Hai trăm người ở lại đều tự nguyện báo danh. Có hơn hai trăm người báo
danh, nhưng Sơ Trường Dụ kiên quyết không nhận thêm người nào.
Y trở về căn phòng của mình trên lầu các cổng thành.
Y ngồi trên ghế, bình tĩnh nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút. Kể cũng lạ, hiện giờ đầu óc y choáng váng, nhưng thần trí lại rất minh mẫn, vốn
không thể ngủ được.
Y giơ tay, muốn chạm vào khối ngọc ở hông, nhưng không có gì cả.
Sơ Trường Dụ thở dài trong lòng, nếu lúc này có ngọc bội thì tốt biết mấy.
Hoặc là... người tặng y khối ngọc ở đây thì tốt quá.
Không biết lúc Cảnh Mục nghe tin y chết sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng kiếp trước y đã chết một lần, lần này chắc Cảnh Mục đã quen hơn.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Sơ Trường Dụ mở mắt, thấy Thẩm Tử Dục đứng ở cửa. Giáp trên người hắn
nhuốm đầy máu, lúc này ngược sáng nên nhìn không rõ vẻ mặt.
"Sơ đại nhân!" hắn bước nhanh vào, quỳ một gối xuống đất, cổ họng hơi nghẹn ngào "Ngài... ngài không thể làm vậy!"
Sơ Trường Dụ mở to hai mắt nhìn hắn, cười thở dài lắc đầu "Hiện giờ, không còn cách khác."
Thẩm Tử Dục nghiến răng "Ngài... đã làm quá nhiều cho Hồ Châu, Sơ đại nhân, ngài không nên chết."
Dù Sơ Trường Dụ lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm. Thần kinh căng thẳng suốt bốn ngày của y bây giờ
cuối cùng... đã đứt.
Sơ Trường Dụ cười lắc đầu "Không ai đáng
chết, nhưng nếu ta có thể cứu hơn phân nửa dân chúng Hồ Châu, chết cũng
đáng." nói đến đây, y lại cảm thấy vết thương trên ngực đau rát. Y giơ
tay sang bên cạnh, lấy cần sa rồi bỏ vào miệng nhai.
Mấy ngày qua, y dựa vào số thuốc này chống đỡ cơ thể tàn tạ của mình. Hiện giờ gần như đã thành thói quen.
Thẩm Tử Dục lại lắc đầu "Sơ đại nhân, ngài đáng ra không nên vì ai mà chết." hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ, nói "Còn hai canh giờ nữa,
Sơ đại nhân, ngài nhất định phải sơ tán cùng mọi người."
Sơ
Trường Dụ không muốn nói lại chuyện này. Y nuốt cần sa, cảm giác ngứa
ran dần dần thay thế cơn đau. Y hít mấy hơi, điều chỉnh hơi thở rồi nói
"Phụ mẫu và muội muội của ngươi đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Thẩm Tử Dục nghiến răng "Tri phủ đại nhân không cho tôi ở lại."
Sơ Trường Dụ cười cười "Vậy thì tốt. Hiện giờ ta có một chuyện muốn nhờ ngươi, hi vọng ngươi đồng ý."
Hai mắt Thẩm Tử Dục đỏ ửng nhìn y.
Sơ Trường Dụ nói tiếp "Ngươi đến phủ đệ của ta, thay ta hộ tống hai người
rời thành. Một người tên Không Thanh là thiếu niên tầm mười tuổi theo ta từ nhỏ. Người còn lại tên Sơ Tầm Chi mới bốn tuổi là con gái ta. Bây
giờ mối bận tâm của ta chỉ có hai người này. Ngươi giúp ta sắp xếp cho
họ, đưa họ rời thành, tốt nhất là về kinh."
"Sơ đại nhân..." hai mắt Thẩm Tử Dục rưng rưng.
Nói đến đây, Sơ Trường Dụ ho khan hai tiếng, đầu càng choáng váng hơn. Y
cầm giấy bút trên bàn, nói tiếp "Lúc này còn nhiều thời gian, lát nữa
ngươi giao phong thư của ta cho Không Thanh, bảo Không Thanh giao cho
gia mẫu."
Nói rồi, Sơ Trường Dụ cầm bút bắt đầu viết thư.
Nhưng y viết xong phần mở đầu thì không biết viết tiếp thế nào. Y dừng một lúc, vò tờ giấy thành một cục.
"Không cần nữa." Sơ Trường Dụ nói "Ngươi đi đi, ta nghỉ ngơi một lát."
Bộ dạng xem nhẹ cái chết này của Sơ Trường Dụ, lọt vào mắt Thẩm Tử Dục dường như xé nát trái tim hắn.
Trước kia, Sơ Trường Dụ tận tâm trị thủy Hoàng Hà, khi đối mặt với kẻ địch, y tận sức lật ngược tình thế, thậm chí còn cứu mạng hắn. Sơ Trường Dụ vốn là thần tượng của hắn, bây giờ còn là ân nhân cứu mạng của hắn. Một
người tỏa sáng như vì sao mà hắn theo đuổi trong cuộc đời.
Mà giờ, ngôi sao này sắp rơi xuống.
Hắn nghiến răng nói "Sơ đại nhân, hôm nay, ta nhất định sẽ đưa ngài đi, không thể để ngài chết vô ích."
Sơ Trường Dụ lắc đầu "Thẩm Tử Dục." y nói "Ngươi có thể bắt người muốn
sống phải chết, nhưng ngươi không thể bắt người muốn chết phải sống
tốt."
Nói đến đây, y cong môi cười "Có lẽ với tuổi thiếu niên của ngươi dễ bốc đồng hành sự, ta từng có một...... học trò, tính cách hơi
giống ngươi."
Nói đến đây, Sơ Trường Dụ cười cười.
Thẩm Tử Dục ngẩng đầu nhìn y, chỉ cảm thấy nụ cười của y lúc này khác với trước đây. Nụ cười ấy dịu dàng ngọt ngào, ấm áp mềm mỏng như hoa đào dưới
nắng xuân. Gương mặt Sơ Trường Dụ vốn trong sáng chính trực, lúc này còn cười đến diệu kỳ như vậy.
Thoáng qua một lát, Sơ Trường Dụ lại nhìn về phía Thẩm Tử Dục.
"Nhưng với tình hình trước mắt, sống chết của một người chẳng là gì cả." y
cười nhạt nói "Nếu chỉ lo sống chết của bản thân, như vậy sẽ càng có
nhiều gia đình ly tán. Ta ở vị trí này phải có trách nhiệm với dân chúng Hồ Châu."
Nói đến đây, y cụp mắt xuống "Đi đi, thay ta chăm sóc hai người đó, đa tạ."
Mưa không ngớt, càng lúc càng lớn.
Màu máu đỏ sẫm kết dính trên tường thành bị mưa gột rửa từng chút. Mưa rơi
xuống cuốn đi vệt máu, hòa vào nhau tạo thành những vũng nước đỏ trên
lầu thành.
Những lá cờ rách dính vào cột, vũ khí và khôi giáp nằm rải rác càng sáng bóng dưới cơn mưa.
Trước thời gian ước định vẫn còn nửa canh giờ. Lúc này, mọi người ở Hồ Châu
đều đã tập trung ở cửa sau, bên cạnh Sơ Trường Dụ không còn một ai.
Tường thành Hồ Châu cả ngày đánh nhau giờ im lìm chỉ còn lại tiếng gió
mưa.
Y đỡ cái đầu nặng trĩu, nhắm mắt lại một hồi, loáng thoáng
nghe thấy tiếng đánh nhau. Tiếng đánh nhau và tiếng ù ù bên tai cùng
vang lên, giống như ảo giác.
Hồi sau, y mới mở mắt, cầm ô giấy dầu bên cạnh mở cửa ra ngoài, che lên đầu.
Cửa vừa mở, tiếng đánh nhau như ảo giác chợt lớn hơn. Sơ Trường Dụ hơi sửng sốt, trong tầm mắt mơ hồ y nhìn thấy —
Một biển giáp bạc tua đỏ xông lên từ phía sau quản quân, giết chúng trong
hỗn loạn. Trong số đó có một người mặc huyền giáp, mũ giáp tua đỏ, áo
choàng đỏ sẫm sau lưng, cưỡi con ngựa đen. Cầm mạch đao trong tay dẫn
theo một đội quân mở con đường máu tiến thẳng tới thành Hồ Châu.
Sơ Trường Dụ không thể tin vào mắt mình. Y dán chặt mắt, xuyên qua màn mưa dày đặc, mơ hồ nhận ra người cầm mạch đao kia là ai.
... là Cảnh Mục.
Dù đã ba năm không gặp, dù người đó bị khôi giáp dày nặng che khuất mặt,
nhưng Sơ Trường Dụ liếc mắt liền nhận ra người này chính là Cảnh Mục.
Y vô thức buông tay, thậm chí không để ý ô giấy dầu đã rơi xuống đất. Y
nhìn chằm chằm dưới tường thành, sau đó như mất đi lý trí, xoay người
lao xuống dưới lầu thành.
Trên cầu thang, nước mưa và vết máu
trộn lẫn với nhau, Sơ Trường Dụ lúc này đầu nặng trĩu, hai chân yếu ớt,
mấy lần suýt trượt ngã, nhếch nhác bám vào tay vịn mới có thể đứng vững. Y đứng yên dưới thành, dù giọng khàn khàn, nhưng không còn lãnh đạm và
bình tĩnh vừa rồi.
Sơ Trường Dụ đã thay y phục khô, nhận khăn lông lau tóc từ thị vệ bên cạnh.
Y không nhìn Cảnh Mục, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt không thể phớt lờ đang đổ dồn về phía mình.
Ba năm không gặp, Cảnh Mục như tùng xanh biếc, hoàn toàn khác trước. Ba
năm trước, dù hắn đã cao hơn những người cùng lứa, nhưng hắn vẫn là
thiếu niên. Mà giờ đây, hắn cao hơn Sơ Trường Dụ nửa cái đầu, vai rộng
chân dài, mặc giáp nặng như vậy cũng không thấy đi lại khó khăn.
Ngũ quan của Cảnh Mục cũng trưởng thành, đã có dáng vẻ uy nghiêm sắc sảo
của kiếp trước. Xương cung mày và sống mũi rất thẳng, làm hốc mắt có vẻ
cực kỳ sâu, đôi mắt hẹp dài cũng có vẻ sâu. Dáng vẻ này của hắn, kiếp
trước Sơ Trường Dụ gặp nhiều rồi, cũng quen rồi, nhưng Cảnh Mục của hiện tại lại khiến y cảm thấy hơi xa lạ.
Là biểu cảm và ánh mắt của hắn.
Dáng vẻ hiện giờ của Cảnh Mục nghiêm túc ít nói, ánh mắt như vực sâu, khiến
người khác không nhìn ra được tâm tình bên trong. Hắn nhìn Sơ Trường Dụ, nhưng Sơ Trường Dụ lại không cảm nhận được sự ấm áp và ỷ lại ngày xưa,
chỉ có cảm giác trấn áp nặng nề, đè nặng trong lòng.
Trong lòng Sơ Trường Dụ thầm than một tiếng, hắn trưởng thành thật rồi.
Y không gặp Cảnh Mục đã ba năm, y rất nhớ hắn. Nhưng lúc này hai người
gặp nhau, y bình tĩnh một cách thần kỳ. Y không biết cảm giác bình yên
này rốt cuộc là do mình tìm được nơi thuộc về hay là vì sao, tóm lại, dù y cảm thấy hiện giờ mình đang sốt, tác dụng của cần sa cũng dần hết,
lồng ngực đau vô cùng, nhưng y vẫn có thể bình tĩnh ngồi đó, nhấp một
ngụm trà nóng.
Vừa rồi, những rung động và cảm xúc trong lòng y bùng phát ngay khi cổng thành mở ra, rồi y nhìn thấy Cảnh Mục.
... làm sao có thể không nhớ hắn được, từng giây từng phút đều nhớ.
Nhưng khi y nhìn Cảnh Mục, lại không nói nên lời. Xuyên qua màn mưa, y ngẩng
đầu nhìn người vừa quen vừa lạ cưỡi ngựa, nhất thời không nói được lời
nào.
Lúc ấy, người đó cũng ghìm ngựa đứng yên, nhìn xuống y qua lớp khôi giáp.
Hai người bị màn mưa ngăn cách, một người đứng trong thành, một người cưỡi
ngựa đứng trước cổng thành, hai người nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Sơ Trường Dụ từng nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng hai người gặp lại, đến hôm nay từng nghĩ qua sinh ly tử biệt. Nhưng y chưa từng nghĩ hai người sẽ
gặp lại trong hoàn cảnh này, khi y đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất.
Một lúc sau, Sơ Trường Dụ ngập ngừng khom người hành lễ.