Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh
Triệu Lan Sơn đang bận bịu với việc xác định trách nhiệm cho vụ tai nạn
giao thông, tuy đây rõ ràng là một vụ tai nạn, hơn nữa người gây ra tai
nạn đang nằm ở lầu tám nhưng vì sau khi khiêng xuống xe, cậu ta đã bất
tỉnh nhân sự, vụ án này bị kẹt ngay tại đây. Những chiếc xe bị đụng đã
được kéo đi, người bị đụng nếu không phải vào bệnh viện thì vào nhà xác
nhưng kẻ đầu sỏ chưa tỉnh lại, ai sẽ gánh trách nhiệm cho sự cố lần này
đây?
Thanh niên cầm lái với tốc độ bàn thờ có lỗi là chắc chắn,
thế nhưng gia đình cậu ta hiện tại không rảnh lo mấy chuyện này. Người
thì đang nằm trong bệnh viện, chưa biết có qua khỏi hay không, nếu không qua khỏi thì chết là hết, bạn không thể kéo một người chết lên ngồi ghế bị cáo. Nói tóm lại là thái độ bên kia rất ậm ờ, nếu con tôi sống, bồi
thường bao nhiêu chúng tôi cũng chịu, nếu nó không qua khỏi thì……
Bản thân Phương Vực không bận tâm đối phương có thể bồi thường bao nhiêu
tiền, anh không thiếu số tiền đó nhưng anh không ngại tạo thêm chút áp
lực cho nhà đó vì nghe nói trong số những người bị tông chết có hai mẹ
con, lúc bé gái bị tông thì vướng trên xe, kéo dài tới lối dành cho
người đi bộ mới rớt xuống, thi thể thê thảm không nỡ nhìn. Mẹ của bé gái cũng chết ngay tại chỗ, cô ấy là người đầu tiên bị chiếc xe tông văng
ra xa, thi thể bay thẳng về phía đám đông đằng sau, nghe nói khi cô ấy
rớt xuống đất, lái xe bên cạnh cứ tưởng xe tải làm rơi kiện hàng lớn hay tủ quần áo gì đó, không ngờ là người.
Lúc Tần Thanh mang theo
cặp lồng cháo bước vào thấy Phương Vực đang nói chuyện điện thoại cùng
Triệu Lan Sơn, “Ừm, không gặp được thì về thôi, cậu cứ ngồi xổm ở đó mãi cũng vô dụng…… Tôi đã nói là về đi! Cảnh sát chắc chắn cũng trốn rồi!
Mịa! Gọi phóng viên gì nữa! Cậu giống y như Nguỵ Mạn Văn rồi đấy!!”
Tần Thanh nghe mà giật mình, Phương Vực thấy cô tới thì mỉm cười, lại nói
cùng Triệu Lan Sơn, “Trở về đi, ông thần ơi!! Không có ông, tôi đi vệ
sinh thôi cũng cực khổ lắm đấy, được rồi được rồi, nhanh nhanh về đi!
Thằng kia vẫn nằm trên lầu tám, chạy không thoát đâu, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi chặn nó lại.”
Cúp điện thoại, Phương Vực nhìn Tần Thanh thì thấy vẻ mặt cô rất lạ, cô hỏi: “…….. Người nọ nằm trên lầu tám à?”
Phương Vực đáp: “Ừm, thấy bảo vẫn chưa tỉnh, còn trong thời kỳ nguy hiểm.” Anh hỏi cô, “Sao thế?”
Tần Thanh liền kể vừa rồi vào thang máy gặp một người được chuyển lên lầu tám.
Phương Vực nghĩ, bệnh nhân ở lầu tám chắc chắn không chỉ mỗi người đó.
“Trên cổ anh ta có người bám vào.” Tần Thanh nói tiếp.
Trái tim Phương Vực bùm một phát sắp nhảy vọt lên cổ họng, anh giữ vẻ mặt y
như cũ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tự nhủ đây chính là cái giá cho
việc thích một cô gái đặc biệt, chắc chắn sau này anh sẽ phải gặp rất
thường xuyên, nghĩ như thế bỗng cảm thấy cuộc đời này đúng là tràn ngập
những bất ngờ.
Hiện tại, mấy thứ này chỉ mỗi mình Phương Vực
biết nên Tần Thanh chỉ có thể nói cùng anh. Một mình chịu đựng quá nặng
nề, trước đây vẫn chưa cảm thấy gì, hai lần vừa rồi đều thình lình gặp
được nên Tần Thanh rất cần người có thể trao đổi, thêm một người biết
chuyện, áp lực trong lòng có vẻ như giảm đi.
May mắn còn có Phương Vực!
Phương Vực vỗ vỗ mép giường bảo Tần Thanh ngồi xuống rồi lại duỗi tay kéo cô
đến gần, tốt xấu gì cũng phải được chút phúc lợi chứ.
“Bị dọa sợ rồi phải không?” Phương Vực dịu dàng hỏi, mấy chuyện thế này anh chỉ
vừa nghe đã sợ nói chi Tần Thanh, một cô gái trẻ lại có thể gặp ma quỷ,
chắc chắn cô còn sợ hơn.
Tần Thành đứng ở cửa trông thấy bàn tay Phương Vực đang đặt trên vai Tần Thanh, nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô trong lòng.
…….. Cửa phòng bệnh vẫn đang mở.
Muốn làm mấy chuyện này phải nên đóng cửa chứ! Tần Thành cứng đờ cả người, cơ thể bất động.
Lần trước ba mẹ nghe nói cậu mang quà đến thăm bệnh rồi lại mang về đã cằn
nhằn hết nửa ngày. Ba cậu cảm thấy thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy là do gia đình quản lý lỏng lẻo, cứng rắn quy định mỗi ngày
phải gọi video một tiếng đồng hồ, báo cáo rõ ràng cả một ngày đã làm
những gì. Sau khi vượt qua thời kỳ phản nghịch, dưới sự áy náy nên Tần
Thành đành đồng ý.
Thế nên hôm nay cậu lại phải đến thêm một chuyến.
Tần Thanh bị người ta ôm vào lòng rồi mà vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Mãi đến khi Phương Vực thấy có người đến mới buông Tần Thanh ra, cười nói:
“Tần Thành, cậu đến đấy à? Ngồi ngồi, tôi đã khỏe lắm rồi, không sao
cả.”.
Tần Thanh vừa xoay đầu đã nhìn thấy Tần Thành đang ôm vẻ mặt hận không thể lập tức bỏ chạy.
Mặc dù cô có thể hiểu tại sao cậu ta có thái độ đó nhưng cũng không cần
biểu hiện rõ ràng như vậy. Cô cho là trải qua chuyện của Dung Dung, cậu
ta đã “Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây”(1) chứ, giờ nhìn thấy cô lại
lúng túng? Chẳng phải nên xem nhau như bạn bè cùng lớp bình thường thôi
sao?
(1)Ý nói đã yêu được người như Dung Dung rồi sẽ không có cô gái nào so sánh được nữa.
Tần Thành đưa quà thăm bệnh, nói được hai câu rồi hầu như bỏ chạy trối
chết. Phương Vực thì ngược lại, anh có thể nhìn ra được gì đó từ ánh mắt của cậu nhưng tạm thời không tiện hỏi.
Giữa trưa, hai người
cùng nhau ăn cháo và món kho của Tần Thanh, cô để lại hơn một nửa tàu hủ ky kho và rong biển do Tần Thành mang tới, nghĩ nếu buổi tối Phương Vực và Triệu Lan Sơn muốn ăn gì cũng có cái để ăn.
Bọn họ vừa ăn
xong, Triệu Lan Sơn đã trở lại. Buổi trưa anh ta nghĩ trăm phương nghìn
kế mời một cảnh sát ăn cơm tuy đó không phải là người thụ lý vụ tai nạn
lần này. Dùng cơm xong lại hút thêm hai điếu thuốc, cảnh sát mới tiết lộ cho Triệu Lan Sơn biết sự cố lần này vẫn chưa được xác định, chưa chính thức lập hồ sơ. Nói thế cũng có nghĩa là ngoại trừ xử lý hiện trường
lúc ấy, cảnh sát giao thông gì cũng chưa làm. Không có giấy tờ xác nhận
trách nhiệm tai nạn sẽ không thể xác nhận thiệt hại, công ty bảo hiểm
cũng gạt qua một bên.
Dù thế nào Tần Thanh cũng không ngờ vụ tai nạn này đến bây giờ vẫn chưa được xử lý! Tuy lúc đó cô cũng ở trên xe
nhưng không bị thương nghiêm trọng, chỉ đơn giản ghi lại một phần khẩu
cung, mọi chuyện sau này không liên quan gì tới cô.
Triệu Lan
Sơn thở dài nhìn vẻ mặt Tần Thanh đầy khiếp sợ: “Em gái à, thế giới này
tàn khốc như vậy đấy.” Anh giải thích cho Tần Thanh nghe, thằng khốn gây ra tai nạn kia vào bệnh viện từ hôm ấy đến nay vẫn chưa ra tới, chưa hề tỉnh lại nên không thể lấy khẩu cung trực tiếp, kiểm tra nước tiểu cũng không làm. Nếu cậu ta say rượu thì nhiều ngày như vậy, nước tiểu đã
thải ra hết rồi; nếu chơi thuốc thì chỉ cần cậu ta vẫn hôm mê, không làm kiểm tra, hút hay không cũng y như nhau.
Mặc dù Tần Thanh không rõ xác định trách nhiệm vụ này bằng cách nào, nhưng cô biết người cầm
lái gây tai nạn trong khi đang say rượu hoặc phê thuốc hay chỉ là sự cố
đơn thuần, chắc chắn kết quả sẽ khác biệt, hai cái trước chắc chắn
nghiêm trọng hơn so với cái sau.
Triệu Lan Sơn nhún vai, nói: “Ý của người nhà đó cũng rõ lắm rồi, nếu con người ta được cứu sống nguyên vẹn tay chân, còn tung tăng nhảy nhót thì kiểm sao cũng được. Nếu nó
chết, đương nhiên không có khẩu cung chỉ có thể xem như sự cố bình
thường, nhà họ chắc chắn sẽ không làm giám định pháp y.” Anh trợn mắt
nhìn lên trên ra dấu, “Tôi thấy cậu ta không qua nổi.”
Phương Vực chỉ im lặng không nói, Tần Thanh nhìn sắc mặt anh khó coi như vậy là
biết anh cũng không quen nhìn mấy chuyện thế này, nhưng mà họ chẳng còn
cách nào.
Trong chốc lát, phòng bệnh bỗng lâm vào trầm mặc, mãi
cho đến khi hộ sĩ đến gõ cửa: “Hoá đơn viện phí của anh đã có rồi, khi
nào tiện mời anh đến ký tên ạ.”
Triệu Lan Sơn đứng dậy, nói: “Tôi đi đóng tiền cho cậu. Tôi vẫn cứ tiếp tục ở đây, mặc kệ bên kia nói gì
đi nữa, loại người này……. Không cắn một miếng, tôi không phục!”
Sau khi Triệu Lan Sơn ra ngoài, Tần Thanh hỏi thân thể Phương Vực đã bình phục tới cỡ nào rồi.
Phương Vực đáp: “Ngón tay, cổ tay và vết nứt ở xương sườn phải chậm rãi tĩnh dưỡng, chỗ bị bầm sắp lành hẳn rồi.”
“Chấn động não thì sao?” Cô lo lắng duỗi tay sờ sờ lên đầu anh.
Anh cười cười: “Không sao, không choáng váng cũng không buồn nôn nữa.”
Qua hai ngày, Triệu Lan Sơn nói bên kia chuyển tới một trăm nghìn tệ, bảo là trả trước tiền thuốc men.
Trông thấy Tần Thanh, anh bảo: “Nhà em hẳn cũng đã chuyển tiền đến rồi, bên
cảnh sát nói sẽ gọi điện thoại thông báo cho người nhà em tới nhận, ký
tên xong là nhận được ngay.”
Phương Vực hỏi: “Hai mẹ con gặp tai nạn thì thế nào?”
Triệu Lan Sơn: “Tôi hỏi thăm rồi, người mẹ là một trăm hai mươi nghìn, con
gái là một trăm tám mươi nghìn, tổng cộng ba trăm nghìn tệ.”
Phương Vực nhíu mày: “Vậy cũng quá ít!”
Triệu Lan Sơn thở dài: “Nói chung cũng chỉ có thể như vậy, người nằm trên lầu kia có lẽ sắp không qua khỏi, nghe bảo hộ sĩ ở quầy lễ tân đã thương
lượng cùng người nhà đó xem có muốn rút ống thở hay không.”
Sau
khi về nhà, Tần Thanh nghe ba Tần nói đúng thật là đã nhận được điện
thoại bên cảnh sát gọi tới, cô được bồi thường hai mươi nghìn tệ, ba Tần cứng rắn cự tuyệt, “Chúng tôi muốn kiện bọn họ!” Ba tần như muốn nhảy
dựng lên với cái điện thoại.
Đầu dây bên kia, cảnh sát giao
thông khách khí bảo: “Ông đừng nóng, tôi biết ông đang tức giận, hay là
tôi chuyển máy cho người khác nói chuyện cùng ông, được không?”
Mẹ Tần bình tĩnh hơn nhưng cũng rất nghiêm túc đáp: “Nhà chúng tôi không thiếu chút tiền ấy, chỉ muốn một câu trả lời hợp lý!”
Cảnh sát giao thông thở dài: “Người gây tai nạn kia cũng sắp không qua khỏi, buổi chiều người nhà cậu ta vẫn còn ở chỗ chúng tôi, một khi có gì bất
trắc thì mọi việc sau này sẽ khó mà giải quyết ổn thỏa.”
Mẹ Tần:
“Cậu ta không qua khỏi, vậy cậu ta có tông người ta không? Nếu cậu ta
chết là không phải do cậu ta tông? Có đạo lý này sao?”
Cảnh sát
giao thông đành phải nói mong ông bà suy nghĩ lại, thương lượng thêm
cùng gia đình, tuy nhiên nếu muốn kiện cũng tuỳ ông bà, chúng tôi chỉ ở
giữa hoà giải, hoà giải không thành mời mọi người đến toà án giải quyết.
Sau khi dứt cuộc gọi, người nhà họ Tần vô cùng tức giận, ba Tần nói một cách bực bội: “Quá coi thường người ta! Tống cổ ăn mày đấy à!”
Tần Thanh trở về phòng, không nhịn được bèn gọi điện thoại cho Phương Vực.
Phương Vực nhận được điện thoại bèn để tạp chí xuống, não của anh bị chấn động chưa hồi phục hoàn toàn nên xem iPad vẫn còn dễ bị choáng váng, xem
phim xem ca nhạc đều không được, chỉ có thể nhìn hình trong tạp chí chứ
đọc chữ cũng chưa được vì chữ quá nhỏ.
“Làm sao vậy?” Anh dịu dàng hỏi, “À, nhà em cũng nhận được điện thoại hả?”
Tần Thanh nằm trên gối, nhỏ giọng đáp: “Ba mẹ em đang giận lắm luôn!”
Phương Vực bật cười: “Bồi thường hai mươi nghìn đúng là hơi ít. Có lẽ người
cũng sắp chết nên họ không muốn phụ trách chuyện này.”
Tần Thanh tò mò: “Nếu lỡ anh ta chết, tai nạn lần này thật sự sẽ không giải quyết sao?”
Phương Vực khẽ dựa vào đầu giường, chăm chú suy nghĩ rồi mới đáp: “Giải quyết
vẫn phải giải quyết nhưng tai nạn khác nhau sẽ có cách giải quyết khác
nhau, có vụ nghiêm trọng còn có vụ thì không.” Anh nói, “Em nghĩ xem,
người gây tai nạn hẳn là người trưởng thành, ba mẹ cậu ta có quyền có
thế nhưng bồi thường sẽ không dựa vào tiền của bọn họ mà phải dựa vào
năng lực bản thân cậu ta. Nếu cậu ta đã đi làm, có tiền tiết kiệm còn
đỡ, mức bồi thường sẽ cao hơn một chút nhưng nếu không có, số tiền bồi
thường mà chúng ta nhận được sẽ chẳng bao nhiêu.”
“Nếu cậu ta còn sống, gia đình cậu ta sẽ chịu ra tay hào phóng trong việc bồi thường
dân sự vì để chúng ta không đâm đơn kiện, thế nhưng nếu cậu ta cứ thế mà chết, người nhà họ đương nhiên chẳng muốn phí mớ tiền này rồi.”
Phương Vực phân tích kỹ càng cặn kẽ, anh không nói qua loa xem cô như con nít mà nói thẳng cho cô nghe.
Tần Thanh nghe xong cũng hiểu, có lẽ việc này chỉ có thể chấm dứt như vậy.
“…… Thật không phục mà.” Tần Thanh nhẹ nhàng nói, ngón tay kéo kéo sợi tơ
trên chiếc gối, “Bậc làm cha mẹ nuông chiều con cái như vậy, để con mình hại biết bao nhiêu người, chết đi là có thể xoá bỏ toàn bộ mọi chuyện
sao?”
Phương Vực cũng hiểu người ở tuổi cô vẫn còn ôm một bầu máu nóng, anh cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, em xem, bọn họ mất đi
đứa con trai cưng, đó chẳng phải là một loại trừng phạt rồi sao? Nhân
quả báo ứng mà thôi.”
Ngày hôm sau, bệnh viện bỗng nhiên bị bao
vây bởi một đống người. Lúc Tần Thanh bước vào từ cổng chính đã hết cả
hồn, thấy mười mấy người đứng trong đại sảnh bệnh viện, có người còn ôm
cả di ảnh.
Tần Thanh vào phòng bệnh, thấy Triệu Lan Sơn đang say sưa kể chuyện cho Phương Vực nghe: “Cậu không biết đâu, ngay cả hũ tro
cốt cũng mang lại đây! Còn có người chuẩn bị căng biểu ngữ, bị bảo vệ
bệnh viện ngăn cản đấy!”
Thấy Tần Thanh bước vào, Triệu Lan Sơn
quay đầu hỏi cô: “Em nhìn thấy không? Nhóm người dưới lầu tìm cái thằng
gây chuyện kia đấy, họ là người nhà của hai mẹ con gặp nạn. Không biết
hỏi thăm ở đâu biết được nó nằm ở bệnh viện này.”
Lúc Tần Thanh
ra về cũng còn thấy họ, mặt trời sắp lặn mà họ vẫn ngồi bên bồn hoa
trước cổng bệnh viện. Một bà lão tóc đã hoa râm đờ đẫn ôm di ảnh đen
trắng, một cậu bé ôm một bức di ảnh khác ngồi kế bên.
Trên di ảnh là hai mẹ con kia, người mẹ mới hơn ba mươi còn đứa bé chỉ năm, sáu tuổi.
Ba của bé trai ngồi xổm lau mồ hôi cho con, dỗ dành: “Ngoan nha, ôm em cho chắc, ba mua kem cho con ăn.”
Bé trai xoay đầu lại nhìn bà lão, nói: “Bà cũng ăn nữa.”
Người đàn ông nhìn bà lão, đáp: “Bà không ăn, bà bị rụng hết răng rồi, ăn không được vì kem lạnh lắm, mình con ăn là được rồi.”
Lúc Phương Vực đi chụp X-quang kiểm tra vết nứt chỗ xương sườn lần cuối
cùng thì cái người nằm trên lầu tám kia rốt cuộc đã tắt thở.
Sau này họ mới biết vì bệnh viện đã đuổi nhóm người ở đại sảnh về rồi, sau
khi cậu ta chết, người nhà đã lặng lẽ đưa thi thể về.
Hơn hai
tháng sau, Phương Vực nhận được tiền bồi thường của anh là ba trăm nghìn tệ, Tần Thanh cũng nhận được điện thoại, tiền bồi thường của cô là hai
trăm nghìn tệ. Sau khi thương lượng với nhau, Phương Vực mới cùng ba Tần đến đội cảnh sát giao thông ký tên.
Phương Vực ký tên xong, anh hỏi cảnh sát: “Gia đình gặp nạn kia thì sao?”
Cảnh sát đáp một cách không quá quan trọng: “Bồi thường tám trăm nghìn tệ
cho người mẹ, đứa bé là một triệu hai, tổng cộng hai triệu tệ.”
Bước ra khỏi đội cảnh sát giao thông, ba Tần thở dài: “Bồi thường như thế vẫn quá ít. Nhà kia đã chết mất hai người lận……..”
Phương Vực lại nhớ tới hôm qua Tần Thanh gọi điện thoại cho anh có nói: “Em
cảm thấy nữ quỷ treo trên cổ người nọ chính là mẹ của bé gái kia.” Tần
Thanh suy nghĩ thật lâu mới dám xác định.
Phương Vực rất hiếu kì vì cô chỉ mới gặp qua có một lần, hơn nữa cũng không hoàn toàn biết rõ họ, sao cô lại nghĩ như vậy?
“Anh nghĩ xem, người mẹ đó bị tông văng ra xa trước tiên, bé gái thì bị
vướng trên xe, cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy chắc chắn sẽ nhìn con
mình, vì muốn làm xe dừng lại, cô ấy mới kéo cổ người nọ.” Muốn kéo anh
ta từ trên xe xuống.
Sau khi Tần Thanh suy ngẫm thật lâu mới đưa ra kết luận này: “Đây chính là nhân quả báo ứng mà anh nói. Người nọ
chết có lẽ là vì người mẹ cứ kéo cổ anh ta. Nghe nói lúc va chạm, anh ta đã có túi khí an toàn nên không bị thương gì nhiều, tất cả đều là vết
thương ngoài da.” Bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân cái chết là vì
người nọ bị quỷ kéo cổ, đè ép khí quản hoặc làm trở ngại hô hấp, đẩy anh ta dần dần đến cái chết.
“Nếu không phải anh ta tông trúng hai
mẹ con kia sẽ không bị quỷ kéo cổ, anh ta cũng sẽ không chết. Mà anh ta
tông chết người chính là hai mẹ con, người làm mẹ lúc nào cũng muốn bảo
vệ con, dù biến thành quỷ cũng nhớ rõ phải ngăn cản anh ta.”
Phương Vực nghe xong, cảm thấy có lẽ đây chính là chân tướng sự việc.
(1)Bài thơ Ly Tứ Kỳ 4 (Nguyên Chẩn, thời Trung Đường):