Việc quay phim của 《 Gặp được 》 bước vào quỹ đạo, càng ngày càng thuận lợi, đã tới mấy phần cảnh diễn quan trọng cuối cùng rồi.
Lần cuối, Lâm Lật đã ra về trong không vui với Thẩm Nhuế. Thẩm Nhuế cũng đã đem lời nói đến mức độ đó rồi, cô chỉ có thể rơi nước mắt mà rời đi.
Tinh thần cô sa sút một khoảng thời gian thật dài, không tài nào tĩnh
tâm trong việc học, ngày tháng vụt qua, thoáng cái liền đã đến thời gian Thẩm Nhuế thuyên chuyển công tác đi thành phố khác.
Cô vẫn là
không nhịn được mà đi tìm chị ấy, cô muốn hỏi lại rõ ràng, phải chăng
Thẩm Nhuế đã thật sự không thích cô nữa rồi hay không, đã rũ bỏ cô rồi.
Cô biết mình đã hèn mọn tới cực hạn rồi, nhưng mà không còn cách nào, so với cô thì Thẩm Nhuế phóng khoáng được nhiều hơn, cô chỉ có thể cho
chính mình một câu trả lời thông qua loại phương thức này.
Cô đã ấn chuông cửa, Thẩm Nhuế tới mở cửa.
Cửa vừa mở, một cảnh này hai người đối mặt, vài giây vụt lướt qua như ánh
chớp tia lửa. Hà Thần Ảnh cùng Tiểu Viên đã đi tới tới lui lui rất nhiều lần mà Trần Vân Tú đều không vừa lòng lắm, chủ yếu là không quá hài
lòng đối với biểu hiện của Hà Thần Ảnh.
Thẩm Nhuế mở cửa nhìn
thấy Lâm Lật, cô ấy thì bất ngờ, lại phảng phất như đoán được trước rồi, nhưng trong nét mặt của cô ấy lại có hơi lúng túng. Thật ra thì cô ấy
không mong muốn gặp Lâm Lật đâu, nhưng cô ấy nhìn thấy đôi mắt của Lâm
Lật, thì lại không cự tuyệt được.
"Vừa rồi em diễn đến quá rõ
ràng rồi, đã để lộ tình cảm của cô ấy đối với Lâm Lật quá sớm, hẳn là
vẫn phải thu lại thêm một chút."
Hà Thần Ảnh lặng im hết vài
giây, nhìn nhìn Tiểu Viên giữ gìn cảm xúc với viền mắt đỏ bừng ở cạnh
bên, lại ngó lão Trần một cái, nói: "Như vậy liệu có vẻ...... Thẩm Nhuế
hơi quá vô tình rồi hay không."
Trần Vân Tú thoáng chớp mắt, cười một chút: "Lão Hà à, em làm sao vậy? Lúc này con của Thẩm Nhuế ở ngay
trong nhà của cô ấy. Cô ấy rất che chở con của mình, đứa con thì lại
sinh sống cùng với ba của nó. Thời gian mẹ con bọn họ ở cùng nhau không
nhiều, cho nên Thẩm Nhuế thì sẽ không đem cuộc sống riêng tư của mình ra trước mặt đứa con quá sớm quá nhiều......"
"Ừm ừm," Còn chẳng đợi Trần Vân Tú nói xong, thì Hà Thần Ảnh xua xua tay: "Được rồi được rồi, em biết rồi."
Trần Vân Tú chợt khựng, Tiểu Viên cũng nhìn nhìn Hà Thần Ảnh, những người
bên cạnh đều đã nhận ra trạng thái cảm xúc quay phim của Hà Thần Ảnh hôm nay không đúng lắm.
Hà Thần Ảnh uống vào một ngụm nước, hít thở
hết mấy hơi thật sâu, quay đầu qua tới thì cảm xúc dường như đã ổn định
chút: "Được rồi, lại một lần nữa đi."
"Mẹ ơi, ai tới vậy?" Một bé trai trông tầm chín, mười tuổi đã chạy qua tới, đã kéo lấy tay của Thẩm Nhuế, một đôi mắt đen nhánh nhìn vào Lâm Lật vẻ tò mò.
Lâm Lật thoáng giật mình, đã ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nhuế, Thẩm Nhuế cũng đang nhìn vào cô.
Gợn sóng trong mắt Thẩm Nhuế hơi dao động, chút xíu cầu xin không thành lời vút qua một cái, ánh nước trong mắt Lâm Lật dâng tràn, khóe môi chợt
cong lên vẻ cay đắng.
Chỗ này Hà Thần Ảnh đã dính cái NG. Trấn an xong cảm xúc của bé diễn viên, máy quay phim tiếp tục làm việc.
"Nghe nói chị, nhà chị hôm nay chuyển nhà, em là đến xem thử," Lâm Lật khơi
nên một chút nét cười đờ đẫn: "Nhìn xem có chỗ nào hỗ trợ được hay
không."
"Đồ đạc của chị không nhiều, đại đa số đều gửi đi rồi......" Giọng nói của Thẩm Nhuế phảng phất như mỏng đi vài phần.
Nói tới đây, hai người đều không nói nữa, lặng lẽ nhìn đối phương.
Đứa trẻ bắt được một chút không khí không bình thường trong bầu không khí,
cậu bé ngửa đầu nhìn Thẩm Nhuế một cái trước, lại thoáng ngắm Lâm Lật,
không nhìn ra cái nguyên do, cũng không cảm thấy hứng thú lắm, vì thế
nói: "Mẹ ơi, vậy con đi lên xe chờ mẹ."
Sau khi diễn viên nhí rời đi rồi, không khí của hai người đã có chút thay đổi ngay tức khắc.
Trong mắt Lâm Lật chất chứa nước mắt, nhìn vào cô ấy mà hỏi: "Đây là phải đi liền rồi sao?"
Trước ngực Thẩm Nhuế phập phồng, khẽ gật đầu.
Lâm Lật dựa về sau, tựa lên cửa, dường như đang tìm một cái điểm chống đỡ. Cô nhấp chặt môi, cái gì cũng chẳng nói.
Hai người cứ lẳng lặng đối diện nhau như vậy, tựa như còn có quá nhiều lời
trông chờ bất kì một ai đó trong hai người nói, nhưng chẳng có ai làm
cái người mở miệng trước kia.
Thời gian qua đi từng phút từng giây, một loại đau khổ không cách nào thốt lời dường như bao phủ cả phim trường.
Lâm Lật đã đứng thẳng người dậy, rồi đi ra ngoài. Thẩm Nhuế đóng cửa lại rồi, đồng thời khóa kỹ.
Rồi hai người lặng lẽ đi xuống lâu.
Ở một đoạn này, Trần Vân Tú cũng không có quay biểu cảm của hai người, nhưng mà đã đem ống kính nhắm ngay vào giày của các cô.
Bóng hình một đôi giày cao gót cùng một đôi giày thể thao song song đi tới ở dưới ánh đèn, có khi một trước một sau, đôi lúc một nhanh một chậm. Khi thì trùng điệp bên nhau, lúc thì đã tách ra rất xa.
Im ắng, không có ai nói chuyện.
Biết sắp tới trước xe rồi, hai đôi giày mới đã thôi di chuyển, giọng nói của Thẩm Nhuế mới vang lên: "...... học tập cho tốt, có khó khăn gì vẫn có
thể tìm chị, cái số điện thoại này chị sẽ vẫn luôn giữ lại."
Lâm Lật chẳng nói gì.
Cách một chốc sau, giày cao gót đã đi trước.
Màn ảnh lại hướng lên trên, cái lọt vào chính là gương mặt lệ rơi đầy khắp
của Lâm Lật. Cô cắn chết vào môi, lời gì cũng chẳng nói. Phảng phất như
chỉ cần vừa nói chuyện, thì chia tay liền thành kết cục đã định.
Nhưng đây quả thật là kết cục đã định mà cô đành bó tay rồi. Lâm Lật cắn lấy môi, đang run rẩy khóc không một tiếng động.
Chiếc xe chậm rãi lái đi, đèn xe nhá màu, Lâm Lật hơi híp mắt theo tính phản
xạ, tiếp đó thì cô mở to mắt, không dám tin, lại phảng phất như mới bị
sự thực "Chị ấy thật sự muốn rời bỏ mình rồi" này đánh trúng ngay vào
một cách tàn nhẫn. Cô đã muốn chạy qua đến cứu vãn gì đó, mới nhấc chân
đi được một bước, lại đi một bước nữa, rồi cô ngây ngẩn.
Đến vài
giây sau, cô mới đuổi theo như phát điên, nhưng chạy chẳng được mấy bước thì cô đã ngã nhào. Cô muốn bật chạy, lại giống như đã mất đi sức lực,
chậm rãi ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn theo, hít hơi vào mà
khóc.
Phần lớn cốt truyện phía trước của 《 Gặp được 》 đã một trời một vực với bản gốc của Hollywood, kết cục thì đều không sai biệt lắm,
chỉ là Tiểu Viên không nghĩ cảnh đuổi theo xe dựa theo nguyên bản quay
như thế.
Tương tác yêu đương của hai người theo nguyên gốc, càng
kịch liệt hơn, càng thêm lộ ra ngoài, cho nên đoạn đuổi theo xe này
trong phim, vị diễn viên nhỏ tuổi hơn kia co cẳng chạy đuổi theo, rồi té ngã, cũng không đếm xỉa đau đớn mà bò dậy đuổi theo. Cô ấy là ra sức mà giành giật từng phút từng giây, không màng tất cả nhằm mong muốn xoay
chuyển.
Nhưng Tiểu Viên xử lý đoạn diễn này ra thêm mấy cái thứ
bậc hơn, càng hàm súc, càng bất lực, càng tuyệt vọng, bởi vì Lâm Lật bị
Thẩm Nhuế chối bỏ đến càng nhiều hơn. Người nhỏ tuổi ấy trong nguyên bản kia cũng không có tương tác với đứa con của cô gái lớn tuổi hơn, đừng
xem thường vài câu đối thoại ngắn ngủi này, đã làm kiệt quệ hết tất cả
dũng khí và hy vọng của Lâm Lật.
"Tốt, cắt!" Trần Vân Tú đã hô
một tiếng, thở ra một hơi, thoáng nhìn lướt một vòng đến cạnh bên. Nhân
viên công tác của đoàn phim vốn dĩ đã đắm chìm vào cảnh quay, mặt mày
mỗi người đều rũ rượi, khi nghe được câu 'cắt' này của đạo diễn thì mới
bừng tỉnh, rất mau liền có người vỗ tay bừng bừng.
Tiểu Viên che
lấy mặt, vẫy vẫy tay về phía bọn họ, rồi đi đến một bên ngồi xuống. Cảm
xúc của cô còn chưa có thư thả lại, ê nhức lan tràn khóe mắt, cổ họng
chua xót.
Cô hơi lau khóe mắt, đã có tí ngượng ngùng, lại có xíu
sảng khoái sau khi cơn nghiện diễn phát tác qua đi, còn có chút kiêu
ngạo.
Vốn dĩ cô khóc đến mắt mũi đều hồng hết một mảng, vệt nước
mắt còn chưa khô, cái miệng nhỏ đã mím lên rồi, tiếp theo thì tràn ra độ cong nho nhỏ.
Hà Thần Ảnh sau khi ra ngoài, ra khỏi từ trong một màn quay vừa rồi thì ánh mắt cứ ở trên người cô chưa từng rời đi, thấy
nội trong thời gian ngắn mà biểu cảm của cô thay đổi xuất sắc ngoạn mục, đích thự là thú vị. Cô ấy bất giác cũng đã biểu lộ ra chút ý cười.
Tiếp sau đó là cốt truyện của cô ấy, thật ra Thẩm Nhuế đã thấy được Lâm Lật
đuổi theo xe ở phía sau quay kính chiếu hậu, nhìn thấy cô té ngã, nhìn
thấy cô ngã ngồi ở trên đường không dậy nổi, chỉ khóc thút thít, nhìn
thấy cô từ từ chầm chậm biến thành một cái điểm nhỏ, mãi đến khi hoàn
toàn không nhìn thấy nữa.
Đôi mắt cô ấy cũng đỏ lên rồi.
Trái tim cô ấy cũng không phải làm bằng sắt, sao có thể không lay động đây.
Cô ấy vốn tưởng rằng Lâm Lật sẽ giống y như trước, quấn lấy cô ấy khóc lóc ầm ĩ. Khi mở cửa nhìn thấy cô, kỳ thực trong lòng thì cô ấy bài xích
việc gặp được cô. Cô ấy lo rằng cô quậy ầm lên ở trước mặt con, ai biết
đâu cô cũng chẳng có làm gì cả, cả một câu chất vấn cũng chẳng có nói.
Nói đến cùng, là cô ấy đã mắc nợ Lâm Lật, là cô ấy có lỗi với cô...... Nhưng ấy không còn cách nào.
Sắp xếp tâm tình của Thẩm Nhuế một lượt rồi, giữa mày của Hà Thần Ảnh đã nhíu chặt.
Thật sự thì cô ấy không hiểu, vì sao sẽ không có cách nào đây?
Đứa con đi theo sống cùng ba nó, môi trường cuộc sống gia đình hậu đãi, ba
của bé cũng thường xuyên ở bên, trưởng thành cùng bé. Thân thể và tinh
thần của đứa nhỏ này vô cùng khỏe mạnh, gánh nặng trên vai Thẩm Nhuế
cũng không nặng, cô ấy không muốn nói tới đời sống riêng tư của cô ấy
với con, đứa con cũng sẽ không chủ động đi hỏi, sẽ không quấy rầy cô ấy
hơn nữa. Chờ khi đứa con lớn rồi, hiểu chuyện rồi, lại cân nhắc đem sự
việc nói cho nó, không nói cũng hoàn toàn có thể.
Lúc trước công
việc của Thẩm Nhuế quá bận, chồng oán giận, quan hệ mẹ chồng nàng dâu
bất hòa. Vất vả lắm cô ấy mới vùng ra khỏi nhà tù hôn nhân, không bằng
lòng lại chịu phải bất cứ trói buộc nào nữa, điều này cô ấy cũng có thể
hiểu......
Chỉ là, không phải cô ấy đã động lòng đối với Lâm Lật sao?
Cô ấy lớn hơn Lâm Lật nhiều như vậy, không nên làm cái người có trách nhiệm kia sao?
Cô ấy rời đi dứt khoát như vậy, cũng chẳng nghĩ tới sau này Lâm Lật sẽ thế nào sao?
Hà Thần Ảnh không ngờ tới, khi diễn đoạn này, bản thân thế mà đã kẹt ở này đoạn rồi không ra được. Cô ấy đã diễn mấy lượt, Trần Vân Tú đều nói cảm giác cô ấy nắm bắt không đúng.
"Không được, lão Hà làm lại một lần, thu về từng chút từng chút."
"Còn phải thu lại một chút."
"Quá nhiều rồi, nếu cô ấy đau như vậy, thì đã sớm quay đầu xe về rồi." Đã
tới lần thứ ba, khi Trần Vân Tú lại nói với cô ấy, Hà Thần Ảnh không
nhịn được đáp lời: "Thế vì sao không dứt khoát quay đầu?"
"Em cảm thấy rất có vấn đề!"
Lời này vừa nói ra, những người có mặt nghe được đều ngây ngẩn hết cả.
Trần Vân Tú cũng chợt ngớ ra: "Hả? Ý của em là sửa kết cục?"
"Vì sao không thể sửa?"
Hà Thần Ảnh ra mắt hai mươi năm, trước nay chưa từng bộc phát tính tình ở
phim trường, cũng cực kỳ ít khi nghi ngờ chất vấn biên kịch, hôm nay
chính là lần đầu tiên đã không qua được cái chướng ngại này, ngay cả
biên kịch Trình Diệc cũng đã nghe tiếng đuổi qua đến.
Cái đội ngũ thành viên nòng cốt đều là nhân viên thường xuyên hợp tác, mọi người
cũng đều là người làm chung ở Đồng Hoa. Trình Diệc và Trần Vân Tú nghiêm nghiêm túc túc nghe xong ý kiến của Hà Thần Ảnh rồi, vẻ mặt của Trần
Vân Tú rối rắm lại khó hiểu, muốn nói lại do dự. Ông ta không rõ ràng
lắm rằng vì sao Hà Thần Ảnh đột nhiên sẽ nghĩ như vậy, ở trong kịch bản
đã thể hiện ra hoàn chỉnh lại rõ ràng rồi, mà tuyến tình cảm đã quay khi trước đều hình thành trên tiêu chuẩn cơ sở này, sao đột nhiên cô ấy lại sẽ không thể hiểu được đây?
Trình Diệc thoáng đẩy mắt kính, gật
gật đầu: "Ý của cô thì tôi hiểu, nhưng mà Thần Ảnh, Thẩm Nhuế vốn dĩ thì yêu đến giữ lại phần nào ấy!"
Hà Thần Ảnh giống như người đột nhiên đã bị đánh một gậy: "......"
Trình Diệc nhìn cô ấy với ánh mắt sáng ngời, giọng điệu ôn hòa: "Tình cảm giữa hai bọn họ vốn dĩ đã bất bình đẳng."
"Thần Ảnh, cô đang diễn Thẩm Nhuế, Thẩm Nhuế không phải là cô."
Hà Thần Ảnh chỉ cảm thấy câu nói này của Trình Diệc giống như một phát đấm như phá kén chọc mây, đánh trúng vào nơi thầm kín nhất tận sâu trong
nội tâm cô ấy, một đòn thấm thía, đau nhói.
Nếu, nếu giả sử là cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ lựa chọn như vậy sao?
"Sao, sao vậy? Muốn sửa kịch bản ư?"
Hôm nay vốn dĩ không có cảnh của Tiểu Viên nữa, có điều cô không định kết
thúc công việc rồi thì về khách sạn nhanh như vậy. Thái Quyển đã mua trà sữa nóng cho cô, cô đi tẩy trang, vừa lúc đã nhận được cuộc điện thoại
của anh trai, trở về cầm được trà sữa thì đã nghe một câu "Muốn sửa kịch bản rồi", thế là đã liền vội vội vàng vàng chạy qua tới.
Cô nhìn thấy Hà Thần Ảnh hơi cúi mặt xuống, nghe được giọng nói của cô thì đôi
mắt đã lướt qua đây, trên mặt còn mang theo thẫn thờ cùng mờ mịt chưa
rút đi.
"Không sao, cô khớp diễn cho Thần Ảnh một chút đi." Trình Diệc đã đưa mắt ra hiệu với Trần Vân Tú, hai người đã lần lượt đi khỏi
đó, để lại không gian riêng cho hai người các cô.
Tiểu Viên hỏi
thăm được sơ sơ, cô đi đến ngồi bên cạnh Hà Thần Ảnh, cắm sẵn ống hút,
rồi đưa trà sữa tới trước mặt Hà Thần Ảnh: "Chị, uống một ngụm cho ấm
trước đi."
Thành phố Giang tháng mười hai, cơn rét mướt kia giống như sẽ ngấm vào đến trong xương cốt, quay cảnh đêm thật là không dễ chịu.
Hà Thần Ảnh nhìn cô: "Còn em đâu?"
"Em không uống nữa, chị uống đi, đã thêm khoai môn, uống rất ngon đấy." Tiểu Viên chợt cười khe khẽ.
Hà Thần Ảnh cũng chẳng từ chối nữa, cô ấy uống vào một ngụm, thơm nồng vừa miệng, đầu lưỡi còn đã nếm được hương khoai môn nồng nàn, trong lòng
nháy mắt liền cảm thấy ấm áp dễ chịu.
"Khiến em chê cười rồi." Hà Thần Ảnh cười khổ, nói.
"Sao có thể chứ?" Tiểu Viên lập tức nói: "Em sẽ không nghĩ như vậy." Sao cô lại chê cười diễn viên nhập vai quá sâu đây?
Hà Thần Ảnh hiểu lời cô nói, cô ấy lại uống một ngụm, hơi mím môi, hỏi: "Em cũng cảm thấy Thẩm Nhuế không đủ yêu Lâm Lật sao?"
Tiểu Viên suy nghĩ hết vài giây, nói: "Cũng không phải cô ấy không yêu Lâm
Lật, chỉ là, nói thế nào nhỉ, cô ấy không có lựa chọn tới Lâm Lật, chưa
đến mức độ 'không phải cô ấy là không được'."
"Lâm Lật thật sự ỷ
lại vào cô ấy quá rồi, muốn đạt được thật nhiều thật nhiều sự quan tâm ở nơi cô ấy, yêu rất rất nhiều, thật ra đã gây sức ép quá lớn cho Thẩm
Nhuế." Tiểu Viên cụp mắt xuống, giọng nói cũng thấp đi không ít, "Mà
thời gian Thẩm Nhuế ly hôn cũng không lâu, cô ấy không muốn lại đeo vào
trên lưng tình yêu quá 'nặng nề'."
"Thật ra bản thân cô ấy cũng
rõ ràng trong lòng đúng không?" Hà Thần Ảnh nói lẩm bẩm, kỳ thực trong
lòng bản thân cô ấy cũng rõ ràng đấy thôi.
"Ừm, cô ấy rõ ràng đi, cho nên mới sẽ có một nỗi buồn đau kiểu không nói nên lời." Tiểu Viên
chống quai hàm, nói: "Thật ra ngay từ đầu thì hai cô ấy đã có quá nhiều
khác biệt, tuổi tác này, địa vị xã hội này, nghề nghiệp này, vv... Nếu
hai người đều muốn giữ duy trì, để mà nâng niu đoạn tình cảm này, thì
cũng không phải không có hy vọng. Chỉ là Lâm Lật không hiểu lắm, cô ấy
đã quá nóng vội."
"...... Là Thẩm Nhuế đã từ bỏ trước." Hà Thần Ảnh thầm than: "Có thể đứng ở góc nhìn của thượng đế (góc nhìn ngôi thứ ba), chúng ta có thể phân tích rất rõ ràng, yêu cầu quá khắt khe với hai người trong cuộc u mê rồi."
"Vâng......" Tiểu Viên cũng đã trình diễn đồng loạt chuyện của cô và Vĩ Trang một
lượt trong lòng, ánh sáng giác ngộ lấp lóe: "Cho nên phải hai người đều
có lòng mới được, chỉ dựa vào tình nguyện một phía của một người là
không được đâu."
Hà Thần Ảnh đã lặng im thật lâu, mới cười nói:
"Ngược lại là em tới giảng giải cho chị rồi, không ngờ rằng tuổi em khá
trẻ, đối với tình cảm nhìn thấu đến như vậy......"
"A, cũng không có đâu." Tiểu Viên thoáng cười thẹn thùng, cô nhìn về phía trước, "Có
thể, cũng là trước kia, cũng từng có trải nghiệm tương tự đi......"
Biểu cảm của Hà Thần Ảnh chợt khựng, do dự hết vài giây, nghiêng đầu nhìn
vào cô: "...... Tiểu Viên, em là giống Thẩm Nhuế, hay là càng giống Lâm
Lật hơn?"
Tiểu Viên thoáng ngẩn ra, lại cười rồi trả lời: "Em sẽ
không giống y như Lâm Lật, ỷ lại hoàn toàn vào một người, có điều, đối
với tình cảm của mình thì em sẽ nỗ lực hết mình, không giữ lại tí gì,
chưa đến giây phút cuối cùng thì em không buông tay đâu."
Nếu là
sớm mấy năm thì cô sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này, cũng không trả lời
được, có điều cô của hiện tại đã xác định tâm ý của chính mình, có thể
trả lời rồi.
Hà Thần Ảnh chợt khẽ chấn động, cách một hồi sau mới dời ánh mắt đi được, lại uống một ngụm trà sữa. Trà sữa ấm áp ban đầu
đã trở nên lạnh đi không ít, bàn tay cô ấy đã duỗi ra nắm lấy thân ly,
đến cảm nhận xúc cảm âm ấm còn sót lại kia......
Hà Thần Ảnh sau khi trở về đã hoàn thành đoạn diễn kia đến thật hoàn hảo.
Thẩm Nhuế thì là khổ sở, cũng là đau lòng, nhưng cô ấy càng hiểu ý nghĩ sâu
thẳm nhất trong lòng mình, chỉ là không mong muốn tiếp tục thêm nữa. Cô
ấy cũng áy náy, nhưng thật sự không cách nào thuyết phục bản thân lại
quay về, cho dù cô ấy biết, giây phút này trở về thì Lâm Lật còn đang
đợi chờ cô ấy.
Không chỉ giây phút này, trong mấy năm tiếp sau đó, Lâm Lật đều đang đợi chờ cô ấy, chờ đáp lại của cô ấy.
Nhưng Thẩm Nhuế biết thà đau xé một lần còn hơn đau dai dẳng, cô ấy không thể làm Lâm Lật lỡ làng thêm nữa.
Ôm lấy nỗi xót xa thật sâu, cảm giác hổ thẹn không cách nào loại bỏ, Thẩm
Nhuế giữa đường đã dừng xe bên lề, ngân ngấn nước mắt, chậm rãi hút xong hết một điếu thuốc, sau đó ngước mắt lên, rồi nhìn phía bầu trời không
nói lời nào, nước mắt đã chậm rãi trượt xuống không để lại bất kỳ âm
thanh nào.
Màn ảnh dần dần kéo xa, sương mù khúc xạ mơ hồ.
Sau khi Trần Vân Tú hô "cắt" đến mấy tiếng rồi Hà Thần Ảnh mới hoàn hồn về
được, cô hít hơi vào thật sâu, khóe mắt hơi ướt, một nỗi buồn thương
quẩn quanh không rời ở trong lòng cô ấy. Cô ấy vừa ngước mắt, thì Tiểu
Viên đứng ở cách đó không xa, mỉm cười với cô ấy, hai bàn tay đều đã
nhếch ngón cái lên, ra hiệu về phía cô ấy.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ trắng mịn đẹp đẽ tẩy trang qua của cô, nụ cười đẹp lộng lẫy vô cùng.
Hà Thần Ảnh nghĩ với ánh lệ rưng rưng, có lẽ có được khoảnh khắc này thì đã thỏa mãn rồi nhỉ?