Lúc Cố Hi về tới Mộc hoa viên, bên trong không có một bóng người, phải
đợi một lúc sau mới thấy Lý Ái Hoa không biết chạy từ đâu về
“tiểu Hi, ngươi không sao, thật tốt quá”, Lý Ái Hoa ôm chầm lấy Cố Hi, thút thít nói
“ta không sao, lúc nãy trở về không thấy ngươi với Hiên nhi đâu làm ta suốt ruột muốn chết”, Cố Hi vỗ nhẹ lên bả vai Lý Ái Hoa, an ủi hắn
“Hiên nhi đang ở trong phủ Thừa tướng rồi, đêm qua ta lén ra ngoài tới phủ Duệ vương tìm ngươi”
“tới Duệ vương phủ? Ngươi bị ngốc sao? Ca nhi một mình lẻn ra ngoài vào ban
đêm rất nguy hiểm đấy!”, Cố Hi bị lời nói của Lý Ái Hoa làm cho giật
mình, vội nhìn khắp người hắn xem có bị thương chỗ nào không
“ta
không sao thật mà, ngược lại là ngươi ấy, bị nhốt trong đó lâu như vậy,
tên hỗn đản kia không làm gì ngươi chứ?”, Lý Ái Hoa hỏi xong mới nhìn
thấy mấy dấu hôn đỏ tím lộ ra bên ngoài, cực kì chói mắt trên cần cổ
trắng nõn của Cố Hi
Cậu ta kéo cổ áo Cố Hi xuống thêm một chút
nữa, thấy lồng ngực và xương quai xanh của Cố Hi cũng trải đầy dấu hôn,
mắt Lý Ái Hoa đỏ lên
“tên vương bát đản đáng chết! Ta phải bắt hắn trả giá!”
Cố Hi kéo Lý Ái Hoa định xông ra ngoài lại, thở dài nói: “mặc kệ hắn đi, lần này coi như ta xui xẻo bị chó cắn vậy”
“lần trước ngươi cũng nói như vậy”, Lý Ái Hoa bị kéo lại hậm hực nói, cậu
biết mình không thể làm gì tên vương bát đản kia, chỉ có thể ở trong
lòng nguyền rủa hắn cả trăm nghìn lần
“không nhắc tới chuyện này nữa, ta có thắc mắc muốn thương lượng với ngươi đây”
“thắc mắc gì?”
“chuyện hôm qua, lúc ta bị nhi tử Hộ bộ thị lang đưa đi, Hạ Minh Triết lại
trùng hợp xuất hiện giải vây, nhìn dáng vẻ của hắn trông giống như đã
biết trước ta sẽ ở đó”
“chuyện này...vì ngươi không ở đây nên
không biết, lúc ngươi và Hiên nhi ra ngoài thì nam tử chúng ta gặp trong lễ hội Hoa đăng có tới quán, mà người đi cùng hắn lại là Hạ Minh Triết”
“ta và hắn chạm mặt, tên vương bát đản đó túm lấy ta liên tục hỏi ngươi
đang ở đâu, ban đầu ta không định nói cho hắn, ai ngờ Hiên nhi lại đột
ngột chạy tới nói ngươi bị người xấu bắt mất, hắn nghe xong liền chạy đi mất tiêu, còn ta thì đưa Hiên nhi tới phủ Thừa tướng theo lời dặn của
ngươi”
“lúc người của Thừa tướng đuổi đến nơi thì ngươi đã bị
mang đi rồi, vì không thể trực tiếp xông vào Duệ vương phủ, vương phủ
lại đóng cửa không gặp người nên Thừa tướng đã đợi đến sáng sớm hôm nay
mới tiến cung yết kiến Hoàng thượng”
Nghe Lý Ái Hoa kể lại mọi
chuyện, tâm tình Cố Hi hết sức phức tạp, cậu có thể đoán được giữa mình
và người của phủ Thừa tướng có một chút liên hệ, nhưng không nghĩ tới
Thừa tướng đại nhân lại vì chuyện của cậu mà tìm tới cả Hoàng thượng
Còn về Hạ Minh Triết, hôm qua cậu lỡ miệng tiết lộ chuyện của Hiên nhi, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua
Mọi thứ bây giờ như một mớ hỗn độn, khiến Cố Hi có chút đau đầu
“Hoa Hoa, ta về phòng nghỉ ngơi một chút”
“tiểu Hi, ngươi thấy không khỏe chỗ nào, để ta đi mời đại phu”
“ta không sao, nằm một lát là khỏe thôi, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi”, Cố Hi lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao
“được, có chuyện gì thì gọi ta”
Lý Ái Hoa nhìn Cố Hi vào phòng ngủ rồi mới đi làm việc khác để kéo bản thân ra khỏi cảm giác áy náy với Cố Hi
Đêm qua cậu lẻn ra ngoài, chạy tới Duệ vương phủ tìm Cố Hi, nếu không vì
bản thân quá ham chơi, có lẽ Cố Hi sẽ không phải chịu đựng bị tên vương
bát đản kia lăng nhục
Thời gian hồi tưởng:
Lý Ái Hoa ngồi
trên tường bao của Duệ vương phủ khóc không ra nước mắt, khó khăn lắm
cậu mới leo lên được đây, bây giờ lại vì tường quá cao nên không dám
nhảy xuống
“cái nơi quỷ quái chết tiệt này, xây tường cao như vậy làm gì không không biết! Hại lão tử ra cũng không được vào cũng không
xong!”
Lời vừa nói hết, phía trước lại truyền tới tiếng bước chân, Lý Ái Hoa vội che miệng, tận lực nép vào cành cây bên cạnh
Tiếng bước chân ngày càng gần, cho tới khi đứng ngay bên dưới chỗ Lý Ái Hoa
đang trốn mới ngừng lại, sau đó là tiếng y phục loạt soạt vang lên
Đoán được ý định của người kia, Lý Ái Hoa lại càng không dám thở mạnh, dịch
sâu vào tán cây thêm một chút, bỗng tay cậu đụng phải một thứ mềm mềm
đang uốn éo như không có xương
"A!!!!!!!!"
Mặt Lý Ái Hoa tái mét, cậu hét lên một tiếng, thân thể ngã về phía trước
Người bên dưới không kịp đề phòng, vô tình làm nệm tiếp đất cho Lý Ái Hoa, hai người cùng ngã ngoài về sau
Phịch!
Hà Chí Tinh ngơ ngác nhìn bầu trời đầy sao một lúc lâu mới chịu tỉnh ngủ
Lý Ái Hoa lần đầu rơi từ độ cao như thế này xuống, cả người đều choáng
váng, mãi mới có thể lấy lại tinh thần, thấy mình đang ở trong khuôn
viên của Duệ vương phủ thì hết sức vui vẻ
Tiểu Hi, ta tới cứu ngươi đây! Cơ mà, người bị mình ngã đè lên không sao đấy chứ?
Hà Chí Tinh chậm rì rì đứng dậy, Lý Ái Hoa muốn chạy lại đỡ hắn, tiện thể hỏi thăm đôi chút
“ngươi không sao...”, lời còn chưa dứt, Lý Ái Hoa đã bị hình ảnh cái quần trên người hắn tụt xuống dọa cho đứng hình
“ngươi...ngươi không được nhìn!”, cảm nhận được một trận mát lạnh bên dưới, Hà Chí
Tinh vội cúi người xách quần lên, ban nãy trước khi bị ngã hắn còn chưa
kịp buộc dây lưng quần
Lý Ái Hoa nghe hắn nói vậy, mặt càng đỏ hơn, quát lớn: “ngươi cái gì mà ngươi! Cái ngươi có ta cũng có, ai thèm nhìn!”1
Hà Chí Tinh đã mặc lại quần, nghe được lời nói của Lý Ái Hoa thì vừa thẹn
vừa tức, tự lẩm bẩm một mình: “có ca nhi nào lại lỗ mãng như ngươi chứ!”