Tề Vân Nhược đứng lên phủi phủi quần áo, Tề Vân Anh xoa trán mình, nói: "Xin lỗi, ta không thấy rõ đường."
Y lắc đầu.
Túc Cát nghe thấy tiếng động, nhưng vì quá xa nên không nghe ra bọn họ nói
gì, trở về bẩm báo: "Ba vị thiếu gia phủ Tử Dương Bá đang trò chuyện với nhau đấy ạ."
"Bên ngoài lạnh, bảo họ vào trong đi." Lý Sâm tuỳ ý nói.
Tề Vân Nhược vốn đã chuẩn bị rời khỏi, nghe được lời Túc Cát, rề rà bước
qua mà chẳng mấy vui vẻ. Ba anh em cũng chẳng nói năng gì, sau khi Lý
Sâm thấy bọn họ, mới phát giác mình đã nói sai.
Vẻ không tình
nguyện thậm chí hiện cả trên mặt Tề Vân Nhược. Tử Dương Bá ho khan một
tiếng: "Nhược nhi đến rồi à, lâu quá chưa gặp con."
Mới nãy trên
mặt Tề Vân Nhược còn vương chút vui mừng, giờ y ngồi yên chẳng nói câu
nào làm Tử Dương Bá càng xấu hổ, bèn ra hiệu cho hai đứa con kiếm chuyện nói.
Túc Cát thoáng ngẫm đã nghĩ ra nguyên do, cười hỏi: "Tiểu Tề công tử đến giúp Phụng Nguyên sao?"
"Phải."
Túc Cát thưa với Lý Sâm: "Chắc Vương gia chưa biết, Tiểu Tề công tử vô cùng kiên nhẫn, viết chữ lại đẹp, mấy ngày nay thường tới nhà kho phụ việc
với Phụng Nguyên."
Lý Sâm bảo: "Tiểu Tề vất vã rồi. Ngươi có ưng thứ gì trong mấy món quà mừng hôm nay không?"
Y nhớ tới, đáp: "Có một bộ bảy chén lưu ly không đồng cỡ, ta rất thích."
Hắn đưa mắt ra hiệu cho Túc Cát, Túc Cát gật đầu: "Để hồi nữa nô tài bảo người vào kho mang sang cho Tề công tử."
Một lát sau, Lý Sâm nhìn Tề Vân Nhược, nói: "Hình như Tiểu Tề cao thêm.
Ngày đó thấy ngươi thấp hơn tiểu nội huynh(Tề Vân Anh) cả khoảng, hôm
nay chỉ kém có chút."
Y đáp: "Dạo này ta ăn được."
Mặt mày Tề Vân Sam có vẻ không vui khi thấy Lý Sâm với Tề Vân Nhược một hỏi một trả lời, chung sống hoà hợp. Tề Vân Anh thì chẳng có chút biểu cảm.
Trời tối dần, Triệu phu nhân chuẩn bị về. Lần này khi Tề Vân Nhược thấy bà,
đầu tiên là bà ta sửng sốt sau đó sắc mặt sa sầm ngay.
Tề Vân Nhược cúi đầu, ngáp khẽ.
Triệu phu nhân nói: "Sao ở Vương phủ lâu như vậy mà vẫn không hiểu quy cũ? Gặp mẹ cả, ngươi tỏ thái độ vậy ư?"
Y cảm thấy hơi lạnh, không đáp tiếng nào.
Tử Dương Bá đánh tiếng giảng hòa: "Phu nhân chớ trách, Tiểu Tề vốn ít nói."
Bà ta kéo khoé môi, cười: "Ra là vậy. Ta còn tưởng hiện tại tam thiếu gia quản gia, bản lĩnh lớn, chẳng xem ai ra gì chứ."
Lý Sâm ở bên cạnh khẽ nhíu mày, Triệu phu nhân nói những lời này trước mặt mình, là cố ý?
Tề Vân Nhược như là nước đổ đầu vịt, không ừ chẳng hử lùi sang một bên.
Triệu phu nhân tức giận trong lòng, nói nữa thì lại không hay, vung tay
áo bỏ đi.
Đoàn người Tử Dương Bá đi rồi, y bỗng dưng cười.
Lý Sâm nhất thời giật mình, rồi cũng không cầm nổi mà cười lên. Hắn tò mò
nhìn Tề Vân Nhược, dường như hôm nay y luôn vui vẻ một cách kỳ lạ.
Việc may y phục mùa thu lần trước đã gây ra rất nhiều chuyện, bây giờ tới
thời điểm may đồ mùa đông, Tề Vân Nhược cho người trong phòng may mặc
đến nói chuyện. Du ma ma của phòng may đứng phía dưới mang vẻ mặt phức
tạp, sự việc lần trước, suy cho cùng là do họ gây ra. Họ nhìn người mà
bày bàn*, nuôi lớn tâm Quý phi. Sau này thoáng cái đổi quy cách Quý phi, Quý phi sai người tới Quan Hà Đinh châu làm ầm lên khiến Tiểu Tề công
tử đổ bệnh. Tuy rằng sau đó không ai đến truy hỏi, nhưng Du ma ma vẫn
không yên lòng. (*见人下菜碟 – kiểu phân biệt đối xử)
Tề Vân Nhược
nói: "Năm nay trời trở lạnh sớm, những ngày này ma ma nắm chắc nhân lực
làm cho xong xiêm áo quan trọng trước. À...... bên phía Vi phi nên thêm
một chiếc áo khoác dài(1) lông thỏ, một chiếc áo ấm ngắn(2) lông cáo,
cũng phải làm thêm cho đại tiểu thư và đại thiếu gia, chớ để trẻ nhỏ bị
lạnh."
"Vâng, nô tỳ đã nhớ."
Tề Vân Nhược tiếp tục ngồi
xem. Du ma ma cười, nói: "Công tử lo lắng cho người khác lại không nhớ
tới mình. Chẳng lẽ năm nay ngài không may một chiếc xiêm áo da lông
sao?"
Y suy nghĩ, cũng cười hỏi: "Cũng được, ngươi cảm thấy ta nên mặc loại nào?"
Tảng đá lớn trong lòng Du ma ma rơi xuống, mỉm cười đáp: "Da công tử trắng,
mặc màu nào cũng đẹp, phối hợp chất vải nào cũng xứng. Loại da chồn nâu
không phải ai khoác lên cũng hợp đâu, thế nhưng ngài mặc lại rất đẹp."
Tề Vân Nhược gật đầu, viết mẩu giấy đưa bà: "Ngươi cử người tới kho lãnh nguyên liệu đi."
"Vâng."
Tiếp theo là mấy mẫu trang sức mới được phòng chế tác đưa lên, Tề Vân Nhược
chẳng hiểu phải xem như thế nào, sai người mang sang từng viện để chọn.
Một người khác trong phòng chế tác đưa ra mẫu vẽ kim quan chạm rỗng, y
vừa nhìn là biết làm cho mình, có chữ chú thích nho nhỏ ở bên hông góc
trên. Làm chiếc tiểu quan này không cần dùng quá nhiều vàng, chỉ khảm
mỗi viên ngọc bích nhưng lại tốn khá nhiều công sức. Nội việc lấy nguyên liệu ra đúc thành nguyên mẫu, rồi lại điêu khắc tầng tầng lớp lớp đã
mất ít nhất nửa tháng.
Tề Vân Nhược vốn không muốn dùng mũ cài,
Lục Lam lại nói: "Con trai mười lăm đã có thể dùng tiểu quan rồi. Nô tỳ
thấy món đồ này rất nhẹ, đội lên cũng không làm xệ tóc. Công tử còn chưa có món trang sức nào giống kiểu này đâu."
Y cười trả lời: "Ta nào phải nữ tử, cần lắm trang sức để làm gì?"
Lục Lam thôi không nói với y nữa, mỉm cười với ma ma đang đứng đợi: "Cứ làm theo ý Lữ sư phó đi, làm xong công tử chúng ta thưởng cho."
Trời dần rét đậm, ở tiền tuyến, tướng quân Tư Đồ Húc đã khai chiến. Binh bộ, Hộ bộ bận tới xoay mòng mòng. Ngay cả Lý Sâm bây giờ giám sát Hộ bộ
cũng đã nhiều ngày chưa về phủ.
Hộ bộ – nơi nắm giữ thuế vụ lương thực thiên hạ đang chuyển giao binh lương với Binh bộ, cùng với các
loại trợ cấp khác cho quân sĩ. Lý Sâm vẫn quan tâm chiến sự biên cương,
bản thân hắn không thể lên tiền tuyến, đành phải dốc hết phần tâm sức ấy ở hậu phương.
Trước đây tộc Khương chiếm đóng tại phía tây,
những năm này càng mở rộng chếch ra phía bắc, phía bắc có ốc đảo Tân
Nguyên quốc giao thiệp nhiều với họ, có thể là vì chung kẻ thù nên có
quan hệ đồng minh. Có điều, tộc Khương tự chia ra mấy bộ tộc, vài bộ tộc trong đây có tranh chấp, ngay cả ngôn ngữ cũng không hoàn toàn thông
suốt với nhau, chẳng qua ở giai đoạn trước cùng ủng hộ chung chủ là A Cổ Nhân Mộc nên mới đồng lòng tấn công giang sơn Lý thị. A Cổ Nhân Mộc
chọn mỹ nhân làm cơ thiếp phần lớn là con gái của các thủ lĩnh các tộc,
mà Yên thị* chính thất của hắn chính là trưởng nữ của tộc trưởng bộ tộc
lớn nhất hợp vào. (*người Hung nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua mình,
chứ không phải họ Yên).
Việc may y phục mùa đông không hề có sơ
suất nào, nhưng cái làm Tề Vân Nhược đau đầu chính là xong đồ mùa đông,
phòng may mặc lại bắt đầu chuẩn bị áo quần năm mới.
Thậm chí y bắt đầu đau đầu không biết thu nhập một năm của Lý Sâm có đủ cho chi tiêu của những nữ tử ở hậu viện không nữa.
Chuẩn bị lễ tết những năm về trước, khi trong phủ vẫn chưa có chủ mẫu, tới
lui mừng quà đa số là xã giao trong cánh đàn ông. Năm nay vương phủ cũng phải bắt đầu giao thiệp với nữ quyến* các phủ khác, với lại Khánh Vương phi còn là cô dâu mới, quà tặng năm đầu cần thể hiện sự chú trọng.(*gia quyến là người nhà, 女眷 nữ quyến thể hiện người nhà là phái nữ.)
Đương khi nhức đầu, Lý Sâm về phủ.
Bụng Tề Nghê Quần càng ngày càng lớn tháng, vương phủ đã tìm mấy bà mụ vào ở chờ sẵn, với thêm cả vài nữ thầy thuốc tiếng tăm khác. Thời tiết trở
lạnh, đôi khi Tề Nghê Quần đứng dậy đi vài vòng trong phòng, không hề ra khỏi cửa. Đây là thai đầu tiên của nàng ta, nàng ta rất coi trọng,
không một chút qua loa.
Tề Vân Nhược bàn bạc với Túc Cát về quà mừng tân niên cho các phủ, luôn cả lễ vật dâng vào cung. Lý Sâm râu ria xồm xoàm, yên lặng hồi lâu mới
nói: "Năm nay ta cưới Vương phi, việc này vốn nên là Vương vi chăm lo,
Tiểu Tề cực rồi."
Tề Vân Nhược cười đáp: "Không có gì."
Chuyện tặng phẩm năm mới, vương phủ xuất ít thu nhiều, nhưng để cống vào cung
phải cân nhắc hết lần này đến lần khác. Tề Vân Nhược nói: "Dâng tặng
Hoàng thượng và Hoàng hậu thì ta với Túc Cát công công đều đã chuẩn bị
được tám chín phần, nhưng Thái hậu nương nương......"
Y ngập ngừng.
Lý Sâm lạnh nhạt, nói: "Dâng tặng Thái hậu hằng năm đều do đích thân bổn vương lo liệu."
Túc Cát vội thưa: "Do nô tài chưa nói cho Tiểu Tề công tử biết là Thái hậu
nương nương có ân dưỡng dục điện hạ, năm nào điện hạ cũng sẽ tự tay chép một quyển kinh thư chứ không dâng lên."
Tề Vân Nhược sửng sốt, trước đó y không tìm thấy trên sổ còn tưởng là sai sót. Y xin cáo lui, hắn cũng chẳng nói gì.
Nhưng y đi rồi, Lý Sâm lắc đầu cười khổ. Chuyện của mình, trút lên người người khác làm gì.
Tề Vân Nhược chầm chậm đi về, lòng lại suy nghĩ. Thái hậu dưỡng dục Vương
gia và công chúa, sáu năm trước công chúa đã được gả xa cho thủ lĩnh A
Cổ Nhân Mộc tộc Khương. Một năm sau đó thái hậu mới đóng cửa cung điện
không gặp một ai, chẳng biết trong này còn có nội tình gì không. Đột
nhiên gió gào rít kéo tới một trận tuyết to, y ngẩn đầu lên nhìn, vui ý
mà dừng chân.
"Tề công tử —"
"Tề công tử, xiêm áo của người này!"
Y nghe thấy tiếng gọi, xoay người qua nhìn thì thấy một tiểu thái giám ôm y phục chạy tới, trong tay là áo khoác da chồn nâu của mình. Tề Vân
Nhược định chờ, mới thấy Lý Sâm cũng đang đi ra.
Tề Vân Nhược phủ thêm áo, xa xa nhìn Lý Sâm. Hắn không choàng áo, Túc Cát giơ ô theo
sau, sau lưng hắn còn có tiểu thái giám đang ôm một chiếc áo lông da cáo màu đen.
Lý Sâm đến bên cạnh Y, bảo: "Đi cùng ta đi."
"Ơ, vâng."
Lý Sâm vẫy lui Túc Cát, Tề Vân Nhược nói: "Có lẽ Vương gia nên khoác áo lông vào đi, trời lạnh thật mà, đừng để bị cảm lạnh."
Lý Sâm cười khẽ một tiếng: "Đi chút thôi, không đến mức trùm kín vậy."
Y lấy đi áo da lông trên tay tiểu thái giám, kiễng chân choàng lên cho hắn: "Vẫn đừng để bị lạnh thì hơn."
Hắn không ý kiến gì nữa, ra hiệu Tề Vân Nhược đi theo mình. Tề Vân Nhược im lặng theo kịp. Cả chặng đường lặng thinh, đến tận phía trước hành lang
vắt qua mặt nước, Lý Sâm nói: "Hôm đó, lần đầu tiên ta gặp ngươi ở đây."
Y nhìn vào mặt hồ kết băng rồi cười: "Không biết có bước lên được không?"
Lý Sâm cười khẽ: "Có lẽ đừng thử."
Hai người đi trên hành lang, bông tuyết tẽ ra hai bên, Tề Vân Nhược nói: "Nếu hành lang kết băng sẽ rất khó đi lại."
"Ừm."
Một lát sau, Lý Sâm nói: "E rằng năm nay ta không thể chép kinh cho Thái hậu."
"Là vì chiến sự tây bắc ạ?"
Hắn đáp: "Ngày nào ta cũng thảo luận với người trong Binh bộ, ngày nào cũng nhận được công báo chết sồng của tướng sĩ. Lòng không an, không chép
kinh được."
Y mỉm cười với Lý Sâm: "Tấm lòng Vương gia ở đó, Thái hậu nương nương hiển nhiên sẽ nhận được."
Hắn lắc đầu, cứ thở dài: "Ngay cả ta, nhiều năm qua tổ mẫu cũng chẳng gặp."
Tề Vân Nhược im lặng, nhất thời không biết nói gì hơn.
Vẻ mặt Lý Sâm đượm buồn, y nghiêng đầu nhìn, vươn bàn tay dưới lớp áo
choàng ra nắm lấy tay hắn: "Vương gia, ta là một người có thân thích bạc bẽo, mà người thì còn đủ cả cha mẹ, bề trên. Mặc dù ta không hiểu vì
sao Thái hậu nương nương lại không gặp người, nhưng thân thể Thái hậu
nương nương khỏe mạnh, cuối cùng rồi sẽ có một ngày mọi người cởi bỏ
khúc mắc này thôi."
Lý Sâm nhìn tay mình, cười lắc đầu.
Lúc xuống hành lang, Tề Vân Nhược thoáng cái đã đi trước tới cuối bậc. Hắn
nhìn một hồi rồi nói: "Đúng là cao lên rồi, lần trước chưa nhìn kỹ, nay
mới thấy cao thật."
Tề Vân Nhược cười cười.
Y phát hiện Lý Sâm đang nhìn về hướng Quan Hà đinh châu. Trời đông giá rét, Quan Hà
đinh châu chìm mình trong băng tuyết mênh mông. Trong phòng có vài cái
bếp lò, chẳng thấy lạnh, nhưng đứng trong sân, nghiêng người nhìn mặt hồ cứ có cảm giác lạnh lẽo thêm.
Hắn khẽ cau mày: "Có muốn ta đổi cho ngươi một viện tử khác không?"
Y đáp: "Không cần đâu, ta thấy ở đây là tốt nhất rồi. Tuy mặt hồ đã kết băng, vẫn đẹp hơn so với mặt đất trơ trụi."
Lý Sâm gật đầu, vừa đi vừa nói: "Tiểu Tề có tính toán gì về sau không?"
"...... Sao Vương gia lại hỏi cái này?"
"Năm tới ngươi mười sáu. Nam tử mười sáu tuổi cho dù không lập nghiệp cũng
nên có vài việc muốn làm chứ," Hắn nhìn y: "Nếu là trước kia, có từng
nghĩ tới chưa?"
Tề Vân Nhược cúi đầu: "Trước kia không ai gò bó
ta, rãnh rỗi thì ta tự mình đọc sách. Tử Dương Bá cho ta cái gì ta sẽ có cái nấy, dù sao cũng phải sống qua ngày."
"Ngươi không muốn tới vương phủ." Lý Sâm thản nhiên nói, giọng điệu lại chắc nịch đến bất ngờ.
Y trả lời: "Lời này nếu đặt vào một năm trước, ta không dám nói, có nói
cũng chẳng tác dụng gì bởi xuất thân của ta không cho phép ta bới móc
bắt bẻ. Từ mấy tháng trước Vương gia Vương phi bảo ta tạm trông nom công việc ở nhà trong, với việc vừa mới trãi qua, ta đột nhiên nghĩ thông
vài thứ."
Lý Sâm dừng bước, trên mặt lộ ra biểu cảm kì lạ không diễn tả được thành lời: "Nghĩ thông?"