Vĩ Trang nghĩ, nếu như bố cô ấy còn sống, thì nhất định không ngờ được
sắp xếp của cô ấy là như thế này. Nếu bây giờ ông ấy mà biết, thì chắc
chắn tức đến ván quan tài vang kẽo cà kẽo kẹt. Nhưng vậy thì lại thế
nào, hiện tại người có thể lên tiếng (quyết định) của Đồng Hoa là cô ấy, về sau sẽ là bọn trẻ. Xem nguyện vọng của cá nhân bọn trẻ, thích với lại có nguyện vọng thì cô ấy sẵn lòng đào tạo, ai không thích thì
cứ đi làm chuyện của mình, cô ấy hoàn toàn ủng hộ quyết định của chúng.
Cho dù mấy đứa trẻ này đều không mong muốn vào Đồng Hoa, thì cô ấy cũng
có sắp đặt khác.
"Đối với Vĩ Gia Bảo, chị cũng là yêu cầu như thế sao?" Tiểu Viên nhìn cô ấy, hỏi.
Nhắc tới Vĩ Gia Bảo rồi, Vĩ Trang đã lặng im đến mất vài giây. Cô ấy nhìn
cảnh đêm, nói giọng nhàn nhạt: "Sinh ở gia đình chúng tôi như vậy, có
bản chất là thử nghiệm và vấp ngã không ngừng' (*), cho nên...... Chỉ
cần không làm việc trái pháp luật mất lương tâm, tùy nó đi."
(*) nguyên gốc 试错 (trial and error) hay còn gọi phương pháp thử và
sai/phương pháp thử dần, tức là hoàn thành một việc/đạt được gì đó bằng
cách thử dùng những biện pháp khác nhau cho đến khi tìm được biện pháp
đúng. (tổng hợp)
Vĩ Trang trái lại chẳng có kiêng dè nói
chuyện Vĩ Gia Bảo, chỉ là mỗi lần khi Vĩ Trang nói đến với cô, thì vẻ
mặt luôn có mang theo chút hàm ý khó nói rõ ràng.
Tiểu Viên cũng
sẽ không đi truy hỏi người ấy, chỉ nắm tay người ấy, lại lẳng lặng đi
một đoạn đường với người ấy. Cô rất muốn nói với người ấy rằng chị đã
làm được tốt nhất rồi, hết lòng thì được rồi.
Nhưng mà việc chung sống giữa bố mẹ cùng con cái đều là như người uống nước (như người uống nước, ấm lạnh tự biết), người khác không cách nào xen vào, cho dù là người gần gũi nhất cũng
không thể can thiệp. Điều có thể làm cũng chỉ là nắm tay người ấy như
vậy, thầm lặng ở bên cạnh với người ấy, dùng hành động nói với người ấy
rằng "Em ở bên cạnh chị".
Chỉ là, lúc này, Tiểu Viên bỗng nhiên
tò mò, không biết mẹ ruột của Vĩ Trang là dáng vẻ gì? Không biết quan hệ của Vĩ Trang với mẹ ruột như thế nào?
Chuyện trong kẹt của nhà
họ Vĩ, thật ra cô cũng nghe ngóng qua, trên mạng hoàn toàn không có
người khui tin về người vợ cũ đầu tiên của ông cụ Vĩ, tức mẹ ruột của Vĩ Trang là ai.
Vĩ Đình chỉ nhỏ hơn một tuổi so với người ấy, nói
cách khác, Vĩ Trang còn chưa được hai tuổi, thì mẹ của người ấy liền ly
hôn với ông cụ Vĩ rồi. Không biết tình cảm của mẹ con hai người ra sao,
cũng không biết Vĩ Trang khi còn nhỏ sống thế nào?
Thấy người ấy
và Vĩ Đình thì quan hệ khá tốt, vậy ở chung được với mẹ kế cũng còn ổn
đi? Nhưng mà lại phải làm đổi chác với bố ruột......
Cô nghĩ đến
nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Vĩ Trang trong thời gian dài, dẫn tới
người kia nghiêng mặt qua, dùng ánh mắt dò hỏi cô.
"...... Không có gì." Lời thì nói như vậy, nhưng nét mặt của cô có còn sót lại mấy phần "có gì đó".
"Em có thể hỏi." Ở trong cảnh tối tăm, ánh mắt sâu sắc của người phụ nữ kia lại có thần (huyền diệu), khiến người ta vô cùng rung động.
"Chị...... chưa bao giờ nhắc tới mẹ của chị, em có hơi tò mò." Tiểu Viên nhìn mặt người ấy chăm chú, nhẹ giọng mà hỏi.
Biểu càm của Vĩ Trang cũng chẳng có thay đổi rõ ràng, nhưng Tiểu Viên phát
hiện màu mắt của người ấy hơi hơi sa sầm, cô bèn vội thêm một câu: "Nếu
như chị không muốn nói, thì có thể không nói."
Vĩ Trang không có
trả lời cô lập tức, nắm lấy cô đi hết một đoạn đường, vẫn lặng im. Thấm
thoát, cô ấy đã sắp đi tới rồi cổng vào sảnh lớn rồi, giọng điệu của cô
ấy thật nhạt: "Tôi chỉ từng gặp bà ấy hai ba lần."
Tiểu Viên nín giữ hít thở, nhìn vào cô ấy.
"Quan hệ của chúng tôi hết sức bình thường, chẳng khác gì với người xa lạ."
Các cô đã vào sảnh lớn, ánh đèn trong veo lập tức vây quanh lấy các cô,
mà trên người Vĩ Trang bốc lên không khí mưa hơi ẩm ướt.
Tiểu Viên dắt chặt tay cô ấy, đem hơi ấm cơ thể qua đến: "Bà ấy là kiểu người gì?"
Cô thật sự không dám nghĩ đến thơ ấu của Vĩ Trang có bao nhiêu cô độc,
cũng không thể tưởng tượng lắm ảnh hưởng của quan hệ mẹ con xa lạ gây ra cho người ấy.
Các cô đang đợi thang máy, Vĩ Trang thì lại là
lặng im hết thật lâu. Sau khi tiến vào cửa thang máy rồi, cô ấy nói: "Em từng gặp bà ấy."
Lần này Tiểu Viên đã thật sự nghi hoặc: "Em từng gặp bà ấy?"
"Chu Ngạc Hoa."
Tiểu Viên đã cho rằng lỗ tai mình mất tác dụng: "Ai?"
Vĩ Trang cũng không có phủ nhận.
Tiểu Viên không dám tin, trái tim mãi đập phình phịch, trong đầu vất vả xử lí thông tin "từng gặp hai ba lần".
Cô nhìn tỉ mỉ sườn mặt của Vĩ Trang, thật sự rất khó liên tưởng Chu Ngạc
Hoa là mẹ ruột của Vĩ Trang. Cô đã hoàn toàn quên cách nói chuyện, chờ
vào tầng 34 rồi, hồn vía cô mới quay về, không nói hai lời liền đã ôm
lấy người phụ nữ kia.
Hai người cứ lẳng lặng mà đang ôm lấy nhau ở trên lối đi sau cửa chính.
Thật ra Vĩ Trang sẽ không có bất kì dao động cảm xúc gì bởi Chu Ngạc Hoa
nữa. Chỉ là thỉnh thoảng lắm, sẽ có một chút tích tụ không thoải mái. Cô ấy phân loại kiểu cảm giác này được quan hệ máu mủ ruột thịt mang đến,
không có cách nào tránh khỏi, mà đại đa số thời gian, cô ấy cũng chả có
cảm giác gì.
Giờ phút này cũng không có, có điều bởi vì ôm ấp ấm
áp này của Tiểu Viên, trong lòng cô ấy trào ra một chút xíu cảm xúc phức tạp.
"Em......" Điều trong lòng Tiểu Viên cảm nhận được chính là một loại phức tạp khác, vui vẻ được thì lại xót xa. Vui vẻ rằng Vĩ
Trang đã mở bày suy nghĩ trong lòng với cô, cái xót xa là đã làm người
ấy khó chịu.
Từ bên trong số lời ít ỏi của Vĩ Trang, cô đã ra được rất nhiều thông tin.
Cô cũng không biết nên nói cái gì, chờ sau khi ôm lấy người ấy thì mới
chậm rãi nói: "Tất cả kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc của em và mẹ em đều ở một hai năm nhà trẻ kia, về trước nữa thì em cũng không nhớ được rồi. Hơn
nữa bây giờ em nhớ lại tới thì ngay cả ký ức hồi nhà trẻ cũng đã mơ hồ."
"Một khoảng thời gian rất dài, em cũng không muốn đối mặt với bà, bà cũng
không nhớ được em cùng anh trai, ba người tụi em không cách nào lại cùng nhau xây dựng hồi ức tốt đẹp chung nữa."
Tiểu Viên dừng một
chút, chậm rãi nói tới cái chuyện buổi sáng mẹ lột trứng gà cho cô kia
với người ấy: "Lúc đó em đang nghĩ, biết đâu hai mẹ con em có thể bắt
đầu một lần nữa, nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng chợt lóe qua mà thôi, mà tối hôm ấy thì bà đã xảy ra chuyện không ngờ......"
"Sau này, vô số
lần em suy nghĩ, dù cho quan hệ của em với mẹ không thể khôi phục, kể cả em và bà cũng không gặp mặt từ đây cũng không sao, chỉ cần biết rằng bà còn sống thì tốt rồi." Nói tới đây, cô đã nghẹn lời: "Em không mong
muốn bà chết."
Khóe môi Vĩ Trang hơi hơi nhíu chặt, rồi xoa xoa đầu tóc cô không một tiếng động.
"Bây giờ trên mạng vẫn còn người mắng em, nói em bất hiếu, cũng đang mắng mẹ em, nói bà không xứng làm mẹ...... Chính là có mấy người ưa đứng ở chỗ
cao để phán xét người khác. Bọn họ nói em thế nào không sao cả, nhưng
nói tới đến mẹ thì em vẫn sẽ khổ sở, đây là điều muốn cắt đứt cũng cắt
đứt không xong."
"Nếu mẹ em còn sống, em không dám nói rằng cả
hai nhất định sẽ hoà hiếu, hoặc là hòa giải. Em chỉ hy vọng em và bà,
mỗi người sống tốt được, biết đối phương còn sống trên thế giới này là
được rồi, cái khác em cũng không đòi hỏi nhiều hơn nữa."
Vĩ Trang yên lặng hết một hồi rất dài: "Tôi thì cũng nghĩ như vậy." Tạm dừng một chút, cô ấy lại nói: "Tôi hy vọng Gia Bảo cũng là như thế."
"Trước kia tôi cảm thấy Chu Ngạc Hoa thật ích kỷ, Gia Bảo sau khi biết thân
phận của tôi cũng rất hận tôi, cảm thấy tôi thật ích kỷ."
"...... em tin tưởng chị đã cố gắng hết sức mình làm được tốt nhất rồi." Tiểu
Viên dừng một chút, thấp giọng hỏi người kia: "...... bây giờ chị còn
hận Chu, cô Chu sao?"
"Năm tôi mười hai tuổi kia mới đã gặp được
bà lần đầu tiên, khi đó là bà tới tìm tôi," Vĩ Trang hơi cong khóe môi
nhàn nhạt, ý cười cực lạnh: "Sau đó tôi mới biết được, đó là lần đầu
tiên bà diễn vai trò người mẹ, cho nên bà đã mới nhớ tới tôi, lấy tôi
diễn thử."
"Cái, cái gì?" Tiểu Viên nhìn người kia với sự ngạc nhiên.
"Sau đấy bà cũng chẳng còn chủ động tới thăm qua tôi nữa." Vĩ Trang nói, nhẹ nhàng bâng quơ.
"......" Viền mắt Tiểu Viên lập tức đã hiện lên ánh nước, hóa ra là như thế này sao?
Cô sụt sịt mũi, rồi đột nhiên ôm lấy Vĩ Trang, thấp giọng, hỏi: "......
Hóa ra là như thế, cho nên lúc trước chị cảm thấy em là cũng như vậy đối với chị?"
Vĩ Trang rũ mắt nhìn cô, ánh mắt khôn tả.
Vốn
dĩ thì người ấy không phải người nói nhiều ưa bộc lộ tâm sự, cho nên khi người ấy bắt đầu kể ra, thì Tiểu Viên cảm thấy đau lòng. Lúc người ấy
lặng im, Tiểu Viên càng đau lòng.
"Cảm ơn chị nói những cái này với em."
Cô ngẩng mặt lên, đã hôn lên môi người phụ nữ kia dịu dàng, kiểu như vỗ về.
Một buổi nói chuyện vừa qua, hai người đều đứng ở hàng lang sau cửa chính,
ánh đèn không sáng rõ, ngoài trời mưa rơi vừa rồi chuyển tới trong nhà
yên tĩnh. Một chiếc hôn này, dường như các cô đã lại ôn lại lãng mạn của đi dạo giữa trong mưa vừa rồi, hơn nữa càng thêm gợi tình.
Tiểu Viên hỏi khe khẽ giữa môi người phụ nữ kia: "...... hiện tại chị còn lo lắng em sẽ lấy chị diễn thử sao?"
Sắc môi Vĩ Trang ửng đỏ, ánh mắt thật sâu: "Lo."
Tiểu Viên hơi cắn môi dưới.
"Nhưng tôi phát hiện, tôi hết cách với em." Một chớp mắt này, ánh mắt của người phụ nữ kia như có ánh sao xẹt qua.
Người này nói chuyện sao mà như vậy? Trực tiếp, chọc tim (chạnh lòng) một tí, vẫn có thể làm cô mê đến đầu óc rối mù. Cô ôm chầm cổ người phụ nữ kia, hôn người ấy lần nữa.
"Đừng suy nghĩ bậy bạ, hiện tại em là bạn gái của chị." Tiểu Viên hôn chụt
người kia: "Chị cũng là người quan trọng nhất của em."
Vĩ Trang hơi hơi lấp loáng lạ thường, giây tiếp theo lập tức hôn đáp lại cái hôn của cô.
Lần này muốn rực cháy đến nhiều hơn so với đằng trước, sau khi tách ra, hai người tì trán vào, hơi thở hơi gấp gáp.
"Hơn thế nữa, bạn gái chị là diễn viên, quả thật chị nên diễn thử, luyện
diễn với cô ấy, bằng không bảo cô ấy đi tìm người khác sao?"
Tiểu Viên đón lấy ánh mắt của người kia, bất chợt khẽ cười: "Sếp Vĩ, sợ cái
gì thì sẽ tới cái đó, em cảm thấy chị vẫn là 'lấy độc trị độc' đi!"
Câu sếp Vĩ này cô gọi đến độ hoàn toàn không giống với giọng điệu giận dỗi
của cô khi trước. Như là khiêu khích, lại tựa như chòng ghẹo, ánh mắt
uyển chuyển giống như đã đựng đầy nước xuân, lung linh sóng sánh động
lòng người.
"Em chính là người muốn giành giải nữ diễn viên xuất
sắc, yêu đương với em thì nhất định phải có can đảm bị em diễn thử nha,
chị có dám hay không nào?"
Cô nhẹ nhàng cào chiếc cổ thon dài của người phụ nữ kia một cái, môi đỏ sáp đến bên môi người kia, ám chỉ thật rõ ràng.
Đường xương ức của Vĩ Trang đã hơi thoáng phập phồng, ngón tay mơn trớn cánh
môi của cô, rồi cúi thấp xuống trả lời ám chỉ của cô.