Mười giờ tối, thành phố được bao phủ bởi màn đêm, dòng người náo nhiệt cùng ánh
đèn neon đầy màu sắc được thắp sáng trên đường phố, từ bên ngoài xẹt qua kính cửa sổ.
Trong gương chiếu hậu, bóng dáng Nguyễn Đào được
bạn bè dìu càng ngày càng xa, ánh sáng nhiều màu lướt qua gương mặt
trắng nõn, cuối cùng thì rơi vào đôi mắt trong suốt sáng ngời.
Bạch Tranh thu hồi tầm mắt, ghế sau chỉ còn lại Phó Minh Tu vẫn đang say rượu.
Cũng may chỗ của anh ta cách tiểu khu của bạn Nguyễn Đào không xa, từ phía sau vòng qua quảng trường Gia Hòa là được.
Vu Tín đỗ xe ở cửa tiểu khu, Bạch Tranh xuống xe hỗ trợ, cùng Vu Tín một trái một phải đỡ người lên.
Có lẽ lúc ngủ say bị người ta đánh thức, vừa đi chưa được mấy bước, Phó
Minh Tu lại ầm ĩ lên, một tay siết vai Vu Tín muốn người ta hát cùng:
"... Bạn bên này, giơ hai tay lên!"
Vu Tín: "..."
Bạch Tranh: "..."
Khunh cảnh trống trải yên tĩnh, chỉ có âm thanh của Phó Minh Tu vẫn vang dội như cũ.
Vu Tín hiển nhiên không chuẩn bị tốt cho việc "cùng hợp xướng", lấy tay đỡ kính mắt, cố gắng duy trì thể diện của mình với tư cách là trợ lý của
tổng giám đốc.
Bạch Tranh vẻ mặt xấu hổ hướng Vu Tín xin lỗi, lại đi hỗ trợ lấy bàn tay đang chặn trên cổ đối phương ra.
Nhưng mà Phó Minh Tu dường như nhìn thấu ý đồ của cô, trước khi người dùng sức liền đùa giỡn buông ra.
Bạch Tranh nhất thời không đứng vững, lúc cô nóng lòng, Phó Minh Tu lại
chuyển lực lượng toàn thân đến, hai tay duỗi ra, ôm chặt lấy cô, trong
miệng còn hùng hồn lý lẽ: "Nhạc Huỳnh, anh thích em..."
Nói xong còn dán mặt tới cọ cọ Bạch Tranh.
"..." Tâm muốn mắng người của Bạch Tranh cũng đều có.
Nhưng Phó Minh Tu vẫn không cảm giác được sự khác biệt của người trong ngực, lúc tay anh ta chuẩn bị sờ soạng lên thắt lưng——
Bạch Tranh theo phản xạ nâng đầu gối, hướng lên trên, người trước mặt lập tức đau đớn nhảy cẩng ra.
"Mẹ nó..." Phó Minh Tu cong hai chân lên, dùng một loại tư thế đặc biệt vặn vẹo nằm trên mặt đất.
Vừa rồi, giống như cũng đem thần trí của anh ta đá cho tỉnh một chút, trợn trừng mắt nhìn Bạch Chanh: "Cô có bệnh sao?!"
"Anh mới có bệnh." Bạch Tranh phủi người mình, từ trên cao nhìn xuống đối phương: "Tôi ăn no rửng mỡ mới đưa anh trở về."
Phó Minh Tu còn đang suy nghĩ câu nói kia của cô là có ý gì, lời phản bác
không nói ra miệng, chỉ thấy Bạch Tranh nhặt điện thoại di động vừa rồi
rơi xuống một bên, ném cho mình: "Nếu anh đã tỉnh rồi, thì tự mình nghĩ
cách trở về đi."
Bạch Tram ra hiệu cho Vu Tín trở về, cô lại mở cửa ghế phụ.
"Này, này!..." Phó Minh Tu giống như bây giờ mới phản ứng lại, nằm trên mặt
đất gọi người, giọng lớn hơn một chút: "Cô biến tôi thành như vậy là
xong rồi sao? Cô phải xin lỗi tôi!"
Vu Tín lau mồ hôi trên trán, khóe mắt liếc nhìn chiếc màu đen cách đó không xa, nơm nớp lo sợ lên xe.
Bạch Tram bị âm thanh kia ầm ĩ đến đau đầu, vốn định trực tiếp rời khỏi chỗ
này, nhưng trước khi lên xe nhớ tới một chuyện, liền đóng cửa quay lại.
Phó Minh Tu lại càng hoảng sợ, anh ta cũng chỉ là một con cọp giấy, vừa rồi chắc chắn Bạch Tranh phải đi mới dám làm càn như vậy, hiện tại người
quay ngược trở về, âm thanh trong miệng trong nháy mắt yếu đi, tay chống đỡ lui về phía sau: "... Cô muốn làm gì?"
Bạch Tranh ngồi xổm
xuống trước mặt Phó Minh Tu, rút điện thoại di động trong tay của anh ta ra, nhanh chóng kéo số điện thoại của mình vào danh sách đen, lạnh lùng nói: "Sau này uống nhiều thì đừng gọi cho tôi, gọi một lần đánh một
lần."
"..." Tay Phó Minh Tu run lên một cái, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu yếu thế: "Ai thèm gọi cho cô."
"Đó là tốt nhất." Bạch Tranh hài lòng đứng lên: "Hy vọng anh nói chuyện giữ lời."
Phó Minh Tu ngẩn mặt ra.
Bạch Tranh lên xe trong vẻ đầy oán niệm của anh ta.
Xe bình tĩnh chạy đi, Phó Minh Tu cắn răng phủi bụi trên người, từng bước từng bước di chuyển vào khu dân cư.
Trước cửa khu dân cư trống trải, yên tĩnh đến mức dường như sẽ không có chuyện gì xảy ra.
-
Màn đêm sâu thẳm, khi xe đậu trước cửa Lan Uyển, đã qua mười hai giờ.
Làm việc liên tục trong vài ngày cùng tập luyện trong cường độ cao khiến
người ta vô cùng mệt mỏi, cộng với giằng co suốt đêm nay, Bạch Tranh lên xe không bao lâu thì ngủ thiếp đi, giấc ngủ này ngủ rất sâu, đến nơi
vẫn chưa thức dậy.
Vu Tín dập thuốc, đang xem xét làm thế nào để đánh thức người dậy, cửa sổ xe đã bị gõ.
"Đàm tổng, Bạch tiểu thư cô ấy..."
Đàm Khải Thâm cúi đầu nhìn, ý bảo"Mau mở cửa ra."
Bước chân của người đàn ông vững vàng, hành động nhẹ nhàng bế người ngồi trên ghế phụ, bước vào trong.
Hành lang Lan Uyển vào ban đêm được lấp đầy bởi ánh nến, màu xanh biếc vô
tận của lá cây trong đình, dòng chảy uốn lượn, khung cảnh hài hòa.
Đàm Khải Thâm đi cẩn thận, rất sợ đánh thức người trong ngực.
Đi đến phòng khách.
Dì Vương đang muốn khép cửa thì chợt phát hiện một bóng dáng đang đi tới
nên nheo mắt lại nhìn, chờ người đến bên cạnh mới thấy rõ, bước nhanh
nghênh đón: "Ngài Đàm."
"Suỵt..." Đàm Khải Thâm chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt không được lên tiếng khiến dì Vương lập tức im lặng.
Dì Vương nghiêng người nhường đường cho đối phương đi qua, chờ cho đến khi người vào nhà thì đóng cửa lại.
Có lẽ âm thanh vừa rồi quấy rầy Bạch Tranh, hoặc có lẽ đèn quá sáng, cô
dựa vào lòng Đàm Khải Thâm cọ cọ, lại vùi mặt vào hõm vai anh, giống như một con mèo ham ngủ. Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn, mặt lúc này mới
thả lỏng, phủ lên tình cảm ấm áp.
Đàm Khải Thâm sắp xếp cho người xong rồi rời đi.
Đóng cửa phòng lại, anh thu hồi chút quyến luyến còn sót lại trong mắt, còn
chưa nhìn kỹ, liền khẽ thở dài thành tiếng: "Xem ra lão Phó đang cố ý
đợi mình."
Bên phải hành lang, Phó Trí Hồng đứng nghiêng người, trầm mắt nhìn sang bên đây, sắc mặt cũng không phải là quá đẹp.
Hành lang chỉ bật một ngọn đèn, đúng lúc chia tách nơi hai người đứng, không cần quá nhiều lời, một ánh mắt cũng đủ để biểu hiện ra cuộc chiến
giương cung bạt kiếm của bọn họ.
"Tôi đã cảnh cáo anh, phải chú ý thân phận của mình." Ngữ điệu Phó Trí Hồng bình thản, nhưng giọng nói lại rất có lực uy hiếp.
Nếu những người khác đứng trước mặt của bọn họ tại thời điểm này, có lẽ chân cũng mềm nhũn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vị trước mắt lại là người cứng rắn, một nhân
vật ngay cả Phó Trí Hồng cũng không tài nào hiểu được.
Nghe xong lời này, thần sắc Đàm Khải Thâm vẫn không thay đổi, thản nhiên nói: "Tôi cũng đã nói, mục đích của tôi rất đơn giản."
Giọng điệu không gợn sóng này, khiến sắc mặt Phó Trí Hồng càng thêm thâm
trầm: "Xuất khẩu cuồng ngôn, anh chỉ là đang si tâm vọng tưởng!"
"Phải không?" Anh rũ mắt sửa sang lại cổ tay áo, khóe miệng nhếch lên một
chút, đáy mắt lại tràn đầy ý lạnh: "Vậy chúng ta xem, rốt cuộc cô ấy sẽ
chọn như thế nào."
Dứt lời, Đàm Khải Thâm nghiêng người đi xuống cầu thang.
Phó Trí Hồng ở trên lầu nhìn xuống, siết chặt nắm tay, nhưng nói không nên lời.
Mãi cho đến khi bóng lưng cao ngất khỏe mạnh của người đàn ông biến mất ở
sau cửa, cuối cùng anh ta không thể chịu đựng được, che miệng ho ra
tiếng.
-
Trận đấu vòng loại trực tiếp đầu tiên "Âm thanh của thiên nhiên" được tổ chức vào thứ ba tuần này, cũng cùng ngày thu
âm, kết quả đương nhiên không có gì phải lo lắng, Bạch Tranh đã thành
công trong việc lọt vào top sáu mươi với một bài hát "Cry on my
shoulder".
Có thể là do không nghỉ ngơi tốt, lần phát huy trong
vòng loại kia vẫn còn kém một chút, người cố vấn đưa ra một số ý kiến
đúng trọng tâm, để Bạch Tranh rút được rất nhiều kinh nghiệm. Nhìn
chung, đó vẫn là một màn trình diễn tốt, cố vấn cũng rất mong đợi màn
trình diễn của cô trong phần thi tiếp theo.
Vì làm cho chương
trình trở nên thú vị hơn, cũng để kiểm tra thực lực của từng thí sinh,
nhà sản xuất tạm thời quyết định đặt vòng loại top sáu mươi còn bốn mươi trong vòng hai ngày.
Thời gian phần thi này có chút eo hẹp,
thời gian tập luyện ngắn, nhiều thí sinh chuẩn bị không đầy đủ sẽ mắc
phải một số sai lầm nhất định, một số ca sĩ xuất sắc không thể phát huy
hết thực lực của mình, không tránh khỏi số phận bị loại.
Cũng
may cường độ làm việc bình thường của Bạch Tranh không khác với hiện
tại, ngày đêm đảo lộn là chuyện bình thường, trong khi các tuyển thủ
khác còn đang bị chênh lệch thời gian, cô vẫn duy trì phong độ, toàn tâm toàn ý tham gia thi đấu, cũng đạt được thứ hạng tốt trong vòng đấu loại trực tiếp top bốn mươi.
Trong vòng chưa đầy năm ngày, 100 thí
sinh thăng hạng chỉ còn lại chưa đầy một nửa, lúc bọn họ rời đi thì toàn bộ phòng thu có chút vắng vẻ.
Trong những người bị loại lần
này, có một số ca sĩ mà Bạch Tranh yêu thích, họ rất mạnh, nhưng thiếu
kinh nghiệm mà bị quy định lần này đánh cho trở tay không kịp, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng tạm biệt sân khấu.
Sau khi kết thúc buổi ghi hình, cố ý để lại thời gian để mọi người nói lời tạm biệt với nhau.
Bạch Tranh không có vấn đề gì, nhưng đạo diễn vừa mới nói "cut", Nguyễn Đào
đã bắt đầu nước mắt nước mũi ôm lấy người khóc, cuối cùng mọi người
trong phòng thu đều đi hết, cô ấy vẫn còn ở lại trong cảm xúc tê tâm
liệt phế không dứt ra được, vừa khóc vừa cảm thán, mắt thấy hộp giấy đầy ắp trong tay cũng bị Nguyễn Đào dùng hết.
"Gần hết giờ rồi, cũng không phải sau này không gặp được nữa." Bạch Tranh ở bên cạnh an ủi đối phương.
Nguyễn Đào gấp giấy trong tay, giọng điệu khó nén khỏi nghẹn ngào: "Chị không ở trong nhóm của chúng em, nên không biết mấy ngày nay em đã trải qua
chuyện gì."
"Bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này,
đêm hôm trước em đau bụng không chịu nổi, vẫn là do A Tiên pha nước
đường, mua gói băng vệ sinh nhỏ cho em, còn có..." Nói xong, Nguyễn Đào
lại muốn khóc.
Bạch Tranh: "Ừ, em nói như vậy, chị cũng muốn khóc."
"Chị khóc cái gì, cầm hạng nhất còn khóc, vậy em còn sống nổi hay không?"
"Là đồng hạng nhất." Bạch Tranh nhắc nhở đối phương, thấy thế thì lảng sang vấn đề khác: "Chị nghĩ Trần Nhạc Huỳnh hôm nay phát huy tốt hơn so với
chị."
"Mới không có." Vừa nói đến đây, Nguyễn Đào lập tức ngừng
rơi nước mắt, tranh cãi với cô: "Bài hát của cô ta cũng không khó, đâu
giống bài chị ngẫu nhiên rút trúng, chúng em đều nhất trí cho rằng bài
hát kia sẽ bị nhấn chìm trong vòng loại, nhưng chị không những không bị
đào thải mà còn vươn lên hạng nhất, chị mạnh hơn Trần Nhạc Huỳnh rất
nhiều!"
Bạch Tranh nghe xong thì bật cười, nghiêng đầu ghẹo: "Bạn Nguyễn Đào, hình như em luôn có niềm tin vào chị."
"Đương nhiên, em còn chỉ vào chị nói là thần tượng của em đấy." Nguyễn Đào ôm
cánh tay cô lắc lắc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại cọ cọ một chút rồi đứng lên: "Nguy rồi, hôm nay là ngày ra mắt phim của Tiểu Kỳ Tân, em
muốn đi xem, mau đi nhanh..."
Khóc một lần, Bạch Tranh quả thật bất đắc dĩ: "... Em chậm lại một chút."
Nguyễn Đào lập tức chạy mất bóng dáng, cô đi theo phía sau, đúng lúc nhìn thấy Cố Cận đi ngang qua hành lang đối diện, Bạch Tranh ngẫm lại vẫn tiếp
tục vào phòng lấy chút đồ, rồi mới quay lại, đi về hướng mà Cố Cận vừa
đi qua.
Hỏi nhân viên thu dọn đồ đạc gần đó mới biết, Cố Cận đang nghỉ ngơi trong phòng trang điểm số hai.
Cửa phòng nghỉ ngơi đều được đánh dấu, cô tìm thấy sau đó lại phát hiện cửa không khóa, nhưng bởi vì nửa khép hờ nên không thể nhìn thấy bên trong
có bao nhiêu người.
Vì lý do an toàn, Bạch Tranh vẫn đeo bao tay gõ cửa.
"Mời vào." Giọng nói của Cố Cận từ bên trong truyền ra.
Cô nghĩ nếu như nhiều người thì tìm lý do gọi Cố Cận ra.
Ai ngờ vừa đẩy cửa, trong phòng trang điểm chỉ có hai người đang ngồi.
Hơn mười bàn trang điểm đều được đặt bên trong, đèn tròn nhỏ gắn trên đường viền khung gương tỏa sáng, chói mắt bất thường.
Cố Cận ở một bên đứng dậy, đi tới gần cửa, lời nói cũng không phải nói với cô: "Đoán xem cô ấy tới tìm tôi hay là tìm anh?"
Tầm mắt của Bạch Tranh không có chỗ đáp, nên vững vàng đặt lên một người khác trong phòng.
Chỉ thấy Đàm Khải Thâm thu lại đường nhìn nở nụ cười, không có ý định tham
dự vào vấn đề nhàm chán kia, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn về phía cô, dưới ánh đèn chiếu sáng trong phòng, giọng nói của anh giống
như có một loại dịu dàng khác biệt: "Chúc mừng em, hạng nhất."