"Đương nhiên là em phải đi chứ, anh trai yêu quý của em về mà."
Diệp Chân Chân cong môi cười, giơ tay lên trước mặt ngắm nghía hồi lâu. Đã
lâu rồi chưa gặp nhau, chả biết ông anh trai ấy còn vác theo dáng vẻ
lạnh lùng như tử thần về không nữa. Tuy hay hoạnh họe nhau nhưng Diệp
Chân Chân vẫn vô cùng chờ đợi sự trở về từ đối phương.
Một tuần
để nghỉ ngơi, Diệp Chân Chân bắt tay vào việc chọn kịch bản. Chương
trình thực tế ngày càng được người hâm mộ đón nhận, dành cho Diệp Chân
Chân rất nhiều lời khen. Thỉnh thoảng cô cũng đăng bài lên trên Weibo
tương tác với fan, An Lư Nguyện hẹn cô ra ngoài, hai người đi chơi khắp
nơi, coi như thời gian thư giãn hiếm có.
Vì hiện giờ Diệp Chân
Chân trở thành ngôi sao hạng A, được ngồi chung mâm với hàng loạt tiểu
hoa lưu lượng, kịch bản phim ảnh đến tay cô ngày càng nhiều. Lúc này,
ngồi trước đống giấy tờ Thác Hựu Duy vừa mang đến, Diệp Chân Chân bất
lực day day thái dương, cô đưa tay dụi mắt, mệt mỏi vô cùng. Mấy ngày
nay trước mắt cô toàn chữ là chữ, Diệp Chân Chân thấy bản thân sắp sửa
trầm cảm luôn rồi.
Đọc hết cái này đến cái kia mà chưa thể ưng ý, bên cạnh Thác Hựu Duy liên tục thúc giục: "Em vừa ý cái nào chưa? Nhiều nơi cả ngày gọi điện thoại cho anh hỏi dồn dập đấy. Anh em đau đầu chết rồi đây này." Ai kia ai oán thở dài, vì lo liệu cho Diệp Chân Chân mà
xây xẩm mặt mày.
"Chị Diệp uống nước không? Để em đi mua cho chị ít thức ăn cùng đồ uống nhé." Dương Lệ Thư đưa ra đề nghị.
Diệp Chân Chân phẩy tay ra hiệu cho trợ lý thích mua gì thì tùy, cô tiếp tục lao đầu vào việc đọc kịch bản. No cả chữ rồi lấy đâu ra bụng ăn cơm
nữa. Tuy nhiên, sau khi loạn hết cả đầu với đống giấy tờ, cuối cùng Diệp Chân Chân đã chọn được một bộ cô vô cùng ưng ý.
Về cốt truyện
chủ yếu mà cô đang cầm trên tay, phải nói là nó cực kỳ cực kỳ giống với
những gì trước đây Diệp Chân Chân từng trải qua. Bộ phim lần này cô chọn là hiện đại, được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết khá nổi tiếng trên mạng
mang tên Cuộc Đời Thế Thân.
Nữ chính trong truyện vì yêu nam
chính nên chấp nhận trở thành kẻ thay thế để được ở cạnh người mình yêu. Tuy nhiên, nam chính dù ở cạnh cô bao nhiêu năm vẫn luôn nhớ về bạch
nguyệt quang trong lòng. Nữ chính chịu dày vò trong tình yêu cũng như
hôn nhân, chịu tổn thương chồng chất, dù cố gắng đến mức độ nào thì nam
chính cũng không thèm quan tâm. Cho tới ngày bạch nguyệt quang kia trở
về, nam chính dứt khoát đẩy vợ mình sang một bên để đến với tiểu tình
nhân kia. Chuyện tiếp theo đó thì… ừm… là màn truy thê hỏa tá tràng đến
từ vị chồng cũ kia.
Diệp Chân Chân cong môi, cô thật khâm phục vị tác giả viết ra được cốt truyện như vậy đấy. Cô thẩm không nổi luôn,
nhân vật nữ yếu đuối quá. Chỉ là điều khiến Diệp Chân Chân hứng thú đến
từ nội dung quá giống với cô. Người con gái muốn diễn vai này, cô đồng
cảm với nữ chính trong truyện.
Đặt kịch bản xuống trước mặt Thác
Hựu Duy, Diệp Chân Chân kiên quyết khẳng định: "Em chọn bộ này, anh giúp em liên hệ với đoàn làm phim. Nào có lịch ký hợp đồng hay tập trung gì
đấy thì liên hệ để em chuẩn bị."
"Hả? À ừ." Thác Hựu Duy gật gù
cầm kịch bản lên xem qua, thiếu chút nữa anh đã phun ra những lời tục
tĩu. Khuôn mặt quản lý cứng ngắc, khóe môi giật giật: "Diệp Chân Chân,
em bị ai nhập à mà chọn bộ kiểu vậy? Suy nghĩ kỹ lại đi." Đương nhiên
anh nhận ra được nó giống với những người Diệp Chân Chân từng trải qua.
Thác Hựu Duy thật sự sợ cô sẽ chịu ảnh hưởng bởi nhân vật, nỗi đau trong quá khứ dày vò Diệp Chân Chân nát mất. Không được không được, Thác Hựu Duy
kịch liệt lắc đầu, khuyên can cô nàng ngồi trước mặt đủ lời.
Tuy
nhiên, Diệp Chân Chân vô cùng kiên quyết, cô khẳng định chắc như đinh
đóng cột: "Em hiểu anh đang lo lắng cho em, nhưng anh cứ yên tâm. Em
chọn vì hứng thú thôi, giống em thật, tuy nhiên, nó chưa đủ khả năng ảnh hưởng tới em. Anh biết con người Diệp Chân Chân em như thế nào mà. Em
đảm bảo, em hoàn toàn ổn, Từ Thiếu Bạch lấy đâu ra xứng đáng để em nghĩ
tới. Với em bây giờ chả có gì khiến em đau khổ được." Cô đá văng người
đàn ông tồi tệ kia ra khỏi đầu rồi, dù anh ta bám riết Diệp Chân Chân
đều vô dụng cả thôi.
Hơn nữa, cô muốn dựa vào nhân vật nữ chính
để khịa Từ Thiếu Bạch một cách thâm thúy. Đặc biệt nhất là cần truyền
cảm hứng đến những cô gái đang bất chấp lao đầu vào tình yêu tỉnh ngộ
ra. Với Diệp Chân Chân, bản thân cô quan trọng nhất, còn Từ Thiếu Bạch
chỉ là người qua đường thôi.
"Được rồi. Nếu như em muốn." Thác
Hựu Duy đưa tay đỡ trán, thở dài đầy bất lực: "Nhưng anh yêu cầu em
tuyệt đối phải giữ cho mình tinh thần tỉnh táo đấy. Bị làm sao anh trai
em hành anh chết mất."
Cô nàng gật đầu lia lịa: "Em biết mà."
Xác nhận với đạo diễn bên kia xong, Diệp Chân Chân chắc suất cầm vai nữ
chính trong tay, sắp tới hai bên bắt đầu ký hợp đồng, khai máy vào đầu
tháng sau.
"Tiểu Diệp, dạo gần đây anh không thấy Từ Thiếu Bạch
làm phiền em nữa nhỉ? Trước kia anh ta lúc nào cũng quấy rầy em còn gì,
tự nhiên thay đổi tính nết." Thác Hựu Duy thắc mắc.
Diệp Chân
Chân xì một tiếng, bĩu môi: "Để tâm đến tên khùng đấy làm gì cho mệt
người. Từ Thiếu Bạch hành động ra sao em cũng mặc kệ, đâu ảnh hưởng gì
đến chúng ta. Đến tìm em có khi còn bị em tẩn cho trận ấy." Nhắc đến
người đàn ông ấy, lòng Diệp Chân Chân ngay lập tức dâng lên cảm giác
khinh bỉ mỉa mai tột độ.
Tốt nhất đừng tìm cô thì càng tốt.
Bớt ngứa mắt, cô sẽ bớt nổi điên hơn.
Diệp Chân Chân cọc tính lắm, dây vào cô coi như tiêu đời.
"Ừ đấy. Gặp Từ Thiếu Bạch dù thân phận anh ta lớn cỡ nào nhưng ông đây
cũng phải mắng cho trận." Thác Hựu Duy tán thành: "Công nhận da mặt Từ
Thiếu Bạch thật sự dày, gây ra bao nhiêu tội lỗi nhưng vẫn lẽo đẽo theo
em. Hẳn là hiện giờ anh ta đang hối hận lắm."
Người ở phía đối diện chậc chậc mấy tiếng: "Hối hận thì kệ xác anh ta. Dọn đống rác ấy đem tới nơi nào đó thì càng tốt."
Nói chung là không có Từ Thiếu Bạch, Diệp Chân Chân thấy thoải mái hơn bao
giờ hết. Cô chỉ cần cuộc sống yên ổn, bình thản đóng phim, tránh xa hết
drama hay scandal gì đấy thôi. Còn Từ Thiếu Bạch với Thái Hy Tịnh nữa,
biến cho khuất mắt Diệp Chân Chân đi.
Đến cuối tuần, hôm nay là
ngày anh trai cùng ông chủ cô, Tần Bách Hoàn trở về nước. Diệp Chân Chân ăn sáng xong, cô bịt kính râm, khẩu trang kín mít cùng Dương Lệ Thư
khởi hành đến sân bay. Ở giữa dòng người qua lại tấp nập, Diệp Chân Chân nâng tay xem giờ, có lẽ họ sắp xuống máy bay rồi.
Chờ khoảng hai mươi phút, xuất hiện trước mặt Diệp Chân Chân là hai người đàn ông cao
ráo, khuôn mặt sáng sủa, độ đẹp trai dương vô cực.
Tần Bách Hoàn chủ động tiến lên chào hỏi: "Bé con, em nhớ anh chứ?"
"Anh là ai, em quen anh à?" Diệp Chân Chân bĩu môi, nửa đùa nửa thật.
Mặt mũi đối phương nhăn nhó: "Con nhóc vô tâm, em ác với anh lắm."
"Thôi, em làm sao quên anh được, Tần tổng còn đang là ông chủ em mà." Diệp
Chân Chân huých vai Tần Bách Hoàn, ngay lập tức bước tới chỗ người đàn
ông còn lại, tháo khẩu trang cùng kính xuống, cười: "Anh hai, anh nói gì coi, chẳng lẽ gặp em anh không vui à mà khó chịu thế."