh di nương.”
Lạc Sanh lại nói nàng ta không có quy củ, vậy quy của của Lạc Sanh đâu?
Dưỡng trai lơ, đùa giỡn nam nhân chính là quy củ của Lạc Sanh sao?
Ngay cả Thịnh Tam Lang cũng không nhịn được thầm nghĩ: Ầy, hình như biểu
muội chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Như vậy có phải hơi không tốt lắm hay không, rất khó phục chúng.
Dường như
Lạc Sanh đoán được suy nghĩ của mọi người, hơi cong khóe môi: “Sao vậy,
không phục? Cảm thấy ta mới là không quy củ nhất?”
Mọi người dùng trầm mặc tỏ vẻ tán đồng.
Cũng không dám nói lời nào, bây giờ mồm mép Lạc Sanh lưu loát lại còn hung dữ.
Trong sự trầm mặc, tầm mắt Lạc Sanh đảo qua khuôn mặt từng người trong ba tỷ
muội Lạc Tình, nhàn nhạt nói: “Ta không giống các ngươi, dù gì thì ta
không có nương.”
Mọi người tiếp tục trầm mặc.
Quá có lý, không còn lời nào để nói.
Ánh mắt Thịnh Tam Lang nhìn về phía Lạc Sanh mang theo đồng tình và áy náy.
Thế mà vừa nãy hắn còn cảm thấy biểu muội làm không đúng, thật là mỡ heo che tâm.
Từ nhỏ biểu muội đã không có mẫu thân, đáng thương biết bao, có thể trưởng thành xinh đẹp như bây giờ, còn có một tay trù nghệ tốt thật không dễ
dàng, sao còn không biết xấu hổ yêu cầu nhiều hơn chứ?
Lạc Sanh
thấy đã trấn trụ được, quyết định chuyển tới chính sự: “Còn nữa, so với
chỉ vào mặt ta la hét ồn ào, không phải làm phụ thân tỉnh lại là quan
trọng nhất sao?”
Lạc Nguyệt cắn môi nói thầm một câu: “Nói như
nhẹ nhàng lắm, nhiều ngự y như thế cũng đã xem qua, nếu phụ thân có thể
tỉnh lại còn chờ tới bây giờ à?”
Câu này nàng ta nói cực nhẹ, hiển nhiên tạm thời không dám đối chọi gay gắt với Lạc Sanh.
Lạc Sanh là người rất phúc hậu, thấy tiểu cô nương cúi đầu thì không so đo
nữa, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vân Động: “Các ngự y cũng không có cách nào
à?”
Biểu cảm của Vân Động ngưng trọng gật đầu.
Lúc này cửa truyền đến động tĩnh, một trước một sau có hai người tiến vào.
Đi ở phía trước chính là một nam tử trẻ tuổi có diện mạo tuấn tú, đi ở
phía sau là một vị lão giả đầu bạc, trong tay xách theo hòm thuốc.
“Nghĩa phụ thế nào rồi?” Nam tử trẻ tuổi nói xong thì như mới phát hiện Lạc
Sanh, bước chân dừng lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, “Tam muội muội, sao
muội lại ở chỗ này?”
“Gọi ta là Lạc Sanh hoặc tam cô nương.” Lạc Sanh không định trả lời vấn đề của người tới.
Vân Động bên cạnh đã mở miệng: “Tam cô nương gấp gáp trở về xem nghĩa phụ, là ta đã quên nói với đại ca.”
Lúc này Lạc Sanh đã biết thân phận người tới, là nghĩa tử đầu tiên của Lạc đại đô đốc - Bình Lật.
So với các nghĩa tử khác đóng giữ các nơi, Bình Lật vẫn luôn ở lại kinh
thành chờ đợi Lạc đại đô đốc sai phái, đủ thấy Lạc đại đô đốc coi trọng
hắn.
Hiển nhiên Bình Lật là người có tiếng nói, nghe vậy thở dài: “Không trách Ngũ đệ, nghĩa phụ vừa ngã xuống tất cả đều rối loạn… Vương thái y, xin hãy xem bệnh cho nghĩa phụ của ta.”
Vương thái y đi đến phía trước kiểm tra một phen, Bình Lật và Vân Động cùng lên tiếng hỏi: “Như thế nào?”
Vương thái y vuốt râu lắc lắc đầu: “Đại đô đốc vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh
lại, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không chống đỡ được hai ngày……”
Trong phòng rơi vào trầm mặc.
“Ta đưa Vương thái y ra ngoài.” Bình Lật đã mở miệng.
“Chờ một chút.”
Mọi người nhìn về phía người lên tiếng.
Lạc Sanh đi đến trước mặt Vương thái y, bình tĩnh hỏi: “Thái y có thể nói
cho ta biết, nguyên nhân gì khiến phụ thân ta mãi không tỉnh lại không?”
Điểm này chúng thái y đã sớm thảo luận, Vương thái y chắp tay nói: “Có thể
là lúc ấy Đại đô đốc bị thương quá nặng, thân thể rơi vào một loại trạng thái hôn mê đặc biệt tự bảo vệ bản thân. Nhưng đây chỉ là suy đoán của
ta, dù gì cũng có rất nhiều chứng bệnh quá mức phức tạp ly kỳ…”
“Nói cách khác, trước mắt tình huống của phụ thân ta là không thuốc có thể
trị, không người có thể chữa?” Tâm tình Lạc Sanh hơi trầm xuống.
Nếu không có cách nào cứu Lạc đại đô đốc, nàng sẽ mất đi thân phận tôn quý
là con gái Đại đô đốc. Đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ suy nghĩ báo thù
cho Trấn Nam Vương phủ, chỉ là tất nhiên sẽ đi lên một con đường càng
khó khăn gian khổ hơn.
Tình huống tệ nhất, một khi mất đi phụ
thân phù hộ, Lạc cô nương trở thành nô tỳ bị buôn bán, nàng còn phải
nghĩ cách kim thiền thoát xác, tạm thời thoát khói lốc xoáy kinh thành
này.
Một đường vòng như thế, là điều mà nàng không muốn gặp phải.
Lúc này, Lạc Sanh đột nhiên nghĩ đến một người: Nhất định Lý thần y có thể cứu Lạc đại đô đốc!
Nhưng sau đó nàng thở dài dưới đáy lòng.
Năm đó Lý thần y đã rất lớn tuổi, sau mười hai năm, nói không chừng bây giờ cũng đã không còn nữa. Cho dù còn sống, làm sao biết lão nhân gia ẩn cư ở nơi nào? Với tình huống của Lạc đại đô đốc khẳng định không chờ được.
Ai ngờ Vương thái y nghe Lạc Sanh nói xong chưa mở miệng, Bình Lật đã ho
nhẹ một tiếng nói: “Nói đến người có thể cứu nghĩa phụ trên đời, thật ra có một vị, chính là Lý thần y ở tại kinh giao (ngoại ô kinh thành).”