Tiểu Viên cảm thấy bản thân hẳn là không quên được cái ngày 23 tháng 10
tiết sương giáng này, nhiệt độ hạ thấp, thêm áo giữ ấm, cùng với diễn
cảnh hôn.
Cô căng thẳng đến độ cũng muốn khóc rồi, trên xe đi phim trường thì nhắn tin cho Vĩ Trang.
"Chị đang làm gì?"
"Em nhớ chị rồi."
"Em rất thích chị."
Vĩ Trang chưa có trả lời ngay, hẳn là đang bận. Cô chẳng cảm thấy mất mát, ngược lại cảm thấy ba dòng tin nhắn này mình gửi đi quá "có mờ ám" rồi. Có thể là bản thân chột dạ, càng xem càng cảm thấy lời mình gửi đi hết
sức không chân thành.
Đêm qua cô cũng chẳng ngủ thế nào được, vừa bước vào phim trường thì cảm giác tim cũng đều nhấc tới cổ họng rồi.
Cô như vậy quá không chuyên nghiệp đấy! Cô khinh bỉ bản thân, diễn viên là công việc của cô, cô không cần phải chột dạ!
Hôm nay, cảnh hôn này chắc chắn là một cảnh quan trọng nhất trong 《 Gặp
được 》, Trần Vân Tú rất coi trọng, cũng rất lo lắng. Bắt đầu quay cho
tới nay, trạng thái diễn của hai vị nữ chính đều không tốt lắm, thậm chí ông ta còn đã xem xét lại mình rằng có phải chọn sai diễn viên rồi hay
không.
Sản xuất cùng giám chế cũng thật đau đầu, hễ đau đầu liền
oán trách với ông ta, làm đến mức ông ta cũng sắp sầu trắng hết cả tóc
rồi. Có điều lúc này đã không còn đường quay đầu, chỉ có thể căng đầu
kiên trì.
Ông ta không tiện nói thêm gì nữa với Tiểu Viên, sợ áp
lực của cô càng lớn thêm, chỉ có thể chuyển sang dặn dò Hà Thần Ảnh:
"Đợi lát có thể em phải chủ động một chút."
"Lâm Lật bày tỏ
trước, chẳng qua lúc ấy Thẩm Nhuế không có tiếp nhận. Lần này là Thẩm
Nhuế đi nhà Lâm Lật tìm cô ấy, lúc này hai người mới đã có một cái hôn
không kiềm lòng nổi."
Hà Thần Ảnh lật kịch bản, thật ra kịch bản
cô ấy cũng đã thuộc nằm lòng hết rồi, hoàn toàn không cần phải vẽ vời
thêm chuyện nữa.
Trần Vân Tú có hơi bất đắc dĩ: "Lão Hà, em nghe thấy anh đang nói cái gì hay không?"
"Nghe thấy rồi, Tiểu Viên không phải còn chưa hóa trang xong sao?" Hà Thần Ảnh buông kịch bản xuống: "Em lại đi lướt cái nha!"
Trần Vân Tú: "......" Vừa rồi không phải em nói đều chuẩn bị tốt rồi sao?
"Ôi, đến cả em cũng chưa chuẩn bị thì đều không hay rồi!" Lão Trần kéo giữ
cô ấy, nói khẽ: "Anh thấy mấy ngày trước các em ở cùng nhau vừa nói vừa
cười đấy thôi, rất thoải mái á!"
"Hơn nữa em có để ý hay chưa, ở trước mặt Tiểu Viên thì em tươi cười nhiều vô cùng, cười đến xán lạn hết sức!"
Hà Thần Ảnh chợt ngẩn ra: "Thật chứ? Em thì lại không phát hiện!"
"Đúng vậy, không tin thì em hỏi thử người khác! Không chỉ riêng một mình anh
cảm thấy như vậy," Dường như Trần Vân Tú đang giải phiền cho cô ấy, lại
giống như là cổ vũ cô ấy: "Em thật sự thích cô ấy vô cùng, loại thích mà chính em không ý thức kia."
Câu nói "em vẫn đều luôn rất thưởng
thức em ấy, rất thích em ấy" kia ở ngay bên môi của Hà Thần Ảnh, lại đã
mắc kẹt một cách rất kỳ lạ, rất khó hiểu.
"Em đi chỉnh trang điểm thêm chút," Hà Thần Ảnh đã thuận miệng nói một câu, rồi đi đến phía
chuyên viên trang điểm bên kia với đầy vẻ đăm chiêu.
Trần Vân Tú nhìn theo bóng dáng của cô ấy, thở dài, xoay người nói với phó đạo diễn: "Mí mắt phải của tôi nhảy mãi!"
Phó đạo diễn vỗ vỗ bả vai của ông ta: "Anh nhìn thử chung quanh."
Trần Vân Tú xoay người chợt nhìn lướt qua trường quay, thì phát hiện gần như toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim đều đã đến đủ hết, ngay cả
biên kịch Trình Diệc luôn không ưa dậy sớm cũng tới rồi.
Nhân
viên công tác của đoàn phim đều đang mỗi người một việc, người không có
việc làm cũng đang tìm chuyện làm. Không ồn ào, lại có một loại kích
động không dằn được.
Thái Quyển ngó hết một vòng chung quanh, thầm cất tiếng chậc.
Chờ Hà Thần Ảnh ra tới, Tiểu Viên cũng đổi xong trang phục rồi. Cô mặc rất
đơn giản, quần đùi jeans cộng một chiếc áo phông màu trắng.
Hai
người đã lại tới bên cạnh Trần Vân Tú, đã chạm mắt nhìn lẫn nhau một
cái, nghe sắp xếp của đạo diễn, hai người đều có tí không tập trung tư
tưởng.
Hà Thần Ảnh biết Tiểu Viên trông đẹp, nhưng phảng phất như lúc này mới biết là cô đẹp mắt thế nào.
Đôi chân dài thẳng tắp non mềm như tuyết được quây bên trong quần đùi, áo
phông đã để lộ ra một đoạn vòng eo mềm mại săn chắc, đường viền cổ duyên dáng xinh đẹp.
Thật tuổi trẻ mà!
May mà mình mặc áo sơ mi quần dài, da thịt không có lộ ra bao nhiêu để so sánh. Cô ấy biết mình
bảo dưỡng được khá tốt, dáng người cũng không tệ, chỉ là Tiểu Viên loá
mắt quá rồi.
Tâm lý của cô ấy đã nổi lên căng thẳng vài phần một
cách khó hiểu, tâm trạng rất giống khi hồi trẻ, trước lúc sắp đi hẹn hò
không ngừng kiểm tra ăn mặc.
Cũng không biết Tiểu Viên cảm thấy cô ấy như thế nào?
Hà Thần Ảnh thoáng làm chậm hô hấp, rồi đưa ánh mắt về phía Tiểu Viên, dường như cô cũng đang ấp ủ cảm xúc.
Trần Vân Tú nói với hai cô: "Chúng ta đi tới trước một lần? Hai người chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Tiểu Viên thở ra một hơi, nghiêng đầu tiếp xúc với đôi mắt của Hà Thần Ảnh.
Hai người lặng lẽ giao lưu hết hai giây, đều hơi gật đầu.
Trần Vân Tú chưa từng gặp qua bộ dáng Hà Thần Ảnh dè dặt cẩn thận như thế, làm cho ông ta cũng càng trở nên thấp thỏm hơn.
"Action!"
Lâm Lật mở cửa ra, rồi phát hiện là Thẩm Nhuế.
"Chị có thể đi vào ngồi chút chứ?" Thẩm Nhuế hơi hơi mỉm cười, nhìn cô.
Lâm Lật khẽ nhấp môi không một tiếng động, rồi tránh người ra.
Cha mẹ đã sớm ly hôn, cô do ông bà nuôi lớn từ nhỏ, hai năm trước ông qua đời, để lại hai bà cháu.
Khoảng thời gian này, thân thể của bà không tốt lắm, cô cô ở thành phố cận bên đã đón bà qua đến để chăm sóc, cho nên trong nhà cũng chỉ có một mình
Lâm Lật.
Thẩm Nhuế ngồi xuống trên sofa, quan sát toàn bộ trong
phòng. Nhà ở không lớn, lại rất ấm áp, trên tường dán hết đầy ảnh chụp
cùng giấy khen của Lâm Lật.
Ánh mắt của cô ấy lướt thoáng qua ở ảnh chụp cùng giấy khen, một ít nét cười dịu dàng đã nhuộm lên.
Lâm Lật bưng nước, cũng đã nhìn về phía tường theo ánh mắt của cô ấy,
thoáng cắn môi, lại dừng ánh mắt quay về trên người cô ấy. Đợi được hai
giây, chờ chẳng thấy Thẩm Nhuế nhìn qua, cô mới đi lên đến trước, đặt ly nước ở trước mặt cô ấy.
"Cảm ơn." Thẩm Nhuế bưng ly nước lên, uống vào một ngụm.
Ánh mắt Lâm Lật dần dần biến thành trở nên u oán.
"Rất tốt, rất tốt." Trần Vân Tú ở mặt sau camera quan sát nói nhỏ, nhịp độ trước mắt rất tốt.
Giữa cùng một giới tính cũng tồn tại đánh cược may rủi trong tình yêu, đặc
biệt đều là phụ nữ. Không giống với đàn ông chủ động tấn công, các cô ấy càng hướng nội càng bị động, giữa bị động với bị động cũng tồn tại một
loại giằng co.
Lúc trước, Lâm Lật tỏ tình, đã đi trước một bước
rồi. Thẩm Nhuế không có nhận lời cũng không có từ chối, cô ấy là ở yên
bất động. Thế nhưng lúc này, cô ấy chủ động tới cửa để tìm Lâm Lật, thật ra cũng là một loại trả lời, chỉ là vấn đề thân phận nghề nghiệp của cô ấy, băn khoăn so ra đến nhiều. Tuổi tác của Lâm Lật muốn nhỏ hơn cô ấy
rất nhiều, chỉ việc chờ trả lời của cô ấy, mà cô sẽ càng thêm bồn chồn
lo sợ.
Quả nhiên, viền mắt của Lâm Lật đã hơi hơi đỏ chút: "Rốt cuộc chị muốn nói cái gì? Nói đi."
Thân thể Thẩm Nhuế cũng chợt cứng đờ khe khẽ, cô ấy hít vào một hơi, rồi gọi cô một câu: "Tiểu Lật."
Cô ấy đứng dậy, đi qua đến hướng cô. Trong đôi mắt Lâm Lật, ánh nước đã nổi lên, rồi lại có mong chờ ấm áp trong mắt.
Thẩm Nhuế nhìn cô, tay chậm rãi đặt nơi gương mặt cô......
Tiết tấu cho đến đây cũng rất tốt, đi tiếp được hết sức thuận lợi, tiếp theo sau đã chính là chỗ mấu chốt. Trần Vân Tú có thể cảm giác được trái tim nơi lồng ngực kia đột nhiên nhảy bật lên thịch thịch thịch. Có lẽ còn
không chỉ ông ta, phó đạo diễn bên cạnh ông ta, tổ quay phim, biên kịch, cùng với hô hấp của mỗi một nhân viên công tác có mặt ở đây đều đã gấp
gáp lên hết.
Thực ra, tình yêu là một môn triết lý, bạn không nói rõ được vì sao sẽ thích một người, có thể chỉ là một loại cảm giác
huyền diệu, làm bạn ý thức được rằng bạn đã thích cái người đấy, thích
đến mức không để ý giới tính của người đấy, hoặc là chưa bao giờ nghĩ
đến giới tính là một vấn đề.
Mà thích, tức có nghĩa là mong muốn gần gũi người đấy.
Đây là chuyện nước chảy thành sông.
Trong phim truyền hình không bao giờ thiếu hụt mấy cái thân mật nước chảy
thành sông trong tình cảm kia, những ai ở đây đều là người kiếm ăn trong giới giải trí này, cũng sớm đã 'quen quá hoá thường'. Có điều, đa số
tuyệt đối kia đều là thân thiết giữa nam với nữ.
Giữa nam với nam, giữa nữ với nữ, vẫn là cực kỳ hiếm thấy ở phim trường trong nước.
Đặc biệt là hai vị này, đây chính là cảnh thân thiết của Tam kim ảnh hậu
cùng nữ diễn viên trẻ thực lực Đại tân sinh - Đại mãn quán, song song
đụng nóc về kỹ thuật diễn xuất cùng giá trị nhan sắc, cơ hội này có thể
nói là ngàn năm một thuở.
Vì thế mọi người ở đây đã nín giữ hô hấp, trợn tròn hết hai mắt, không muốn bỏ sót bất kì một cái chi tiết nào.
Ngay khi Hà Thần Ảnh nghiêng lại gần phía Hướng Tiểu Viên, đúng lúc này,
Hướng Tiểu Viên bỗng nhiên chợt dừng lại, rồi thoáng nhìn lướt ra hướng
bên ngoài, rồi bị đám người vây xem hù một cái, mặt đã lập tức liền đỏ.
Cô bứt rứt mà thoáng lùi về.
Tiếng "ôi" phát ra đầy tiếc nuối trong đám người lao xao.
NG một lần!
Trần Vân Tú đã giữ phim trường yên lặng, để các cô làm lại một lượt, nhưng
mà nhịp độ đã rối loạn rồi, lần này là Hà Thần Ảnh không được. Cô ấy khó khăn lắm mới nhấn xuống được cảm xúc căng thẳng, mới rồi vừa xáo trộn,
thì cảm xúc cũng rối bời rồi.
NG hai lần!
Lượt thứ ba, hai người nghỉ ngơi hết năm phút lại bắt đầu, lần này Tiểu Viên nhìn Hà
Thần Ảnh thẳng suốt, cô căng thẳng đến độ đang run lên. Căng thẳng có
thừa, tình cảm mong chờ không đủ, Hà Thần Ảnh bị cô ảnh hưởng đến, cũng
không cách nào hôn xuống được.
Một trận tiếng "ôi ôi ôi" ồn ào
bóp cổ tay nóng ruột trong đám người, cảm giác còn muốn cuống cuồng hơn
so với hai vị diễn viên chính.
Thái Quyển ré một tiếng, nhịn đến mức đường nét mặt mày vặn vẹo, má ơi!
Ví von tới một người đàn ông, này cứ giống như là cũng lên tới giường cả
rồi, quần cũng cởi sạch trơn, thì phát hiện không có bao; Hoặc là quần
cởi tuốt luốt xong, thì phát hiện cái ấy không ngóc dậy......
Thái Quyển đang muốn hô về hướng hai người kia: "Mấy cưng à, thực sự không ổn thì làm viên thuốc đi?"
À, cả hai là phụ nữ, cũng không cần uống thuốc, trực tiếp hôn là được rồi!
Tuy rằng anh ấy thì biết Tiểu Viên đang chung đụng kia với ai, nhưng đây là đóng phim, lại không phải thật sự, có cơ hội hôn phụ nữ khác thì nhanh
chóng hôn nào! Ôi chao má ơi! Gấp chết anh ấy rồi!
Không chỉ có
anh ấy sốt ruột, ngay cả Trần Vân Tú tính tình tốt cũng cáu rồi: "Giải
tán! Giải tán! Ngoại trừ ánh sáng, quay phim......"
Biên kịch Trình Diệc bỗng nhiên hơi đằng hắng "ừ hứm", nhìn chằm chằm ông ta với ánh mắt sáng ngời.
Trần Vân Tú nuốt xuống một ngụm khó chịu: "Ngoại trừ ánh sáng, quay phim, biên kịch, những người khác đều đi ra ngoài cho tôi!"
"Đạo diễn......"
"Đạo diễn Trần......"
"Lão Trần à......"
"Đi đi đi, cút cút cút!" Người thành thật rất ít khi nổi nóng, một khi nổi
nóng thì còn rất dọa người. Không lâu sau, những người vây xem liền tản
đi không ít, hiện trường tức khắc thanh tịnh được không nhỏ.
Thái Quyển chống giữ không đi, biểu cảm "tôi là trợ lý của Tiểu Viên, tác
dụng của tôi ở chỗ này rất lớn" cả mặt, cũng hơi làm điệu bộ đi sang
cạnh bên hết mấy bước trong ánh mắt của Trần Vân Tú.
Anh ấy tránh đi khỏi ánh mắt của đạo diễn Trần, để trên mặt mình mang theo vài phần
biểu cảm lo lắng rồi nhìn về phía hai vị nữ chính.
Hà Thần Ảnh đang thấp giọng trao đổi với Tiểu Viên.
"Làm sao vậy?"
"Không có......"
"Là sợ bạn trai em để ý sao?" Hà Thần Ảnh nhìn vào cô, hỏi.
"......" Trong một chốc ngắn, Tiểu Viên thế mà không biết trả lời câu hỏi này
như thế nào. Cô cúi đầu xuống, hổ thẹn: "Thật xin lỗi, chị Thần Ảnh, em
không chuyên nghiệp quá rồi nhỉ? Cũng quá vô dụng rồi, một tháng này em
chính là gây rối loạn......"
Bỗng nhiên cô dừng lại, bởi vì một tay của Hà Thần Ảnh đã vuốt ve lên mặt của cô: "...... Chẳng lẽ là vấn đề của chị?"
Dưới động tác của cô ấy, Tiểu Viên chỉ có thể thoáng chớp mắt ngơ ngốc.
"Là kỹ thuật diễn xuất của chị không đủ tốt? Hay là trông chị không đủ xinh đẹp? Sức quyến rũ của chị không đủ? Như vậy thì chị cũng rất buồn bực
ấy!" Hà Thần Ảnh cười một cái vẻ bất đắc dĩ, hơi kề gần về phía mặt của
cô. Trán của cô ấy thoáng chạm vào trán Tiểu Viên một cách nhẹ nhàng,
hơi thở cũng đã lướt khẽ qua tới.
Tiểu Viên không dám nhúc nhích
lấy một cái, chỉ dám chớp lông mi, nói: "...... chị à, làm ơn đừng dùng
kiểu phương thức này để em nhập vai......"
Hà Thần Ảnh đã nở nụ cười.
"Chậc!" Thái Quyển nhìn thấy được màn này, cầm lòng không đậu mà líu lưỡi. Thật ra, hai người này cũng rất có cảm giác cặp đôi. Đây nếu mà đổi sang
kịch bản khác, tiền - hậu bối chênh lệch tuổi, đu cũng rất phê á!
Hà Thần Ảnh nghĩ, tuy rằng cả hai đều là diễn viên, lúc ấy, nếu hôn môi
với một người cùng giới tính, có khi cũng sẽ có chướng ngại tâm lý. Với
tư cách là diễn viên, sao có thể có chướng ngại tâm lý.
Họ đều là xuất thân chính quy, bài học biểu diễn đầu tiên thì liền phải vứt bỏ
thể diện cùng tự tôn của chính mình. Đừng nói là hôn môi với một người
cùng giới tính, lúc cần phải khỏa thân bên đường, chỉ cần mình đã nhận
thì nhất định phải diễn.
Đổi thành người khác, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng đối phương không được, không có tính chuyên nghiệp, không có
tố chất làm diễn viên.
Nhưng với Tiểu Viên ở trước mặt, thì chính là cô ấy không đành lòng trách móc cô nặng nề.
Chính cô ấy cũng làm xây dựng tâm lý qua một phen, lúc đầu cô ấy cũng cảm
thấy không được. Chẳng qua, giờ phút này nhìn Tiểu Viên tầm gần như vậy, nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, làn da không chút tì vết, cùng với đôi
môi non mềm.
Giống như hôn môi cô, là chuyện không thể bình thường hơn.
Vì thế cô ấy đã hơi hơi nâng cằm Tiểu Viên lên, khẽ cong mắt, ánh mắt hạ thấp, rồi nhẹ nhàng dán qua đến......
Úi......
Trần Vân Tú làm ra dấu về phía quay phim, chỉ đạo ống kính quay.
Thái Quyển đột nhiên bịt kín miệng lại, cũng không dám thở mạnh ra, đôi mắt
nhìn vào không chớp cái nào, trái tim của chính anh ấy như nổi trống,
bỗng nhiên nghe thấy cạnh người có tiếng vang.
Lúc này có người nào dám tiến vào?
Anh ấy chăm chú xem hai vị nữ chính, vốn không muốn đếm xỉa tới, nhưng
dường như còn không chỉ một người. Anh ấy ngó bên người một cái với vẻ
bồn chồn, thì lập tức trợn tròn đôi mắt.
Trợ lý Cao đã đứng ở ngay bên cạnh anh ấy!
Đợi đã, anh ấy trợn trừng vào trợ lý Cao, nếu cô ấy ở chỗ này, thế chẳng phải là......
Anh ấy lại quay đầu ra sau, vừa nhìn thì hoảng sợ tới mức suýt chút nữa giật bắn tại chỗ!
Sếp tổng Vĩ đứng ở phía sau anh ấy không biết từ khi nào, hai tay đan chéo
ôm trước ngực, ánh mắt tối sâu, thản nhiên nhìn vào hai người cùng dán
vào nhau trong phim trường.