Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 169: Trò chuyện đêm, ôm ấp cùng thổ lộ (sau)


trướctiếp

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vĩ Trang mang mắt kính, người ấy mặc áo sơmi tơ lụa không tay cổ tròn trắng như tuyết, ánh đèn nơi làn da trắng lạnh về xuống như tụ lại ánh sáng êm dịu, đôi mắt dưới mắt kính gọng như tơ vàng kim kia vẫn như hồ nước tĩnh lặng, khóe môi hơi vểnh tự nhiên, sắc môi hồng nhạt, toàn thân trên dưới tràn khắp cảm giác trí thức cấm dục "Mau tới trêu chọc tôi".

Tiểu Viên phát hiện thời gian mình nhìn người kia đã rất lâu trong hay biết mưộn màng, bèn nín giữ hít thở rồi dời tầm mắt đi, bắt đầu tìm đề tài: "Kỳ thực cô không cần đưa tôi, không phải cô không thoải mái sao?"

Vĩ Trang thấp giọng, nói: "Cô không muốn ở chung một chỗ với tôi?"

"A? Không phải!" Tiểu Viên vội phủ nhận, thật ra cô còn rất thích người ấy làm như vậy.

Cho nên người ấy đưa mình về nhà là vì cùng ở chung chỗ với mình được lâu một chút?

Tiểu Viên còn đang thích ứng với Vĩ Trang để lộ cảm xúc ra ngoài và biểu đạt 'chuẩn xác' như thế, nhưng cô rất thích một mặt này của người ấy. Xem ra hai lần cãi nhau trước là có tác dụng, với lại điều Vĩ Trang nói ra đêm nay đều thật khiến cô hoảng hốt, cô cần phải tiêu hóa thật tốt.

Vĩ Trang nói người ấy không phân rõ được mình nói yêu người ấy, là xuất phát mấy phần từ thật lòng thật dạ, hay là đơn thuần thể nghiệm vì đóng phim.

Hiện giờ cô đã nhớ tới, đêm đó ở đảo Loan, Chu Ngạc Hoa cũng hỏi cô, là yêu thật sự, hay là cô đã khiến bản thân gửi tình yêu vào.

Câu hỏi của Chu Ngạc Hoa lúc ấy quả thật là đòn cảnh tỉnh, một trong hai nguyên nhân cô ký hợp đồng với Vĩ Trang đích xác là muốn tìm người yêu đương, thể nghiệm cảm giác yêu đương.

Cô đã chọn Vĩ Trang, cũng là vì thoát khỏi Vĩ Gia Bảo, cho nên đã ký hợp đồng nửa năm, nhưng nếu không thật sự bị người ấy hấp dẫn, thì sẽ không lại gia hạn hợp đồng hai năm với người ấy.

Câu hỏi của Chu Ngạc Hoa là đòn cảnh tỉnh, cũng là trong lòng cô đã chắc chắn tình cảm của mình, cho nên càng thêm không đáng nhắc tới, sau này biến cố lũ lượt kéo đến hoàn toàn chẳng cho cô thời gian suy xét.

Tiểu Viên ghé mắt nhìn nhìn người phụ nữ kia.

Sau khi đã biết được ý nghĩ trong lòng Vĩ Trang và nguyên nhân hủy hợp đồng, cô đã có sự thoải mái 'bỗng nhiên tỉnh ngộ', lại cảm thấy thật uất ức.

Người ấy hỏi cô thật lòng thật dạ mấy phần, mấy phần vì thể nghiệm.

Cô làm thế nào biện giải thay bản thân? Định lượng tình cảm của mình ra sao? Làm cái bảng biểu ư?

Cầu vồng lộng lẫy ngoài cửa sổ xe, Vĩ Trang lái không tính đến là chậm, nhưng rất vững, mùi hương trong xe nhạt như có mà không. Hương cam quýt sau cơn mưa, một cái hoàn cảnh chỉ có của các cô.

So với cách nhau qua đường điện thoại, so với hành lang tầng cao nhất, so với phòng khách tầng 33 trống trải, giờ phút này các cô càng gần, vừa duỗi tay thì đụng tới đối phương hết sức.

Trong xe chỉ có hít thở của các cô, tĩnh mịch mà dịu nhẹ.

Kiểu yên tĩnh này khiến người ta đắm chìm vào, tim đập nhanh loạn nhịp, cũng làm tình cảm rất khó giấu kín.

"Cô thật sự cho rằng tôi cùng ở bên cô là vì thể nghiệm đóng phim sao?" Tiểu Viên lặng lẽ hỏi.

Trong mắt Vĩ Trang đã nổi lên sóng dậy, ngón tay bấu chặt tay lái, cổ họng cô ấy giật giật, trong một lúc chẳng có nói ra nên lời, chỉ là chiếc xe bỗng nhiên xóc hết một chút.

Người phụ nữ kia hơi định thần, ổn định được thân xe.

Tiểu Viên thở hơi ra, cũng biết giờ phút này không thể lại nói thêm nữa, có điều vẫn nhẹ giọng mà nói: "Tôi chỉ là muốn nói, nếu tôi thật sự ở bên cô vì đóng phim, vậy tôi đã nhập vai cũng lâu lắm, đủ hơn hai năm đấy......"

Ánh mắt Vĩ Trang thoáng run run, bộ dáng có hơi choáng váng.

Kế tiếp, có một khoảng thời gian rất dài các cô đều thật yên lặng.

Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, nhưng Vĩ Trang trong lúc quay đầu lại (ngó kính bên để lái xe an toàn) đã nhìn cô vài lần.

"Mệt mỏi thì có thể chợp mắt trước một chốc, đoán chừng còn nửa tiếng mới đến." Vĩ Trang nói.

Người kia còn rất quen thuộc đối với tuyến đường chỗ ở của mình, Tiểu Viên quay đầu nhìn người kia, lần này ánh mắt hai người cùng đan chéo nhau.

Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào tròng kính trong suốt của người kia, bỗng nhiên hỏi người kia: "Năm ngoái trước khi đi đảo Loan, có phải cô từng đi nhà tôi đi tìm tôi hay không?"

Vĩ Trang bấu bấu tay lái, ánh mắt vẫn ở phía trước, không có phủ nhận: "...... Ừ."

Ánh mắt Tiểu Viên chợt mềm ra, thật ra ở nơi mình không có chú ý tới, Vĩ Trang cũng đã làm không ít. Lấy tính cách người này, nói không chừng làm được càng nhiều, chỉ là mình đã không biết thôi.

Thật ra là các cô hấp dẫn lẫn nhau, cũng không nhiều giao lưu, tính cách mỗi người mỗi khác, cơ hội hiểu biết lại thiếu hụt, cho nên đã có sai lệch về mặt tình cảm. Hiện tại điều nên nói các cô cũng đều cố gắng hết mức nói xong rồi, hai bên đều đã biết nguyên nhân, thật ra cũng có thể chẳng tiếc nuối mà "gặp gỡ chia tay êm đẹp" rồi đi?

Nhất định phải "gặp gỡ chia tay êm đẹp"?

Các cô còn có thể lại tiếp tục sao?

Mình còn có thể làm gì để chứng minh đây? Chỉ sợ gắng sức đi chứng minh, ngược lại có vẻ quá giả, đến mình cũng không thể tiếp nhận.

Mắt Tiểu Viên lộ ra mờ mịt.


trướctiếp