Thiên Đường Có Gái Gọi Không
Lên cấp ba đều phải nội trú hết, ở cả tuần, tối thứ sáu mới bắt xe khách về nhà. Cứ đến chiều là Trương Thanh đã mất dạng rồi. Cậu ta không có
tiền, phải đi bộ 31,4 cây số - cũng tức là 62,8 dặm đường để về nhà. Tôi cũng chẳng hề hay biết. Mãi cho đến một rạng sáng thứ bảy, chị ba sắp
sinh, tôi với ông bô mỗi người đạp một xe, đèo mẹ tôi lên huyện. Đường
ra khỏi làng chỉ có một lối duy nhất, rạng sáng trời gần như vẫn còn tối mịt, chỉ có ánh trăng với đám đom đóm bâu đầy kênh chứa nước quanh
ruộng. Không khí ẩm ướt, cóc nhái chốc chốc kêu ồm ộp. Xa xăm có tiếng
gà gáy sớm, nhưng rất nhanh đã bị sự cô quạnh cắn nuốt.
Mẹ càm
ràm, không ngừng lật giở tay nải, xem đã đem theo chìa khóa chưa, rồi
lại bảo quên rải thóc cho gà, thêm cám cho lợn. Tôi và ba đạp xe thở phì phò, bà ấy thấy chẳng ai đoái hoài đến mình, cũng không nói nữa.
Đúng vào lúc này, chúng tôi cùng trông thấy có người đang bước xuống từ con đê xa xa.
"Ai thế, sảng bảnh ra thế này?"
Người đó tiến lại gần, bước vào tầm nhìn của chúng tôi. Thực tình mà nói thì
cậu ta đi rất chậm, là chúng tôi đang tiến tới gần cậu ta thì đúng hơn.
"Trương Thanh?"
"Bác gái, bác trai."
Người cậu ta ướt
sũng, chẳng biết là mồ hôi hay là hơi sương ngưng tụ lại, mặt bợt ra như ma. Mẹ tôi thì thầm giục chúng tôi đi mau. Tôi còn chưa kịp đạp, bà ấy
đã nhảy xuống. "Ấy, đợi đã. Bác phải lên huyện có chút việc, đây là chìa khóa nhà, cháu phụ bác cho gà với lợn ăn nhé?"
Trương Thanh đáp "vâng ạ". Đam Mỹ Hài
"Ôi, ngoan quá." Mẹ tôi lại móc một bọc vải nhỏ từ túi quần ra, lật mở từng
lớp, rồi rút từ trong đó ra hẳn một tờ mười đồng mệnh giá lớn, có vẻ hạ
quyết tâm nhét vào túi Trương Thanh.
Bà ấy giữ chặt mép túi của
Trương Thanh, chẳng phải vì để ngăn Trương Thanh khước từ, mà càng giống như để ngăn mình giật lại hơn. "Đây là tiền công bác cho, không được từ chối, nghe lời nhé."
Bà ấy chạy trở về, ngồi lên xe hối tôi đạp
nhanh, mãi cho đến khi bỏ xa Trương Thanh lại đằng sau, đến tận khi cậu
ta bị bóng tối nuốt chửng.
"A di đà Phật, phù hộ cho con ba bình an, coi như là tích đức vậy."
Hành động của mẹ tôi luôn khiến người ta khó lòng nắm bắt. Có khi đang cảm
động vì bà ấy, bà ấy có thể lập tức mọc gai tua tủa, còn phải khiến cho
tất cả mọi người cùng khó chịu theo. Điểm này khác hẳn mẹ Trương Thanh.