Xuyên Về Cổ Đại Làm Lang Y

Chương 47


trướctiếp

“Ta có thể vào không?”, Cố Hi không trực tiếp gõ cửa, cậu chỉ đứng bên ngoài nói vọng vào. Một lát sau, cánh cửa được mở ra, trụ trì Linh Sơn tự đã đứng trước mặt hai người.

“Thầy...xin thứ lỗi khi ta đến đây vào giờ này, ta có vài chuyện cần được giải đáp, mong ngài giúp đỡ”, Cố Hi thấy trụ trì sư, kí ức được ông ấy chăm sóc từ nhỏ đến lớn lần lượt hiện ra, giọng nói cậu bất giác nhẹ hơn vài phần.

Trụ trì sư gật đầu, mỉm cười từ ái, mời hai người Cố Hi, Hạ Minh Triết ngồi nghỉ dưới gốc cây bồ đề trong sân.

“Có thắc mắc gì, con cứ hỏi”

Cố Hi nhìn ông ấy ngập ngừng nói: “Thầy, đêm qua ta mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, ta mơ thấy... mơ thấy mình được nuôi dưỡng trong Linh Sơn tự... sau đó ta rơi xuống vực...”

Hạ Minh Triết im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên siết chặt nắm đấm khiến ly trà trên tay vỡ nát. Cố Hi bị phản ứng của hắn làm cho giật mình, cậu nhanh chóng cầm bàn tay của hắn lên xem xét, thấy không chảy máu mới thả về chỗ cũ.

“Ngươi không sao chứ? Tay có thấy đau không?”

“Không đau, chuyện ngươi rơi xuống vực là như thế nào?”, Hạ Minh Triết sầm mặt gạt những mảnh sứ sang một bên, kéo Cố Hi dậy quan sát từ đầu đến chân, xem cậu có bị thương chỗ nào hay không.

Cố Hi bị Hạ Minh Triết xốc nách đứng dậy như trẻ con, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng đẩy tay hắn ra: “Ta không có việc gì, mau buông ra”

“Ngươi thật sự không sao?”

Nhịn xuống nỗi lòng xấu hổ, Cố Hi ra sức gật đầu, nói: “Ta thật sự không sao mà”

Thấy cậu không giống như đang nói dối, Hạ Minh Triết mới chịu thả lỏng tay, ân cần đặt cậu về vị trí cũ.

Trụ trì sư im lặng quan sát hai người đối thoại, khuôn mặt vẫn mỉm cười từ ái, ánh mắt ôn nhu nhìn Cố Hi như nhìn đứa con của mình. Cảnh tượng xấu hổ bị người khác nhìn thấy, mặt Cố Hi không khỏi đỏ thêm một tầng.

“Ta đã hiểu rồi, con không cần nói tiếp nữa. Hi nhi, lúc con tới đây tìm ta, không phải trong đầu đã có câu trả lời rồi sao?”


trướctiếp