Lúc Cẩm Minh, Sài Dận và Thiện Nhu lần nữa lên đường mặt trời đã lên cao.
Cả ba đi vào sâu trong núi được một đoạn, tới khi gần chiều tối thì mới thật sự vào lãnh địa nơi Thần núi sinh sống.
Cẩm Minh nhìn kết giới đang bày ra trước mặt định lên trước phá, nhưng chưa để nàng làm, lúc này từ trong màn sương xuất hiện một đoàn người đi
tới, dẫn đầu là Lập Na.
Thiện Nhu nhìn thấy Lập Na thì lập tức
cười tươi, vượt qua Cẩm Minh và Sài Dận đi tới bên cạnh, thân thiết nắm
lấy tay nàng ấy, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ đã lâu không gặp, lần này muội cùng
Thượng thần và Ma quân phụng chỉ phụ hoàng tới đây diện kiến Thần núi để nói về chuyện Ma thần Bạch Thuần đang ẩn náu trong núi."
Sắc mặt Lập Na lúc này không quá tốt, nàng ấy nhìn Thiện Nhu cũng không có vẻ
gì là vui vẻ, lại nhìn qua Cẩm Minh và Sài Dận không có vẻ chế giễu như
lần trước chỉ khẽ thở dài, sau cùng nặng nề gật đầu.
"Ta và A
Thiết đã biết, nên chàng mới kêu ta ra đón mọi người, mời mọi người vào
trong chính điện, chàng đang chờ Thượng thần và Ma quân ở trong đó."
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện là hôm nay Tác giả có lên Google search tên truyện, thì phát hiện bộ
truyện flop sml của Tác giả bị bưng bê đi khắp nơi mà chưa xin phép
mình, thật ra việc này nói lớn khôn lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng,
mọi người lưu ý, truyện được Tác giả đăng đ.ộ.c q.u.y.ề.n trên
W.a.t.t.p.a.d @mrbottle666, mọi trang w.e.b khác đều là r.e.u.p không
xin phép và chưa cập nhật bản chỉnh sửa mới nhất của Tác giả nên sẽ
thiếu sót và không đầy đủ rất nhiều ý của truyện.*
....
Khi Cẩm Minh và Sài Dận đi vào chính điện gặp Thần núi thì Thiện Nhu bị Lập Na chặn ở ngoài cửa, mặc cho nàng ấy có dùng lý do gì, Lập Na cũng kiên quyết không cho nàng ấy vào.
Thiện Nhu mím môi nhìn cánh cửa
chính điện trước mặt: "Muội là Thất công chúa, có chuyện gì mà muội
không thể biết được chứ, huống chi việc này muội còn được phụ hoàng giao cho."
Lập Na vẫn vậy lắc đầu không cho vào: "Đây là chuyện lớn,
đến ta Thần núi cũng không nói nhiều, muội vẫn là nên ngoan ngoãn ở
ngoài này cùng với ta thôi, để cho họ giải quyết."
Thiện Nhu tức
giận siết chặt tay, không phải nàng ấy thật sự muốn xen vào chuyện này,
nàng ấy thừa biết chuyện này đối với nàng ấy chỉ có nguy hiểm chứ không
có lợi, nhưng không biết vì sao, cứ nghĩ đến chuyện Thượng thần Cẩm Minh đang ở cạnh Sài Dận là trong lòng nàng ấy lại cảm thấy khó chịu, muốn
xen vào giữa tách hai người ra, có thể là do nàng ấy luôn xem Sài Dận là của riêng mình, cho dù có là một người lãnh đạm như Thượng thần Cẩm
Minh, nhưng chỉ cần là nữ tử đến gần chàng thì đều khiến nàng ấy khó
chịu.
Mà Thiện Nhu không biết rằng, trong chính điện lúc này, không khí có phần rất ngưng trọng.
Cẩm Minh sau hơn một ngàn năm nhìn thấy A Thiết không khỏi nhớ tới Thiên
Sơn lão quân năm xưa, vẻ mặt vốn lạnh của nàng càng thêm phần lãnh. Còn
về sắc mặt của A Thiết đối với nàng cũng không quá tốt, hắn tin rằng dù
có là ai khi thấy kẻ năm xưa cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt mình, thì cũng
không thể nào nhìn kẻ đó với biểu cảm vui vẻ cho được.
Sài Dận ngồi bên cạnh Cẩm Minh đối diện A Thiết có thể xem là người có biểu cảm bình ổn nhất, chàng không chán ghét cũng không lãnh đạm, mà từ tốn
nói thẳng vào vấn đề chính: "Những chuyện ta và Thượng thần biết, chắc
chắn Thần núi đều đã biết, những chuyện ta và Thượng thần không biết,
chắc chắn Thần núi biết rất nhiều. Ta cũng không muốn biết chuyện xưa
cuối cùng là ngài giết thần Bạch Thuần rồi hay chưa, lần này tới đây ta
và Thượng thần chỉ muốn biết chuyện chính là, Ma thần Bạch Thuần hiện
đang ở đâu trong núi?"
A Thiết bỏ chung trà trên tay xuống, nhìn
Sài Dận: "Nếu ta nói mình không biết địa điểm chính xác liệu hai ngươi
có tin ta hay không?"
Hắn thở dài nói tiếp: "Ta thật sự không
biết hiện giờ hắn ta chính xác là đang ở đâu, chỉ biết hắn ta đang lẫn
trốn ở một hang động trong núi, cái này ta có thể dẫn hai ngươi đi,
nhưng ta không thể chắc chắn hắn ta ở chỗ nào, vì trong hang động đó có
rất nhiều lối rẻ và hang hốc, mà người của ta sau khi đi vào dò la tới
nay đều không thấy ra."
Sài Dận gật đầu xem như đã biết, lại nhìn Cẩm Minh bên cạnh không thề có ý muốn nói, thì cảm thấy chuyện này chỉ
có thể đi vào hang động rồi mới có thể tính tiếp.
Sài Dận đứng dậy chấp tay: "Vậy phiền Thần núi đi cùng ta và Thượng thần một phen, tìm Ma thần Bạch Thuần."
A Thiết lập tức đồng ý, nói ngày mai sẽ dẫn hai người đi, bây giờ quá trễ.
Lúc Sài Dận và Cẩm Minh đi ra ngoài, thì chỉ thấy một mình Lập Na đang đứng ở ngoài, Thiện Nhu đã sớm được nàng ấy sắp xếp về phòng riêng của mình
nghỉ ngơi. Lập Na không nhìn Sài Dận chỉ nhìn Cẩm Minh chằm chằm, sau đó mới nhìn qua Sài Dận nói: "Không biết Ma quân Sài Dận có thể tránh mặt
một chút, ta và Thượng thần có chuyện muốn nói riêng với nhau một chút."
Cẩm Minh nãy giờ vẫn im lặng lúc này đột nhiên lên tiếng: "Ta và ngươi vốn
không có chuyện gì để nói." Lúc nói những lời này, âm thanh và ánh mắt
nàng có phần sắt bén nhìn Lập Na, nói xong cũng không nhìn ai, đã dứt
khoát đi lượt qua nàng ấy hướng phía trước đi tới.
Ánh mắt Lập Na ảm đạm nhìn theo theo bóng lưng Cẩm Minh, năm xưa làm sai, cứ nghĩ có
thể dùng thời gian sau này để chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng nàng ấy
lại không nghĩ rằng từ sư phụ tới đệ tử đều có tính tình quyết liệt đến
vậy.
Sài Dận thấy Cẩm Minh đã đi, cũng không có gì để nói riêng với Lập Na, liền chấp tay cáo từ nàng ấy, hướng theo con đường
Cẩm Minh đang đi bước đi theo.
Kỳ thật Cẩm Minh cũng không biết
phải đi đâu, nàng chỉ là muốn đi ra khỏi tầm nhìn của Lập Na mà thôi,
đợi tới khi nhìn thấy mặt hồ rộng lớn trước mặt nàng mới ngừng bước.
Sài Dận đứng ở phía sau đi tới bên cạnh nàng, nhìn cành liễu rũ xuống trên
mặt hồ, chậm rãi nói: "Người đời thường kể, Thiên Sơn lão quân một lần
động tâm, vì yêu mà không đoạt được cuối cùng tự hại chết mình, nhưng từ thái độ của người trong cuộc còn sống thì có thể thấy chuyện xưa không
chỉ có như vậy!"
Cẩm Minh chậm rãi giương mắt nhìn Sài Dận, ánh
mắt tràn đầy hung hiểm, Sài Dận đã từng chứng kiến không ít vẻ mặt của
nàng, nhưng đây là lần đầu tiên chàng thấy mặt hung hiểm như vậy, làm
chàng không khỏi giật mình. Trong đại hoang này người có thể khiến
Thượng thần Cẩm Minh quanh năm bình thản, hận tới mức này mà không bị
nàng giết, thì chắc chắn sự thật trong chuyện xưa càng đau lòng.
Cẩm Minh thu lại ánh mắt của mình, không nhìn Sài Dận chỉ chậm rãi nói:
"Cái gọi là chuyện xưa thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi. Người vì kẻ khác mà lợi dụng một kẻ vô tội khác, một người vô tội vì đắm chìm trong tình cảm không có thật mà từ bỏ chính mình. Sau cùng chuyện tình cảm chỉ là
chuyện của hai người, người thứ ba luôn không có kết cục tốt."
Thiên Sơn lão quân- vừa là người vô tội vừa là người thứ ba chính là có kết cục không tốt như vậy...