Đợi tới khi Tử Kính đi ra khỏi vương phủ của Ma quân liền bị mấy cơn gió lạnh thổi qua, khiến đầu óc đang lâng lâng của nàng trở nên thanh tịnh
lại một chút.
Tử Kính nhìn sương khói màu tím dày đặc trước mặt, thì ngẩn ra sau đó chợt nhớ mình đang ở Ma giới.
Ma giới- nơi được người đời hay nói là không dành cho người sống. Vì nơi
này không được ánh mặt trời chiếu vào nên không thể phân biệt được ngày
hay đêm, cộng thêm quanh năm đều bị chướng khí bao bọc, nên trong đại
hoang rộng lớn này nó được coi như một vùng đất chết bị thiên địa bỏ
rơi.
Tử Kính cụp xuống, nhìn bộ bạch y trên người mình, dù có
sống trong môi trường đầy ô uế tới thế nào, cũng không làm cho vạt áo
nhiễm bẩn được. Chuyện bất đồng đến thế này, thật khiến cho người ta
thấy như có cái gì nghẹn trong cổ họng.
Tử Kính thở dài, cứ như
vậy bắt đầu đi một vòng Ma giới. Mà đi rồi mới phát hiện ra, cuộc sống
của dân chúng Ma giới cũng không quá khác biệt so với phàm gian là mấy,
ngoại trừ việc mọi người trên đường đều toàn mặc y phục màu đen, thì có
lẽ dân chúng ở đây đều có thể thích nghi với môi trường đầy chướng khí
này.
Nàng cứ thế đi mãi trên đường trong mắt không có mục tiêu,
cho đến khi nhìn thấy không còn đường đi tiếp nữa, nàng mới quay đầu,
định đi theo lối cũ quay về, thì lúc này mới phát hiện ra cách chỗ mình
không xa có một thân ảnh đang đứng ở đó, nhìn mình chằm chằm, không biết đã đi theo bao lâu.
Tử Kính từ trong ánh sáng mờ nhạt của những
lồng đèn bên đường, nhìn chàng. Hóa ra đây mới thực sự vẻ nên có của
chàng, cả người như một ngọn núi đen toát lên sự âm u lạnh lẽo khiến cho người khác phải căng thẳng sợ hãi, không có sự ôn nhu ấm áp như Trường
Lăng, cũng không có nụ cười hay nhếch lên của Đông Phong Hành, người
đứng trước mặt nàng bây giờ là Ma quân Sài Dận.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Theo từng bước chân Sài Dận bước tới, mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt ngoài kia như trở nên yên lặng như tơ, cả con đường to như vậy chỉ có bước chân
của chàng là vang dội trong lòng Tử Kính.
Mà sau mỗi bước đi đó
khoảng cách của hai người thu hẹp lại, chẳng mấy chốc Sài Dận đã hoàn
toàn đứng trước mặt Tử Kính, trong phút chốc đó, đáy lòng nàng chợt rung lên. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là như lời Tiết Sư thần nói, chàng rất
hợp cái danh Ma quân phong lưu nhất đại hoang, từ phong thái và gương
mặt này, làm sao có thể khiến người khác không yêu thích cho được.
Nhưng Tử Kính vốn là mặt lạnh như núi băng, cho dù trong lòng dậy sóng thì
trên mặt vẫn nhàn nhạt nhìn Sài Dận hỏi: "Ma quân sao lại ra đây?"
Sài Dận nhìn vạt váy đen trên người Tử Kính, chậm rãi nâng mắt lên nhìn
nàng nói: "Thấy Thượng thần biến mất, ta sợ Thượng thần không rành đường ở Ma giới sẽ đi lạc, với chướng khí ở đây quá dày đặc sẽ khiến ngài
không quen, nên đi theo. Lại không nghĩ rằng khả năng thanh tẩy của
Thượng thần đúng là khiến người khác phải mở mang tầm mắt, mỗi nơi có
bước chân ngài đi qua chướng khí đày đặc đều bị xua tan, không khí trở
nên trong lành. Ta sống ở đây lâu như vậy lần đầu được hít bầu không khí sạch sẽ thế này, thật lòng phải cảm ơn Thượng thần rồi."
"Ma
quân quá khen, ta chỉ đi lang thang một vòng, thật không dám nhận những
lời cảm ơn này của ngài." Tử Kính sau khi nói xong thì dời ánh mắt đi
nhìn con đường trước mặt mình.
Sài Dận nhếch khoé môi, không tiếp tục đề tài đó nữa mà nói qua chuyện khác: "Trời không còn sớm, ta đưa ngài về."
Tử Kính: "?" Ở đây lúc nào cũng tối đen thế này ngài làm sao biết nó không còn sớm nữa vậy?
Nhưng đấy cũng chỉ là nghĩ thôi, Tử Kính gật đầu, cùng sóng vai với Sài Dậ đi lại con đường cũ.
"Ăn mỳ Dương Xuân đi, mỳ Dương Xuân nóng hổi đây." Lúc này trên đường, một
phụ nhân (*) béo mập đứng trước sạp hàng mỳ mời chào hai người.
(*) Phụ nhân: Người đàn bà.
Nghe câu đó, Tử Kính mới sực nhớ trong người khó chịu, vì yến tiệc hồi nãy mình không ăn gì, chỉ lo uống rượu.
Sài Dận nhìn lớp mỡ đông thành tầng trên bàn ghế của sạp hàng mỳ ven đường
đó, thì liền thấy cả người không được khoẻ, nhưng Tử Kính đã đi vào tìm
chỗ ngồi xuống, chàng chỉ có thể cắn răng nuốt sự khó chịu đó xuống đi
vào theo.
Sau khi Tử Kính tìm chỗ ngồi xuống, hướng phụ nhân
kêu: "Cho hai bát mỳ Dương Xuân." Kỳ thật nàng chỉ muốn gọi một bát cho
mình, nhưng dù sao Sài Dận đã ngồi xuống, nàng cũng không thể không gọi
thêm một bát nữa. Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, không khéo sẽ
viết thành, Thượng thần keo kiệt đến bát mỳ cũng không mời người khác
ăn.
"Chờ chút, có ngay đây!" Người phụ nhân nói.
Mỳ Dương
Xuân nóng hổi nhanh chóng được đem lên, trong bát chỉ có vài miếng thịt, một ít mỳ, còn lại đều là nước, Tử Kính cũng không kén chọn, nàng húp
một ngụm nước, nước mỳ như nước nóng, nhạt nhưng ấm.
Sài Dận thì
không được như thế, tuy chàng đã tám trăm tuổi theo lý không cần ăn
uống, nhưng, sau năm ba trăm tuổi chàng vẫn như cũ ăn uống như trước, vị giác cũng không bị mất đi. Vì vậy, khi chàng nhìn bát mỳ trước mặt thì
cau chặt hai hàng lông mày, không hề có ý muốn động đũa để ăn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, chàng thấy món ăn không được tinh xảo đến
thế này, cho dù lúc sống ở dưới trần gian cũng đều là những thức ăn
trang trí bắt mắt, mùi vị cực phẩm.
Lại nhìn Tử Kính ở đối diện
ăn uống từ tồn, Sài Dận càng thêm khó chịu. Trong đầu chàng đột nhiên
hiện lên hình ảnh kiếp đầu tiên của hai người, tuy lúc đó thân phận
chàng không phải rất cao quý, nhưng mỗi ngày dùng bữa cùng Thức Vân đều
là với những món sơn hào hải vị.
Sài Dận gạt bỏ sự tồn tại của
bát mỳ trước mặt qua một bên, hỏi Tử Kính: "Ta nghe nói năm xưa khi Hoắc Chức Ly vừa lên thế ta, Thượng thần đã rút gân hắn ta?"
Tử Kính
đang tập trung ăn bị chàng đột nhiên hỏi không khỏi ngừng đũa, nhớ lại
chuyện bốn mươi chín năm sáu mươi hai ngày trước thì khẽ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngài đến là để đồi lại công bằng cho hắn ta
sao?" Hoá ra chàng đi theo lâu như vậy, là muốn cùng nàng đánh một trận
để đồi lại công bằng cho thuộc hạ.
"Không phải!" Sài Dận lắc đầu: "Ngài rút gân hắn ta là do hắn ta vô dụng, sao ta lại không biết xấu hổ mà đồi lại công đạo cho hắn ta chứ, ta chỉ muốn nói, ngài đã rút gân
hắn ta sao còn cứu hắn ta?"
Tử Kính bỏ đũa xuống lãnh đạm nói:
"Ta rút gân hắn ta chỉ là muốn cho hắn ta một bài học. Ta với hắn ta vốn không có thù hận, hắn ta cũng không làm ta bị thương, sao phải truy
cùng diệt tận chứ?"
"Vậy sao?" Sài Dận nghe xong bật cười, chàng
dùng thanh âm vô cùng lạnh lùng nói: "Vậy tại sao năm xưa dưới trần gian Thượng thần lại xoá hết kí ức của ta một cách tuyệt tình như vậy? Theo
lý thì ta với ngài cũng không có thù hằn gì, ngài lại ra tay rất thẳng
thừng mà!"
Tử Kính giật mình, câu hỏi như thế khiến nàng không
biết trả lời thế nào. Chỉ có thể trầm mặt không nói gì, dùng sự im lặng
của mình để đón nhận cơn tức giận của chàng.
Mà sự im lặng của
nàng, làm cho sắc mặc Sài Dận càng kém hơn, chàng dùng âm thanh vô cùng
hung ác: "Ta xuống trần trải qua chín kiếp định sẵn đều là một đường đi
tới không có thăng trầm, nhưng vì sự xuất hiện của ngài khiến kiếp đầu
tiên của ta đã bị đảo lộn cả lên, mà ngay cả kiếp cuối cùng cũng không
được như ý nguyện. Thượng thần nói xem, ta với ngài rốt cuộc có được xem là có thâm thù đại hận gì hay không, mà khiến ngài phải ra tay với ta
như vậy?"
Đây không phải câu hỏi mà nó thật chất chính là lời
oán trách. Sau khi khôi phục lại ma lực, những kí ức kiếp trước và những kí ức bị Tử Kính xoá kia cũng lần lượt quay trở lại, nó khiến chàng cảm thấy như mình là tên ngốc, mặc nàng tùy tiện sắp xếp kí ức.
Những lời này của Sài Dận vừa dứt, đầu Tử Kính ong lên một cái, lòng nàng
trầm xuống, nắm tay đang để bên người cũng siết lại thật chặt. Hoá ra,
chàng nhớ tất cả, lúc nãy chỉ là giả vờ thôi, hoặc cũng có thể là do
chàng không muốn nhắc tới nàng. Bây giờ nhắc lại, là đang muốn hướng
nàng đồi nợ năm xưa sao?
Mãi tới khi Tử Kính lên thuyền rời Ma
giới, bên tai như vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng của Đông Phong
Hành: "Hay Thượng thần động tâm với ta rồi? Ngài đang sợ sao Thượng
thần!"
Tử Kính nhìn dòng Vong Xuyên cúi đầu cười khổ, chỉ có nàng mới biết, bản thân mình đâu chỉ có động tâm mà còn có tâm ma nữa cơ.
Thật là càng lúc càng thê thảm quá rồi, cũng thật là mệt mỏi. Có lẽ tạm
thời nàng nên bế quan, đợi tới lúc tâm tịnh sẽ ra ngoài.