Đầu óc Tề Vân Nhược lập tức trở nên trống rỗng, y nhìn Lý Sâm thế nhưng
Lý Sâm lại không nhìn y, hắn xoay người đi sang thư phòng. Tề Vân Nhược
lại nhìn Túc Cát, thật lâu sau mới nói lên lời: "Công công, ta làm sai
gì sao?"
Túc Cát mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, sao công tử lại nói vậy?"
Y đứng lên, trả lời trong mông lung: "Đúng.....vậy ta, ta phải làm gì?"
Túc Cát lại cười, gọi mấy cô tỳ nữ vào: "Các ngươi hầu hạ Tiểu Tề công tử cẩn thận vào."
Tề Vân Nhược vốn tắm xong rồi mới sang đây, dưới sự hầu hạ của tỳ nữ, y
cởi xiêm y xuống lần nữa, lặng thinh không nói tiếng nào. Y đã sớm quyết định học theo người ta lấy lòng Vương gia, từ vẻ mặt của Vương gia y
nhìn ra rất nhiều điều. Người thích mình ăn nhiều cơm, thích mình muốn
đồ từ chỗ người, thích mình trò chuyện với người...... Chắc là Vương
gia, người có chút ít thích mình nhỉ.
Đôi khi Tề Vân Nhược cảm
thấy mình quá đê tiện, đôi khi lại cảm thấy chẳng qua là mình bất đắc
dĩ, y chỉ muốn mình sống tốt. Phủ Tử Dương bá đã không còn chốn dung
thân cho y từ lâu rồi, y hi vọng tìm được một lối thoát ở phủ Thuần
vương.
Sắc mặt Lý Sâm không tốt, biên cương chiến bại, phụ hoàng
lại chậm chạp chưa định ra người làm Đại Tướng quân. Chỉ dựa vào sức
chống đỡ của Tư Đức sợ rằng không trụ được bao lâu nữa, mặc dù có nhân
mã lân cận trợ giúp, nhưng nếu thừa thắng truy kích, e rằng không thể.
Bên cạnh đó...... Tề Vân Nhược, hóa ra y cũng không thể thành thật với
mình. Hắn nhìn ra là y không muốn, y có chuyện giữ trong lòng, rồi lại
giấu giếm mình...... trong lòng Lý Sâm có chút phiền muộn.
Hắn
nhớ tới thời điểm Tề Nghê Quần mang thai bảo Tề Vân Nhược hầu hạ mình.
Tề Vân Nhược khóc, khóc đến mức lòng hắn tê rần không đành lòng thương
tổn y, mà bây giờ, hắn muốn tổn thương y.
Lý Sâm không kiêng kỵ
chuyện mình yêu thích nam phong, giống như Cảnh vương yêu tranh, Khánh
Vương yêu cưỡi ngựa bắn cung, tứ đệ yêu ngắm hoa. Lý Sâm thưởng thức nam tử hoặc là phong nhã hoặc là hoạt bát tự tại. Giống như đối với Quý
Hoàn, Lý Sâm càng thích trò chuyện với Quý Hoàn hơn là thân thiết da
thịt. Dáng người Quý Hoàn cao lớn, dáng vẻ anh tuấn kiệt xuất, giữ một
người như vậy bên cạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, thỏa mãn. Lúc Quý
Hoàn sắp rời đi, Tiểu Tề đến.
Hắn từng có dục vọng muốn y phải
phục tùng mình, giữ y lại bên mình thế nhưng hắn lại không đành lòng.
Hắn nhìn Tiểu Tề như nhìn thấy một đứa trẻ, vừa có chút thuần khiết vừa
có chút đáng thương.
Hắn không thích Tiểu Tề cũng bắt đầu mang
tâm sự giống những người phụ nữ lòng sâu không đáy trong hậu viện Vương
phủ này, thậm chí hai người chỉ yên lặng nằm cạnh nhau cũng khiến người
ta kinh hồn bạt vía.
.....
Lý Sâm nán lại thư phòng rất
lâu, bàn bạc một số việc với vài vị tiên sinh xong mới thong thả cất
bước về. Lúc đi đến trước cửa, hắn bỗng dưng giật mình nhớ lại chuyện
chiều nay.
Lý Sâm đẩy cửa bước vào đã thấy mành phòng ngủ được xả xuống. Hắn thoáng do sự, đi về phía phòng tẩy rửa dội nước tắm, khi
quay lại tấm mành vẫn buông như cũ. Trời tháng hai vẫn lạnh, mành dày
rặng che giấu tất cả cảnh sắc hiện hữu bên trong.
Lý Sâm cảm thấy cổ họng mình khẽ thắt lại.
Sáng hôm sau Lý Sâm bất ngờ dậy sớm, hắn mở mắt ra, nhìn tấm lưng phủ dải
màu xanh ngọc đang xoay về phía mình, giữa gối giường là mái tóc đen xoã tung của Tề Vân Nhược. Khi Lý Sâm ngồi dậy mới thấy vài dấu tích đỏ
hồng trên cổ y.
Dường như y ngủ rất say, Lý Sâm trông một lúc mới tự mình xốc mành đi ra, khẽ gọi a hoàn vào hầu hạ.
Tề Vân Nhược ngủ rất lâu, Túc Cát căn dặn không cho phép ai quấy rầy, cho nên lúc y tự tỉnh dậy đã là vào giữa trưa.
Y nghiêng mình ngồi dậy, chiếc chăn tuột xuống theo tấm lưng bóng loáng. A hoàn Lục Tình vẫn chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động, hỏi nhỏ: "Tề công tử, ngài dậy rồi ạ?"
Tề Vân Nhược "Ừm" một tiếng, y vô thức đưa
tay sờ cổ họng mình, cảm thấy hơi khó chịu. Lục Tình mắc một bên mành
lên, đang nhìn Tề Vân Nhược thì sửng ra, mặc kệ tấm mành bên kia, xoay
người mang áo trong của y tới để y mặc.
Y cúi đầu nhìn nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Lục Lam từng tới?"
"Vâng, sáng sớm chị Lục Lam đã đưa xiêm áo của ngài sang, sau đó thì trở về."
Tề Vân Nhược mặc đồ, xuống giường, lúc đứng lên lảo đảo, Lục Tình vội sang dìu y. Tề Vân Nhược lại ngồi về, Lục Tình nói: "Túc Cát công công có
dặn là Vương gia bảo ngài chớ về gấp, dùng bữa trưa ở đây. Nếu sau khi
ngài thức dậy có chỗ nào không thoải mái thì gọi thầy thuốc Lữ sang xem. Vương gia tin tưởng y thuật của thầy Lữ..."
Từ tối qua Tề Vân
Nhược chưa có gì vào bụng, y tựa vào giường, nói thản nhiên: "Ta muốn ăn cháo gạo tẻ đặc kèm một đĩa củ cải giòn."
Trong Mặc Liên viện, Lục Tình là người dễ bắt chuyện, cũng là chị em cùng cấp bậc, xuất cung chung với Lục Hiên và Lục Lam; xét theo thời thế, chăm
sóc chủ tử đã thuộc dạng nhất trong nhất đẳng. Nàng tự mình hầu hạ Tề
Vân Nhược rửa mặt, chải đầu rồi mới kêu tiểu a hoàn vào hầu hạ. Rất
nhanh sau đó, cháo với củ cải Tề Vân Nhược muốn đã được bưng lên, có thể là vì Mặc Liên viện gọi bữa trưa, phòng bếp tiền viện lại thêm vào một
đĩa dưa leo muối, một đĩa cải trắng muối, đều ăn rất ngon miệng.
Nàng thấy Tề Vân Nhược ăn trưa ngon lành, không khỏi thở phào.
Ý Lục Tình là không để Tề Vân Nhược vội vàng trở về Quan Hà đinh châu.
Một vì Lý Sâm chưa cho phép, hai là do trông mặt mày y không được khỏe,
ngoài trời hôm nay lại lạnh, ra ngoài bị cảm sẽ không tốt lắm. Tề Vân
Nhược cũng không nhất quyết phải đi, lãng phí nửa ngày trong phòng ngủ
Lý Sâm, ngủ rồi dậy, dậy lại ngủ.
Hoàng thượng phái Triệu Vĩ Đô
dẫn binh xuất chinh, tự chọn xuất phát. Lý Sâm bị phụ hoàng giữ trong
cung nói chuyện một lát, Hoàng thượng hồi tưởng lại: "Hồi trẫm còn trẻ
cũng từng nghĩ tới chuyện ngự giá thân chinh, dẹp yên xâm lược."
Lý Sâm nói: "Phụ hoàng đang độ đỉnh cao, hiện giờ Trung Nguyên yên ổn, bốn bể an nhàn. Nếu phụ hoàng vung kiếm giục ngựa rong ruổi sa trường, con
chắc rằng sẽ chẳng còn loạn tộc Khương tái diễn."
Hoàng thượng không nhịn được mà cười to: "Không đâu, phụ hoàng đã không lao trên lưng ngựa lâu rồi."
Lý Sâm lại nói: "Thiên hạ có vô số tướng tài chờ lệnh phụ hoàng sai xử.
Phụ hoàng bày bố chiến lược từ ngoài nghìn dặm cũng có thể giữ thiên hạ
thái bình."
Ông cười rồi thở dài, cũng không nói nhiều. Bắc
Khương là khúc mắc trong lòng cha con bọn họ, thế nhưng Hoàng thượng sẽ
không cho phép Lý Sâm dẫn binh. Lúc Khánh vương nhắc tới trong triều,
trong lòng Hoàng thượng chỉ có tức giận. Ông cảm thấy đứa con trai thứ
ba đúng là không hiểu chuyện, nó cho rằng trình độ học dăm ba ngày của
nó có thể dẫn binh đánh giặt à? Đây là cầm tính mạng con dân quốc gia ra đùa! Nhưng nếu là Lý Sâm đề nghị dẫn binh, ông lại không biết phải trả
lời thế nào.
May mắn, Hoàng thượng nhìn Lý Sâm với vẻ hài lòng, nó biết phải trái, không khiến ông khó xử.
Hoàng thượng nói tới Tử Dương bá, mỉm cười: "Nhạc phụ ngươi lớn lên trong
doanh. Lúc trẫm còn trẻ, Thái hậu bảo trẫm vào doanh gặp các vị tướng
quân, khi ấy Tử Dương bá đã là Kiêu Tướng Lĩnh. Hiện tại hắn đã sớm tới
lúc an hưởng tuổi già, trẫm cũng không nhẫn tâm bắt hắn cầm thương một
lần nữa."
Lý Sâm đáp: "Phụ hoàng quan tâm Tử Dương bá, Tử Dương bá ắt hiểu được tấm lòng ngài."
Ban đầu hoàng thượng vì trấn an Lý Sâm mới giữ hắn lại, đến khi ông cảm
thấy Lý Sâm đã không còn lời oán hận nào, hắn lại thưa: "Phụ hoàng, nhi
thần biết nỗi băn khoăn của ngài. Ngài lo lắng nhi thần không hiểu được
khi nào cần tiến, lúc nào cần lùi trên chiến trường. Nhưng, nhi thần
từng thề rằng đời này phải đích thân vào chiến trường biên cảnh. Nhi
thần nguyện dẫn một trăm phủ vệ, lấy tư cách Bách phu trưởng*, theo
Triệu Tướng quân tiến tới biên ải, dù cho chỉ ở phía sau thay người
thống kê lương thảo, nhi thần cũng bằng lòng!" (*百夫长: bách phu trưởng:
quan đứng đầu trăm quân trong quân đội)