Tới tận lúc chân chạm đất, Lý Ái Hoa vẫn chưa thể hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác bị Hà Chí Tinh dẫn đi
"Tiểu ca nhi, mau tỉnh, chúng ta tới nơi rồi", Hà Chí Tinh đưa tay lắc lắc trước mặt Lý Ái Hoa
Chỗ bọn họ đang đứng là khu phố đêm nhộn nhịp nhất Kinh thành, đèn lồng
giăng kết khắp nơi, hai bên đường bày đầy vật phẩm, phía trước còn có
gánh xiếc đang biểu diễn
Lý Ái Hoa ngay lập tức bị tiếng reo hò
bên kia thu hút, quên béng chuyện mình vừa mới sợ hãi như thế nào, cũng
quên luôn phải phát hỏa với Hà Chí Tinh
"đi, chúng ta qua đó xem
một chút", Hà Chí Tinh nhân lúc Lý Ái Hoa còn đang ngơ ngẩn, kéo cậu lẫn theo dòng người, chen chúc vào đám đông đang xem xiếc
Lý Ái Hoa
lần đầu được xem biểu diễn ở khoảng cách gần như vậy, cả tâm trí lẫn ánh mắt đều bị màn phun lửa thu hút, liên tục vỗ tay
Sau
khi người phun lửa kết thúc màn biểu diễn, bốn nam nhân cùng lúc đi ra,
người xuất hiện đầu tiên nằm ngửa xuống, hai người còn lại khiêng một
tấm đá lớn đặt lên thân thể hắn, người cuối cùng đi ra là một nam nhân
trung niên, thân hình vạm vỡ, hắn vác theo một cái búa lớn trông rất
nặng
Người xem bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh hô một trận,
nam nhân trung niên vác búa nện mạnh lên tấm đá khiến mọi người phản xạ
có điều kiện cảm thấy sợ hãi thay người nằm dưới
Lý Ái Hoa cũng
không ngoại lệ, cậu nhanh tay bịt miệng tránh cho mình hét quá lớn, cũng may người bên dưới không dính chút thương tổn nào, còn rất tự tin mà
đứng dậy khoe cơ bắp
Chân chạy vặt trong đoàn xiếc nhanh chóng ôm một chồng đá được xếp gọn vào, đặt trước mặt hai người kia, theo tiếng
đếm ngược của người chủ trì, hai người bọn họ lập tức đấm vỡ đôi hai
chồng đá cứng
Mọi người thấy một màn này đều nhiệt tình vỗ tay, liên tục thả bạc vào khay của đoàn xiếc
"thật lợi hại quá đi", Lý Ái Hoa lại vỗ tay không ngớt, cả mặt đều tràn ngập hưng phấn
"cũng thường thôi", Hà Chí Tinh bâng quơ nói, đổi lại chính là ánh mắt xem thường của tiểu ca nhi
"sức mạnh thần kì như vậy mà ngươi lại nói bình thường, coi chừng bị người
cười chê đấy", Lý Ái hoa đánh giá thân thể không tính là vạm vỡ hay cơ
bắp đầy mình của Hà Chí Tinh, nghĩ gì nói đấy, hoàn toàn quên mất bản
thân là như thế nào bị xách từ Duệ vương phủ tới nơi này