Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 174: Yêu đương giữa phụ nữ


trướctiếp

Thể xác và tinh thần của Tiểu Viên đều bao phủ trong cảm giác mềm nhũn tê tê, ngứa lăn tăn, say choáng váng đã lâu không thấy. Trước kia, chỉ cần các cô vừa thân mật thì chính là loại cảm giác này, cái không giống là hiện tại các cô chỉ đang hôn môi mà thôi.

Cô với Vĩ Trang khi trước rất ít khi hôn môi thời gian dài như vậy, rõ ràng các cô chỉ là đang hôn nhẹ, dao động nơi giữa môi răng mà thôi, mà chân của cô cũng sắp nhũn rồi. Hơn nữa không biết vào lúc nào, các cô đã ngồi xuống mép giường, lại thoáng ngẩn ngơ, Vĩ Trang nhẹ nhàng ấn ngã cô rồi.

"Ưm, người......" Cô câu lấy cổ người phụ nữ kia, muốn ngồi dậy: "Người, người đợi lát nữa còn phải mở họp......"

"Ừ......" Trán hai người đã gần như dán vào nhau, Vĩ Trang khẽ ừ nhẹ nhàng, tiếng ngân làm trái tim Tiểu Viên đều tê dại cả.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người ngửi được hơi thở lẫn nhau, ám hiệu thân mật trước kia đã sớm ẩn ngầm trong khóe mắt đuôi mày của cả hai, không cần lời nói vẫn có thể nhận rõ hiểu thấu.

Tiểu Viên đã nhận ra ý đồ của người kia thoáng qua một chớp mắt, cô bèn cuống quít dời mắt đi, cự tuyệt: "Cho em dậy."

Ánh mắt của Vĩ Trang hạ xuống từ gương mặt, lỗ tai, chiếc cổ phiếm đỏ của cô, khi lại tiếp tục đi xuống, thì cho dù đã dừng, cô ấy vẫn đứng dậy ôm Tiểu Viên về đầu gối của mình.

Hai người đều không có nói chuyện hết một hồi lâu, đều đang ổn định nhịp tim của mình.

Tiểu Viên nhớ tới chuyện cũ, bắt đầu trề môi lên án người kia: "Em nhớ có một lần em tới văn phòng tìm người, người rất không vui, em thật khổ sở, cuối cùng em chỉ có thể ỉu xìu mà đi mất."

Vĩ Trang thoáng ngẩn người, đối diện trực tiếp với ánh mắt tủi thân tồi tội của Tiểu Viên, môi cô ấy động đậy. Sau khi tạm dừng qua hết hai ba giây vi diệu, cô ấy mới nói: "Về sau em có thể tới bất cứ lúc nào."

Tiểu Viên vẫn cứ chu môi nhìn cô ấy, ánh nước đong đầy trong mắt.

Vĩ Trang cảm thấy một loại áp lực chưa từng có, không thể không tiếp tục nói bổ sung: "Không phải mỗi ngày tôi đều ở chỗ này, chỉ cần tôi ở đây, em có thể tới bất cứ lúc nào."

"Hừ, em mới không muốn, em không có hứng thú đối với văn phòng." Tiểu Viên kiềm lại khóe môi giương lên, ỡm ờ, nửa thật nửa giả mà lườm người kia một cái: "Người biết lúc ấy em là cảm giác gì chứ?"

Vĩ Trang cũng không né tránh, nhìn vào đôi mắt cô, chờ cô nói.

Tiểu Viên nhếch môi lên: "Người đúng là đồ tồi!"

Vĩ Trang thoáng chớp mắt, ngẩn người ra.

Tiểu Viên cười đến đôi mắt cong cong, cô đã lại đổi ghi chú của Vĩ Trang thành 'đồ tồi', cho dù thế nào thì sẽ có một hồi thật lâu không sửa lại. Cô nhìn Vĩ Trang chăm chú, thưởng thức biểu cảm của người kia.

Người phụ nữ kia cũng không có không vui, cũng chẳng có để bụng, ngược lại mặt nghiêm túc bảo đảm với cô: "Không có lần sau nữa."

Vẻ mặt của người kia tuy nhạt, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, trái tim Tiểu Viên đã đập nhanh hết mấy hồi, rồi hé mở tươi cười: "Ừm."

Ánh mắt hai người lại tiếp xúc lần nữa, người phụ nữ kia khẽ phất tóc mai của cô, đầu ngón tay đã sờ đến vành tai của cô. Giống như đã nhận được kêu gọi, Tiểu Viên đã sáp qua đến.

Hai người lại cùng nhau hôn tới mà không hay biết rồi.

Tiểu Viên đã phải lòng loại cảm giác này rồi, môi của người phụ nữ kia mềm mại, thơm ngọt, cùng với ẩm ướt như thế, lòng bàn tay của người kia xoa nhẹ lên gương mặt nóng hầm hập của cô, hôn về lại, đuổi theo đầu lưỡi của cô.

Cảnh tượng dần dần trở nên nóng bỏng, hình như có chiều hướng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

"Ư......" Không dễ gì Tiểu Viên tách ra với người kia, muốn bình tĩnh một chút, mà môi của người phụ nữ kia đã dò xét tới lui đến lỗ tai, cùng cổ của cô rồi.

"Người...... gần đây hẳn là đã...... không còn việc gì nữa đi, không cần đi công tác rồi nhỉ?" Tiểu Viên vắt óc suy nghĩ mà tìm đề tài: "Frances......"

"Hôm sau," Giọng nói trầm thấp của Vĩ Trang đã lướt nhẹ mà thổi vào lỗ tai cô: "Ngày mai tôi còn phải đi thành phố Bội."

"A?" Tiểu Viên vô cùng kinh ngạc: "Không phải người vừa trở về sao?"

Vĩ Trang đã ngừng động tác, đôi mắt đen sẫm sâu sắc nhìn đến cô, hít thở thơm hương.

"Người cũng bận quá rồi đi......" Đến cả hô hấp của Tiểu Viên cũng đã chậm lại.

Vĩ Trang xoa xoa bả vai của cô: "Chỉ là đi hai ngày."

Tiểu Viên hơi hơi thở dài, cô cũng biết đây là chuyện không còn cách nào khác, nhưng vẫn muốn làm nũng chút: "Thế em nhớ người thì biết làm sao đây?"


trướctiếp