Thần núi thực chất là một con rết tinh ngàn chân sống dưới vực Thẩm
Mạch, hơn bốn ngàn năm trước nhờ ăn quả ma dưới vực mà biến thành hình
người, sau này lại được Tiên Đế trọng dụng phong làm Thần núi, canh giữ
tất cả ngọn núi ở phía Đông đại hoang.
Tử Kính và Sài Dận theo con đường nhỏ phủ đầy sương mù đi sâu vào trong vực.
Lần trước cả hai rơi xuống đây là vào đầu xuân, đa số các loài yêu vật còn
đang ngủ đông chưa đi ra khỏi hang. Lúc này là cuối thu, cũng là lúc các loài yêu vật đang đi tìm kiếm thức ăn nhiều nhất để bồi bổ cơ thể sống
qua mùa đông. Vì vậy, Sài Dận và Tử Kính chưa đi được bao lâu đã giết
không ít yêu vật tập kích trên đường.
Sài Dận chém chết xong một con rết tinh, nhìn vết máu đen dính trên kiếm đang bóc lên mùi hôi thối khó chịu, liền cau mày.
"Thật không ngờ tới, có ngày ta lại dùng cách thức thô bạo này để giết yêu vật."
Tử Kính: "..."
Nàng cũng không khác Sài Dận là bao. Trước khi bước vào nàng cũng đã nghĩ
qua tới chuyện sau khi vào sẽ không thể dùng pháp lực, đây chính là điểm yếu của hầu hết chúng thần tiên, sau khi không còn pháp lực so với
người phàm, thần tiên cũng chẳng khác là bao.
Tử Kính nhìn Kính
Thành kiếm lại nhìn mấy con yêu vật đang bò trường xung quanh thì cả
người đều không tốt, nhưng dù có khó chịu hơn vẫn phải giết, bây giờ chỉ có thể dùng cách một đường chém giết này để mở lối vào vực thôi.
Mà lúc này bỗng nhiên có âm thanh như sói tru lên một tiếng thật dài, Sài
Dận và Tử Kính lập tức ngừng hoạt động chém giết lại, cảnh giác nhìn
theo hướng đang phát ra âm thanh.
Chỉ thấy từ trong sương mù như
thấp thoáng bóng dáng cái gì đó đang di chuyển, càng lúc càng tiến lại
gần về phía hai người. Tới lúc chỉ còn cách vài chục bước chân, Tử Kính
như cảm nhận được hơi tức của vật đang đi tới, vẻ mặt ngưng trọng thay
thế bằng một vẻ mặt khó diễn tả thành lời được, nàng thoáng nhìn qua Sài Dận bên cạnh, thở dài.
Tới khi vật đó hoàn toàn đi ra khỏi lớp
sương mù càng chứng minh phán đoán của Tử Kính là đúng, nàng hướng người đang cưỡi trên lưng sói nói: "Thất công chúa sao lại tới đây?"
Thiện Nhu cưỡi Tuy Phong từ đầu đến cuối chỉ nhìn Sài Dận, không nhìn Tử Kính lấy một cái: "Ta nghe phụ hoàng nói, hai vị tới vực Thẩm Mạch để truy
bắt Ma thần, nên ta định theo để giúp một tay. Tuy luận về văn hay võ
Thiện Nhu đều không bằng được Thượng thần Cẩm Minh, nhưng nói tới quan
hệ, thì quan hệ của ta và Liệt Na, vẫn tốt hơn quan hệ khó nói của
Thượng thần Cẩm Minh và nàng ấy, có thể ta sẽ giúp được lúc hai người
diện kiến Thần núi bàn chuyện. Với lại ta có cưỡi theo Tuy Phong, nó tuy cũng không thể dùng tiên lực, nhưng về sức mạnh hay hình thể tất cả yêu vật ở đây điều không phải là đối thủ của nó. Hai vị có thể cho ta theo
cùng được không?!"
Tuy nàng ấy không biết nhiều về chuyện xưa của Thiên Sơn lão quân, Liệt Na và Thần núi, nhưng từ những tin bát quái mà nàng ấy nghe được, thì có thể đoán được thái độ của Thần núi đối với
Thượng thần Cẩm Minh chắc chắn rất xấu. Nàng ấy lại hoàn toàn tự tin vào mối quan hệ của mình và Liệt Na, có thể giúp ít rất nhiều cho hai
người.
Gương mặt xinh đẹp dịu dàng xen lẫn sự kiên định này, phàm là nam nhân ít ai có thể từ chối được, nhưng, Sài Dận chỉ cau mày lạnh
lùng nói: "Thất công chúa xin hãy về cho, chúng ta không thể dẫn theo
ngài được." Cho dù nàng ấy nói mình có tác dụng nhiều thế nào thì mấy
cái đó cũng chỉ là râu ria hình thức bên ngoài, không có nàng ấy theo
chàng và Tử Kính cũng có thể làm được. Cái quan trọng nhất là lúc đánh
nhau với Bạch Thuần, chỉ sợ nàng ấy không giúp được gì còn kéo chân hai
người lại.
Thiện Nhu nghe Sài Dận thẳng thừng cự tuyệt như vậy,
thì đôi mắt to tròn bắt đầu phủ lên một tầng nước, nàng ấy uất ức cắn
nhẹ lên môi, như cố không cho nó trào ra.
"Nếu Thất công chúa đã muốn đi, vậy thì cùng đi đi!" Tử Kính lúc này bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Sài Dận lập tức liếc nhìn qua nàng: "Thượng thần tùy tiện như vậy, không sợ sẽ thành hại người khác sao?"
"Vậy ngài có cách khiến công chúa quay về được sao?" Hai người đã đi vào
trong vực được một đoạn, bây giờ nếu vòng lại để đưa Thiện Nhu đi ra
ngoài thì càng phiền phức và tốn thời gian thêm, mà nàng ấy lại không hề có ý muốn về, nếu lỡ như trong lúc nàng ấy đi một mình xảy ra chuyện
gì, thì hai người thật không gánh được tội này.
Sài Dận nhíu mày
càng sâu, Thiện Nhu khẩn thiết nói: "Hai vị yên tâm, Thiện Nhu tới đây
là để giúp nhất định sẽ không làm phiền tới việc truy đuổi Ma thần..."
Nàng ấy nhìn Sài Dận càng thêm đắm đuối: "... Được không Sài Dận ca
ca..."
Sài Dận im lặng một lúc, lúc sau lạnh mặt, nhìn con đường
phía trước: "Nếu Thượng thần đã quyết định, ta cũng không thể có ý kiến
gì được!"
Không biết có phải Tử Kính nghĩ nhiều hay không, nhưng
sao nàng cứ có cảm giác câu nói này của Sài Dận kèm theo chút giận dỗi
với mình vậy nhỉ? Tử Kính nhìn nét mặt còn lạnh nhạt hơn cả mình của
chàng, lắc đầu, có thể do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy Phong
tuy là thần thú nhưng cũng không quá to lớn, một mình Thiện Nhu cưỡi đã
chiếm hơn phân nửa, Tử Kính luôn không thích việc thân cận với người
khác nên lựa chọn đi bộ, mà Sài Dận cũng không có ý muốn lên, Thiện Nhu
thấy vậy cũng không thể ngồi trên cao cưỡi một mình, như vậy rất xấu hổ. Cứ thế, Tuy Phong đi trước mở đường cho ba người phía sau thuận tiện
hơn đi sâu vào đáy vực.
Đi một lúc lâu, Tử Kính nhìn sắc trời càng lúc càng tối đen, sương sớm mù thêm phần lạnh lẽo, thấy không thể đi tiếp nữa.
Nàng nhìn qua Sài Dận: "Chúng ta ngừng chân, nghỉ qua đêm nay rồi đi tiếp."
"Được, nghe theo ngài!" Sài Dận tất nhiên phát hiện ra điều này, cũng không cố đi tiếp.
"Ta nghe theo sự sắp xếp của hai vị!" Thiện Nhu không có kinh nghiệm chỉ nghe theo hai người.
Vì vậy, ba người liền tìm một chỗ được xem là có thể ngồi tạm qua đêm, ngừng chân nhóm lửa.
Thiện Nhu ngồi bên cạnh Sài Dận bên ngọn lửa, nhìn Tử Kính đang ngồi ở chỗ
cách xa hai người, nói: "Hình như Thượng thần Cẩm Minh không thích
muội?"
Sài Dận cũng nhìn qua Tử Kính đang ngôi thiền bên kia:
"Ngài ấy là không thích gần gũi với chúng sinh, việc này không liên quan gì đến ngài."
"Vậy sao?" Thiện Nhu chần chừ một lúc rồi nói:
"Nhưng trước đây, Thượng thần không như thế, muội cảm thấy đó là vì mối
quan hệ thân thiết của muội và Liệt Na, nên ngài ấy mới không thích
muội!"
"Liệt Na?" Đông Phong Hành nghe không hiểu, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Huynh không nghe mọi người truyền tai nhau sao?" Thiện Nhu nói: "Muội nghe
nói một ngàn năm trước, Thiên Sơn lão quân- sư phụ của Thượng thần Cẩm
Minh đã từng có một đoạn tình khó nói với Liệt Na- thê tử bây giờ của
Thần núi. Nghe nói, ngài ấy vì động tâm mà từ bỏ tiên thể, sau này lưu
lạc khắp nơi, đến lúc cuối cùng về Cửu Trùng Thiên là do Thượng thần Cẩm Minh đem sát của ngài ấy về. Cho nên mọi người đều nói, Thượng thần Cẩm Minh vì chuyện của sư phụ mà rất căm hận Liệt Na và Thần núi. Còn về
phần muội, rất có thể là bị ghét lây, vì lúc muội sinh ra, ngài ấy chính là người ban phúc cho muội, ngài ấy đối với muội rất tốt. Nhưng khoảng
năm mươi năm trước, ngài ấy sau khi lịch kiếp về thì bắt đầu lạnh nhạt
với muội, mà đó cũng trùng khớp với thời gian muội và Liệt Na thân nhau, chắc chắn vì chuyện đó nên ngài ấy mới lạnh nhạt với muội."
Sài
Dận nghe xong thì trầm ngâm một chút, nhớ tới lần trước lúc mình và Tử
Kính rơi xuống vực, vẻ mặt của nàng đối với Liệt Na không tốt chút nào,
có thể thấy chuyện xưa này cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng
với tính tình của Thượng thần mà bảo nàng vì chuyện của Liệt Na mới lạnh nhạt với Thiện Nhu thì nàng ấy quá tự cho mình quan trọng rồi. Chàng
nhắm mắt chậm rãi nói: "Ngài nghĩ quá nhiều, Thượng thần đối với ai cũng vậy thôi."
Nếu thật chuyện này nhất định phải có liên quan đến người nào đó, thì có khi lại là chàng mới đúng...