Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 9: Phong Đình


trướctiếp

Trong lãnh thổ của đế quốc Đường Tống, huyện thành Kỳ Sơn tuy là một huyện nhỏ, nhưng dù sao thì bây giờ cũng là thời đại tinh tế. Chính vì thế nên hệ thống kiến trúc nơi đây cũng khá tiên tiến. Đường sá rộng rãi, giao thông đi lại tiện lợi, và giá cả hàng hóa ở địa phương cũng quá đắt đỏ. Chỉ là, đối với quỷ nghèo mà nói thì bọn họ căn bản không có khái niệm gì về ‘giá cả hàng hoá’ cả. Dù nắm tiền bạc trong tay thì cũng chỉ dùng để ứng phó với những nhu cầu thiết yếu mà thôi.

Vừa kéo vali đi trên đường, A Điêu vừa tính toán tất cả tài sản mà mình sở hữu mới phát hiện ra bản thân mình túng thiếu đến cỡ nào.

Cô chỉ còn sót lại 461 tinh tệ.

Nửa năm học phí của học sinh năm cuối ở trường cấp 3 huyện Kỳ Sơn đã là 650 tinh tệ. Do vậy nên cô mới phải mạo hiểm đi hái quả tằm, hi vọng có thể kiếm thêm được một khoản bù vào. Kết quả thì, tiền còn chưa gom đủ, nhà cũng đã không còn. Giờ lại còn phải bỏ tiền ra đi thuê trọ nữa chứ.

Chỉ còn 6 ngày nữa là đến ngày khai giảng rồi.

Cứ thế kéo lê chiếc vali đi khắp huyện thành, cuối cùng cô cũng tìm được một nơi thích hợp nằm trong một con hẻm cũ. Cô mặc cả với bà chủ nhà, tay đang cầm một cái thìa canh. Mãi tới khi cánh gà đang chiên trong nhà bếp sắp cháy sém rồi thì bà mới quyết định chốt cho cô thuê với giá 5 tinh tệ một ngày.

Loại cho thuê vài ngày ngắn hạn kiểu này thì không cần phải ký hợp đồng. Bởi vì họ đều sợ bản thân sẽ gặp rủi ro nên hai người đều đồng ý thuê theo ngày.

Bà chủ thấy A Điêu tuổi còn nhỏ, nom cũng khá sạch sẽ. Tuy rằng có trả giá, nhưng cũng không quá lố, vẫn trong tầm chấp nhận được. Hơn nữa, lúc giao tiền thuê có vẻ cũng rất sảng khoái. Thấy vậy, bà vào nhà vớt cánh gà ra để lên bàn, kéo tạp dề xuống rồi đi chuẩn bị cho cô một cái chăn bông.

Đi theo bà chủ, A Điêu tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, còn cầm gối cùng chăn bông hộ nữa.

Nơi đây là nhà dạng tứ hợp viện*, bên cạnh có trồng cây cao. Dù phòng ốc có chút cũ kỹ nhưng cũng đơn giản. Trước đây A Điêu đã từng xem qua nơi này, bây giờ vẫn thấy vừa ý.

(Tứ hợp viện: Tứ hợp phòng. Bốn dãy nhà ở bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, tạo nên một kết cấu hình chữ ‘khẩu 口’. Thông thường, kiểu nhà này gồm có nhà chính tọa ở phía Bắc hướng Nam, hai dãy nhà nằm ngang hướng Đông – Tây và một dãy nhà đối diện với dãy nhà chính.) Tứ hợp việnVào giờ cơm chiều, không ít người thuê trọ từ bên ngoài trở về, ngư long hỗn tạp*, loại người nào cũng có. Có mấy người trong số họ tò mò nhìn về hướng A Điêu.

(Ngư long hỗn tạp: rồng với cá lẫn lộn. Ý chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau)

Trước mặt mấy người này, bà chủ vừa chuẩn bị chăn gối, vừa nói với A Điêu: “Ba cháu cũng thật quá đáng, chỉ vì ra ngoài làm ăn với đám anh em mà tuỳ tiện gửi gắm cháu cho dì vài ngày. Kết quả là trong nhà chẳng còn đủ phòng. Trước tiên cháu cứ ở đây tạm vài ngày nhé. Có việc thì cứ gọi, dì với chú nhất định sẽ có mặt liền.”

Dứt lời liền dẫn cô vào nhà.

A Điêu biết biển hiện ‘lễ phép’ của bản thân có phát huy tác dụng. Cô đóng cửa lại rồi thấp giọng nói: “Dạ, em cảm ơn chị nhiều lắm ạ.”

Chài ai, miệng ngọt như mía lùi.

Bà chủ cười cười, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị chăn đệm, rồi đưa cho cô một cái chìa khóa. Sau khi ngó thấy không có người ở bên ngoài, bà kéo A Điêu đến một góc, nói: “Thật ra, phòng ở lầu hai tốt hơn, nhưng chị xếp cho em ở lầu một. Phòng khi nếu có chuyện gì xảy ra, em còn có thể nhảy ra cửa sổ phía sau mà chạy. Em lại đây chị nói cho nghe, nơi này…”

Bà đưa cho cô một cái chìa khóa khác, đẩy tủ quần áo ra, nói: “Nơi này vốn là phòng của ba mẹ chồng chị. Người dân quê thường thích ủ dưa muối nên đã xây một cái hầm phía dưới này. Sau này hai người mất thì hầm cũng để trống, không ai sử dụng. Nếu em có gặp phải mấy kẻ có ý đồ xấu, mà kêu cứu không kịp, thì em có thể trốn vào trong này. Tấm cửa gỗ bên dưới còn có ổ khóa đó. Ít ra nó có thể chống đỡ được tới lúc chị chạy tới cứu em.”

“Tuy nhiên, em cũng đừng dại mà đi ra ngoài vào buổi tối. Hiện giờ bên ngoài không an toàn đâu. Cái hẻm Hồ Đồng ở cách vách hôm nay còn có người bị giết đấy. Linh khí sống lại dù là chuyện tốt, nhưng cũng là đại loạn!”

“Dặn trước rồi đó. Cô bé, nếu xảy ra chuyện gì, em đừng trách là chị không nhắc nhở em trước đó nhé.”

Đây thật đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn.

A Điêu liên tục nói lời cảm tạ, thuận tiện trả trước luôn tiền thuê phòng ngày mai khiến bà chủ cười tít cả mắt. Sau đó, bà tặng cô một cái bánh bao, canh rau, cùng với cánh gà.

Con người mà, không ai tự nhiên lại có thiện cảm với ai hết. Tất cả đều là có qua có lại, cho đi tất sẽ nhận lại.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Về đêm, từ cửa sổ ngó ra có thể thấy cảnh tượng huyên náo, nhộn nhịp. Người qua kẻ lại, ồn ào náo nhiệt vô cùng. Thỉnh thoảng, bồn cầu lại hiện lên nhắc nhở về những đối tượng công lược cấp cực thấp.

Hoá ra, chỉ cần là con người thì ai cũng có thể trở thành đối tượng công lược được.

Nhưng, ở một nơi hỗn loạn như thế này, cô vẫn nên hạn chế tiếp xúc với người lạ thì tốt hơn. A Điêu không dám gây chuyện, chỉ đóng chặt cửa sổ, rồi ngồi đọc sách và làm bài tập hè cho kịp trước ngày khai giảng. Vừa làm bài, cô vừa thỉnh thoảng kiểm tra tin tức trên điện thoại. Khi nhìn đến tin tức khắp nơi đều xảy ra án mạng vô cùng thảm khốc, tâm trạng của cô dần trở nên bất ổn và mất tập trung. Đến khi không học nổi nữa, cô bèn đóng sách lại.

Những tin tức đó rồi cũng dần chìm xuống nhanh chóng mà thôi. Cũng giống như pháo hoa vậy. Thoáng nở rộ, liền hóa tro tàn. Những dấu vết còn lưu lại cũng dần tan biến trong gió.


trướctiếp