Hạ Dương quả thật đã trở về Việt Nam, nhưng lúc cô xuống máy bay lại
không ra ngoài mà chuyển hướng sang sân bay nội bài. Trước đó Hạ Dương
cũng đã đặt thêm một vé bay từ thành phố Hồ Chí Minh đến Đà Lạt, chuyến
bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa. Thư ký tên Như Ý của Tuấn Vỹ chờ đợi ở lối ra đến mỏi mòn, nhìn thấy dòng người đã đi ra hết, đến cả phi công
và tiếp viên hàng không cũng đi ra luôn mà chưa thấy bóng dáng của Hạ
Dương đâu, cô sốt ruột cầm điện thoại gọi cho Thế Bảo.
Thế Bảo
nghe xong liền nhíu mày, xoay người nhìn qua Tuấn Vỹ đã mệt mỏi thiếp đi từ lâu, anh hạ giọng nói "Cô cứ chờ thêm một lúc nữa, nếu vẫn không
nhìn thấy Hạ Dương thì nhắn tin cho tôi, biết đâu con bé còn đang vướng
thủ tục gì đó."
Như Ý nhận lệnh xong liền thấp thỏm đi qua đi lại ở lối ra, mà không biết rằng Hạ Dương đã sắp sửa lên một chiếc máy bay
khác rời đi.
Có lẽ vẫn chưa ngủ sâu, Tuấn Vỹ nghe tiếng động liền mở mắt ra hỏi "Đã gặp Hạ Dương rồi sao?"
Thế Bảo nhăn mặt lắc đầu với anh "Không biết có phải con bé đánh lừa mình
không? Như Ý nói rằng đã chờ rất lâu vẫn không thấy Hạ Dương đi ra."
Tuấn Vỹ thở dài "Cậu bảo cô ấy về đi, chúng ta lại chuyển hướng khác tìm kiếm xem sao?"
Hạ Dương bên này đã thuận lợi ngồi lên một chuyến bay khác, trước đó cô có liên lạc với một người bạn thời cấp ba của mình, cô ấy còn vui vẻ mời
cô đến thăm nông trại của cô ấy tại Đà Lạt.
Từ thành phố Hồ Chí
Minh đến Đà Lạt rất gần,mới hơn sáu giờ tối Hạ Dương đã có mặt tại sân
bay Liên Khương. Vừa xuống máy bay cô đã không nhịn được mà hắt hơi mấy
cái vì lạnh, cái lạnh ở nơi này so ra còn muốn lạnh hơn cả ở Nhật. Cũng
may từ lúc sinh non đến giờ Hạ Dương đều mặc nhiều lớp, nếu không chắc
sẽ khiến bản thân mình thêm chật vật rồi.
Không có thời gian để
cảm khái hay ngắm cảnh, Hạ Dương vội vàng kéo hành lý của mình ra ngoài
bắt xe, dựa theo địa chỉ của người bạn kia mà đến.
Người bạn này
của Hạ Dương tên là Bảo Trân, từng là bạn thân thời cấp ba của cô, sau
này vì gia đình xảy ra chuyện mà dời nhà lên Đà Lạt sống, cô ấy và gia
đình còn mở được một nông trại khá lớn. Nhìn thấy Hạ Dương đến, cô ấy
vui vẻ giúp cô kéo hành lý "Nhà tao vẫn chưa ăn cơm đâu, mày mau vào
trong đi."
Hạ Dương từng đến nhà Bảo Trân chơi lúc hai người còn
học chung, vì vậy cả ba mẹ của Bảo Trân đều nhớ mặt cô. Nhìn thấy cô đến mẹ của Bảo Trân vui vẻ nói "Ái chà lâu quá không gặp, không ngờ bây giờ lại là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy."
Hạ Dương cười ngại ngùng "Con chào cô chú ạ."
Mẹ Bảo Trân cười kéo tay cô vào trong "Vào ăn cơm với cô chú luôn nào."
"Con làm phiền mọi người quá."
Ba của Bảo Trân cũng cười nói "Có gì đâu mà phiền, con cũng như con cháu trong nhà mà."
Sau những ngày mệt mỏi, Hạ Dương cuối cùng cũng tìm được một nơi ấm áp, cô
cùng với gia đình của Bảo Trân ăn tối, sau đó lại cùng Bảo Trân ngủ
chung một giường, không hề hay biết đến mọi người ở Nhật lúc này đang vò đầu bức tai lo lắng cho cô.
Nhìn thấy người bạn của mình mới mấy năm không gặp đã tiều tụy đi rất nhiều, Bảo Trân lên tiếng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hạ Dương lắc đầu cười gượng "Không có chuyện gì đâu?"
Bảo Trân nhìn cô "Tao biết mày có chuyện, đến cả tao mày cũng muốn giấu
sao?" Bảo Trân và Hạ Dương là bạn thân suốt ba năm cấp ba, sau khi lên
đại học hai người lại có hai hướng đi khác nhau, Hạ Dương bận vùi đầu
thi hai ba trường nên họ cũng ít khi liên lạc. Tuy rằng thời gian quen
biết nhau không nhiều, nhưng đủ để Bảo Trân hiểu được tính cách của Hạ
Dương. Nói thật là lần này gặp lại Hạ Dương sau mấy năm có chút khiến cô không thể tin được. Hạ Dương của những năm cô quen biết là một cô gái
rất xinh đẹp, luôn lạc quan vui vẻ và năng động. Có thể là do thông
minh, hoặc do gia cảnh tốt, chỉ thấy trên môi cô lúc nào cũng là một nụ
cười tự tin, dù cho gặp chuyện không vui, nhưng sau khi trải qua được cô sẽ lại tiếp tục mỉm cười. Chưa bao giờ Bảo Trân nhìn thấy dáng vẻ này
của cô, cả khuôn mặt đều là nét buồn bã, lời nói ra cũng ít hơn lúc
trước rất nhiều.
Hạ Dương nhìn người bạn của mình ở đối diện, cô nở một nụ cười thương tâm "Ai mà không đau khổ vì tình đâu chứ."
Bảo Trân mở to đôi mắt của mình, cô hỏi lại "Mày đừng nói với tao là mày thất tình nha?"
Nhìn thấy Hạ Dương cụp mắt xuống, cô lại kinh ngạc hỏi tiếp "Là ai vậy? À,
tao nhớ lúc trước mày có nói là thích một anh trọng tài người Nhật. Sao
bây giờ lại thất tình?"
Nhắc đến Taishi, khóe mắt Hạ Dương lại đỏ lên, không biết bây giờ anh ấy như thế nào rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Dương, Bảo Trân càng sốt ruột hơn, cô đưa tay lay lay Hạ Dương "Mày mau nói đi."
Hạ Dương nhìn Bảo Trân, sau đó thở dài một lúc mới lựa chọn kể cho cô ấy nghe mọi chuyện.
Bảo Trân nghe xong liền tức giận "Chuyện như vậy mà mày cũng chịu đựng được?"
Chỉ nghe Hạ Dương nhỏ giọng hỏi lại "Vậy nếu mày là tao mày sẽ làm gì?"
Bảo Trân không suy nghĩ mà nói luôn "Tất nhiên sẽ cho hai người đó đẹp mặt, dù sao mày mới chính là vợ anh ta."
Hạ Dương lắc đầu "Không đâu, nếu mày là tao, nếu mày yêu anh ấy đến tận xương tủy, mày sẽ không làm như vậy."
Bảo Trân thở dài "Sao mày lại trở nên thế này, tao nhớ lúc trước mày mạnh mẽ lắm mà?"
Hạ Dương chỉ cười chứ không nói tiếp, cô im lặng nhìn ánh đèn trên trần nhà, ký ức lúc trước lại lần nữa hiện về.
Bảo Trân nhìn cô hỏi "Vậy mày đến đây có ai biết không?"
Hạ Dương lắc đầu "Không có, mà mày cũng đừng có nói với ai nha."
"Mày không định về thăm ba mẹ mày sao?"
Nhắc đến ba mẹ mình, giọng Hạ Dương hơi nức nở "Tao cũng không biết nữa,
không biết phải đối mặt với họ như thế nào. Chỉ sợ sẽ khiến cho họ đau
lòng rồi lo lắng thêm."
Bảo Trân vỗ vai cô an ủi "Vậy mày cứ ở
đây một thời gian đi. Coi như là cho bản thân một thời gian để nghĩ
ngơi, khi nào nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi tính tiếp."
Hạ Dương cảm kích nói "Cảm ơn mày nhiều nha."
Bảo Trân vỗ vào trán cô "Bạn bè với nhau mà ơn nghĩa cái gì. Mày cứ ở lại
đây nuôi cừu, tưới cây giúp tao là được." Hạ Dương bật cười nói "Được."
Hai cô gái bắt đầu chuyển sang nhắc mấy kỷ niệm ngày xưa, lại nói đến
mấy chuyện vui vẻ, cuối cùng mới mệt mỏi cùng nhau ngủ thiếp đi.
Mấy người ở Nhật Bản lại không được tốt như vậy, Tuấn Vỹ dựa vào các mối
quan hệ của mình, anh nhờ người điều tra giúp số thẻ visa của Hạ Dương,
nhưng ngoại trừ xuất hiện ở sân bay ra, những nơi khác không hề có tin
tức gì. Mấy người trong nhóm trọng tài cũng rất lo lắng, họ đi hỏi thăm
từng khách sạn, từng chuyến tàu đến các tỉnh lân cận, những nơi Hạ Dương từng đến, cuối cùng vẫn không có thêm thông tin gì.
Taishi sau
khi kết thúc buổi khảo sát ở sân vận động, anh đến thăm Hiroshi lại vô
tình gặp Hiroko đang ở đó. Taishi đã không còn tâm trạng gì mà nhìn đến
Hiroko, anh lạnh nhạt nói với Hiroshi "Tôi có việc nên không thể đến đây thường xuyên, cậu tự lo liệu mình cho tốt đó."
Hiroshi cũng nghe được mọi chuyện từ mấy người kia, anh gật đầu nói "Tôi biết rồi, cậu mau đi đi."
Taishi rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn đến Hiroko cái nào, lúc Hiroko định lên tiếng gọi anh thì bị Hiroshi giữ lại.
Vết thương của Hiroshi vẫn chưa lành hẳn, anh khàn giọng nói với Hiroko
"Mọi chuyện đã tồi tệ lắm rồi mà em vẫn chưa hài lòng sao?"
Hiroko ủy khuất nói "Anh cũng biết là không phải do em cố ý mà." Hạ Dương bỏ
đi cũng đâu phải là do cô ép buộc, tại sao mọi người cứ đổ hết lỗi lên
đầu cô chứ.
Hiroshi tiếc là 'rèn sắt không thành', anh lắc đầu
nói "Em không cố ý, nhưng em lại vô tình. Sự vô tình đó của em đã khiến
tất cả mọi người bị ảnh hưởng theo, khiến cho một đứa bé vô tội bị mất
đi, khiến cho Taishi phải nhà tan cửa nát. Em nói em yêu Taishi, nhưng
em nhìn xem là em đang làm cho cậu ấy đau khổ hay là hạnh phúc?"
Hiroko im lặng nhìn Hiroshi, cô không trả lời, mà cũng không biết phải trả lời thế nào.
Hiroshi lại nói tiếp "Đây là lần cuối cùng anh nói câu này với em...Buông tay
đi, tha cho Taishi đi. Em là một cô gái tốt, không nên vì ích kỷ mà trở
nên như vậy."