Siêu thị cách nơi ở rất gần, cộng thêm được Tiểu Thất chỉ đường, hai người nhanh chóng đã đến nơi.
Siêu thị không đông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Yến
Tháp, cậu bế Tiểu Thất đến thẳng khu trái cây, chỉ có thời đại Tinh Tế
mới có trái táo to như quả sầu riêng, giá cả lại vừa túi tiền, làm Yến
Tháp thích ăn trái cây cười híp cả mắt.
Thấy cậu thích, Tiểu Thất ngồi trong xe đẩy cứ đi ngang qua một loại trái cây ngon đều lên tiếng
để Yến Tháp bỏ vào. Nếu không phải trong nhà Yến Tháp còn một bé cún ăn
thịt, chắc cậu sẽ mua toàn trái cây về.
Yến Tháp lại mua thêm một chút hải sản và thịt. Lúc rời khỏi siêu thị, máy quét nhanh chóng quét
tất cả đồ đạc, Yến Tháp giơ quang não lên, tài khoản lập tức bị trừ hơn
một ngàn.
Có mấy loại trái cây cậu mua do chưa thấy bao giờ, hy
vọng nó sẽ không phụ số tiền cậu đã bỏ ra. Dù sao giờ cậu cũng là người
đàn ông đã có con nhỏ, nhất định phải tiết kiệm.
Yến Tháp âm thầm tự hào về sự cần kiệm của mình.
Tiểu Thất không biết cậu vui cái gì, nhưng nó cũng nhếch mép một cái vì nụ
cười trên mặt cậu, mặc dù người máy cười không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng
gương mặt cứng đờ cũng mang lại cảm giác khác lạ.
Bỏ đồ đạc vào
hộc chứa đồ của Tiểu Thất, bọn họ quay về theo đường cũ, khi đi đến đầu
đường, mũi Yến Tháp giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái rất nhiều
lần, gió từ bên kia thổi đến mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đôi mắt tìm tòi của Yến Tháp nhìn về phía đó.
Đó là một con hẻm vắng người, cậu đứng tại chỗ nhìn sang thì chẳng thấy
gì, Yến Tháp quay đầu lại, chuẩn bị nhấc chân rời đi, đột nhiên nghe một tiếng kêu nhỏ xíu.
Giống tiếng kêu của cừu, cứ be be, âm cuối
kéo khá dài, nhưng lại vì quá yếu nên cứ chốc chốc lại dừng, có lẽ nó
muốn thu hút sự chú ý của người qua đường nên sau khi dừng lại một chốc, lại run rẩy kêu lên.
Mũi chân Yến Tháp xoay nhẹ, dưới ánh mắt
thắc mắc của Tiểu Thất, xoay người đi đến con hẻm kia, trên mặt là biểu
cảm không biết nên làm gì.
Cậu biết trị an của hành tinh Ronan
này không quá tốt, khi ngửi được mùi máu thì chuyện nên làm đầu tiên là
bỏ đi, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác.
Nhưng nếu người bị thương lại là một bé con, vậy cho dù có sắp phải đối mặt với nguy hiểm
thì cậu cũng không thể bỏ đi, mong là cậu nghĩ quá nhiều.
Lúc đi
đến đầu hẻm, tiếng kêu kia biến mất, cũng có lẽ do có người lạ đến gần
khiến con non cảnh giác nên lựa chọn núp trong bóng tối quan sát người
đến, tốt hay xấu xa.
Yến Tháp hiểu thiên tính này, lúc cậu đứng ở đầu hẻm còn xòe tay, tỏ ý trong tay mình không có thứ gì nguy hiểm.
Trong tình huống này thì chỉ có thể kiên nhẫn, bất kỳ sự gấp gáp nào cũng sẽ
khiến bé cơn sợ hãi bỏ chạy, mặc dù con non bị thương không thể chạy
được bao xa, nhưng hành động tháo chạy này cũng không có gì tốt.
Yến Tháp vô cùng kiên nhẫn, im lặng quan sát con hẻm âm u thiếu ánh sáng trước mặt.
Con hẻm vừa ngắn vừa hẹp, cuối hẻm còn có thùng rác chứa đầy phụ tùng máy
móc, Yến Tháp nhìn mấy bộ phận bị vứt kia, có một cái rất không giống
"phụ tùng". Nó màu trắng, hơi dài, lại tròn tròn, một cơn gió nhẹ thổi
qua, bộ lông màu trắng bị gió thổi ra một cái hố be bé, nó không giống
phụ tùng mà giống đuôi của động vật nào đó hơn.
Vừa ngắn vừa nhỏ, nhưng có vẻ sờ rất sướng.
Yến Tháp híp mắt, im lặng mỉm cười.
Có lẽ không hiểu sao lại không có tiếng động gì, đuôi nhỏ giật nhẹ, vẫn
không có âm thanh nào, đuôi nhỏ lại tiếp tục giật, thấy vẫn không có
tiếng động gì vang lên, "phụ tùng" giật nhẹ, mấy phụ tùng nhỏ vụn trượt
xuống, để lộ một cục lông trắng như tuyết, chỉ có đầu, đầu gối và bốn
móng màu đen.