Vì Em Không Quan Trọng
Bắt mấy chuyến xe bus và đi bộ tầm 10 phút là Chu Vận đã đến được nơi tìm thấy phần thi thể đầu tiên.
Nơi này đang bị những dải dây phong tỏa nền trắng in dòng chữ đỏ đậm "KHÔNG PHẬN SỰ CẤM VÀO", cô thấy có rất nhiều người, đa số là những người tò
mò đến đây để chụp ảnh hay làm gì đấy, còn người dân sống ở khu vực này
lại dường như đang cố tránh xa nơi này nhất có thể.
Chỗ vứt rác
đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có thể thấy vài ba dấu vết của rác
thải lâu ngày khô lại, trên nền đất còn có một vài đường sơn màu trắng
chuyên dụng dùng để đánh dấu nơi tìm thấy thi thể. Chu Vận đưa mắt đánh
giá xung quanh, khu dân cư này nằm gần trung tâm thành phố nhưng so với
các khu dân cư vừa mới được quy hoạch thì cũ hơn nhiều, có lẽ đèn đường
cũng chưa được thay mới.
Hơn nữa, chỗ vứt rác cũng nằm khuất sâu
một bức tường nhằm việc tránh mất mĩ quan đô thị cũng như đỡ mùi hôi
thối, quanh đây cũng chỉ có vài ba camera do các hộ dân tự mình lắp đặt
nhưng lại quay không tới hiện trường.
Dân cư đông đúc, người qua
lại thường xuyên, lại có nhân viên vệ sinh, tên giết người này có vẻ
đang thách thức xã hội. Chu Vận muốn nhìn rõ hơn hiện trường nhưng ngặt
nỗi ở đây quá nhiều người và cảnh sát, họ sẽ không bao giờ để cô tới
gần, dù sao cô cũng không có bổn phận gì ở đây.
Nếu nơi này có
nhiều cảnh sát như vậy, chứng tỏ rằng nơi phát hiện ra phần đầu và phần
thân càng có thêm nhiều người, dù sao thì dấu vết của việc bị tra tấn
trên 2 phần kia so với phần chân rõ ràng hơn nhiều. Chu Vận cảm thấy hơi mất mát, cô muốn tới đây để xem xem tên này giết người vì mục đích
riêng hay chỉ để thỏa mãn mong muốn giải tỏa bản chất khát máu của hắn.
Đang nhấm nháp nỗi buồn phiền trong lòng thì bỗng có bàn tay đặt lên vai cô
khiến cô giật mình, cô quay đầu lại thì thấy Hạ Tử Khiêm.
"Học tỷ, chị cũng có hứng thú với vụ án này sao?"
"Cậu cũng vậy à??" - Chu Vận không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." - cậu ta cười bảo. Ngừng một chút, Hạ Tử Khiêm lại nói tiếp.
"Chị có phải rất muốn vào tận bên trong đúng không, thật đáng tiếc, chúng ta không thể vào bên trong được nhưng mà em lại có chút thông tin về nạn
nhân đấy, chị có muốn nghe cùng không?"
Cô quay người lại, im lặng nhìn cậu ta như thể muốn bảo "Nói tiếp đi".
Thấy phản ứng của cô, Hạ Tử Khiêm nở nụ cười rạng rỡ, tính vòng tay qua vai
Chu Vận nhưng lại bị cô tránh đi, cậu ta hơi lúng túng bỏ tay xuống.
"Nếu học tỷ không chê, chị có thể cùng em dùng cơm một bữa coi như là phí
cho những thông tin mà em có được không? Tất nhiên em là người sẽ trả
tiền."
"Cậu không thấy sự mâu thuẫn trong lời cậu nói à?"
"Miễn là chị ăn cùng em một bữa thì mâu thuẫn hay không cũng không quan
trọng. Với cả, em nghĩ chị sẽ thấy hợp khi nói chuyện cùng với học đệ
này đấy chứ."
"Tại sao cậu nghĩ vậy?"
"Học tỷ, trên đời
này, có được bao nhiêu người có hứng thú với những vụ án máu me kinh dị
này như 2 chúng ta chứ, kẻ có cùng tần số luôn hợp với nhau."
Vì
lời nói đó của Hạ Tử Khiêm mà Chu Vận quyết định đi với cậu ta, cô cũng
không quá quan tâm đến thông tin mà cậu có bởi trong tiềm thức cô nhận
định rằng, người như cậu ta, dù cho trong nhà có tiền, cũng không thể
nào có được những thông tin quan trọng nhất, mà hiện tại, có lẽ cảnh sát còn chưa tìm ra được kẻ tình nghi khi chỉ dựa những manh mối cực kì ít
ỏi như thế này.
Hạ Tử Khiêm dẫn cô đến trước một chiếc Ferrari
FS90 màu đỏ cực kì chói mắt giữa dàn xe cảnh sát. Cậu ta rất lịch sự mở
cửa cho cô mặc dù điều đó không cần thiết lắm. Ngồi vào xe, Chu Vận
không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước độ giàu có của nhà cậu ta, mấy thứ
đồ trang trí trên xe đều rất đắt, thậm chí có thứ còn là hàng limited,
không phải là người có quan hệ rộng rãi thì khó mà săn được, Chu Vận dù
cho gia đình khá có tiền nhưng quả thật không thể so với Hạ Tử Khiêm.
Dù trong lòng cảm thấy xuýt xoa trước độ giàu có của cậu ta, trên gương
mặt của Chu Vận không biểu hiện bất kì một biểu cảm nào. Cô yên lặng đợi Hạ Tử Khiêm ngồi vào xe rồi nổ máy.
"Chị muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn đồ Tây, còn cậu thì sao?"
"Đồ Tây sao, cũng được thôi, em biết một quán ăn rất ngon ở gần đây."
Trên xe, Hạ Tử Khiêm cố bắt chuyện với Chu Vận nhưng đều bị cô trả lời qua
loa cho xong chuyện. Thấy hơi phiền vì cứ bị hỏi đến sở thích của mình,
cô quay mặt nhìn ra cửa kính xe, ngắm cảnh quan bên ngoài. Thấy Chu Vận
không muốn nói chuyện với mình, Hạ Tử Khiêm cảm thấy hơi thất vọng, cậu
ta muốn biết thêm chút ít về cô cũng như muốn thân thiết hơn chút xíu
nhưng toàn bị cự tuyệt ngoài xa.
Đến nơi, ngồi vào bàn, order món ăn xong, Chu Vận mới nhìn cậu rồi hỏi:
"Bây giờ cậu có thể cho tôi biết những thông tin mà cậu có được chưa vậy?" - giọng cô hơi mang âm nhè nhẹ, pha chút lười biếng, nghe cực kỳ quyến
rũ. Mái tóc đen nhánh xõa 2 bên vai, cô ngồi thẳng người, một tay chống
cằm, đôi mắt hơi khép hờ như đang buồn ngủ nhưng vẫn có thể nhìn thẳng
vào cậu. Chiếc áo len trắng ôm sát thân trên cùng với chiếc váy nâu dài
qua đầu gối khiến cô trở nên trông trưởng thành, chững chạc hơn. Cô
không biết rằng hiện tại cô có bao nhiêu mê người. Hạ Tử Khiêm ngồi đối
diện chỉ muốn chạm vào người cô cho thỏa lòng mà thôi nhưng cậu ta biết
bây giờ chưa phải lúc.