Độ Xứng Đôi 99%

Chương 31: Cộng điểm cho người em yêu được không?


trướctiếp

Tống Ngạn rất hoài nghi: Tạ Thần Vũ đang cố ý tìm cớ ở lại đây mà.

Thế nhưng vị học sinh xuất sắc này rất chú ý đến hình tượng và giữ sĩ diện, nên nhất thời cậu cũng không rõ đây là tính cách nhân vật của thanh niên văn vẻ này, hay là tính cách thật vốn có của người ta.

Tạ Thần Vũ thấy cậu rũ mắt nhìn hàng chữ kia, đột nhiên có chút không tự tin, lo lắng bản thân sẽ làm người ta buồn bực.

Vì thế anh liền kéo sổ ghi chép lại, giải thích thêm:

Cái này miễn cưỡng cũng có thể xem là lời nói thật.

Tuy bình thường anh đều tham gia các hạng mục và hội nghị thông qua hình thức online, nhưng chưa bao giờ có ý làm một cách qua loa đối phó. Thời gian hai năm cũng đủ để anh nắm giữ các hạng mục cũng như cách thức vận hành của công ty. Vốn dĩ theo kế hoạch là anh sẽ chọn người và nâng đỡ người đó đi lên, bản thân chỉ cần làm một cái chức phó tổng giám đốc và điều khiển từ xa là được rồi. Thế nhưng hôm nay, sau khi gặp được Tống Ngạn, anh liền không muốn rời đi nữa, vậy nên vừa rồi mới tạm thời thay đổi kế hoạch.

Tống Ngạn nao nao trong lòng, cậu không rõ đây là công việc phát sinh khiến anh phải thay đổi kế hoạch, hay là anh cố tình thay đổi.

Quen biết đến nay, cậu vẫn luôn rất lạnh nhạt đối với những chuyện của Tạ Thần Vũ. Vì vậy, cậu cũng không hiểu rõ lắm thái độ của nhà họ Tạ đối với anh như thế nào, nên đành phải yên tĩnh xem xét diễn biến trong nhà, nếu có thể giúp được gì thì sẽ âm thầm giúp đỡ. Dù sao thì mệnh của cậu cũng do Tạ Thần Vũ cứu sống và cũng vẫn luôn được anh chăm sóc rất chu đáo.

Hiện tại biết được Tạ Thần Vũ chính là ông chủ Trần, nhân tình chưa được đền đáp của Tạ Thần Vũ và mối quan hệ được vun đắp với ông chủ Trần trong hai năm qua ngay lập tức liền hòa vào nhau, khiến cậu có chút không nhịn được mà bắt đầu để ý.

Nhưng tùy tiện dò hỏi người ta có ý gì với nhà họ Tạ hay không thì không được thích hợp cho lắm, Tống Ngạn bắt đầu từ điều nhỏ nhặt nhất:

Tạ Thần Vũ nghe vậy tim đập nhanh một chút:

Tống Ngạn:

Tạ Thần Vũ có nhà họ Địch ở phía sau, lúc trước cậu đã không hiểu vì sao đối phương lại thỏa hiệp cuộc hôn nhân này.

Hiện giờ phát hiện người ta còn là ông chủ Trần thần bí lợi hại, cậu càng không thể hiểu được: Một người như thế này sao lại cam tâm bị áp đặt vào một cuộc liên hôn?

Tạ Thần Vũ cũng không hiểu sao đề tài cuộc nói chuyện lại quay về vấn đề này.

Anh lặng im vài giây, kế đó trả lời:

Tống Ngạn cạn lời:

Tống Ngạn nhìn qua, thấy tay nắm bút của Tạ Thần Vũ khẽ siết một chút, ngay sau đó liền kiên định viết xuống một chữ:

Tống Ngạn hoài nghi mà nheo lại mắt, cảm giác bên trong có vấn đề.

Nhưng lúc này giáo sư đã chú ý đến động tác nhỏ của hai người họ, cả hai liền ngồi ngay ngắn nghe giảng.

Môn tự chọn không cần phải thi, chỉ cần học để lấy tín chỉ. Vì vậy phần lớn các sinh viên chẳng ai chịu nghe giảng, tất cả đều tranh nhau ngồi ở hàng ghế phía sau.

Thời điểm mấy người Tạ Thần Vũ đến, vẫn còn chỗ ở hàng ghế phía sau, nhưng muốn tìm hàng ghế có ba chỗ ngồi liên tiếp thì chỉ còn mấy hàng ghế phía trước. Vì vậy, chỗ ngồi của ba người họ có khoảng cách tương đối gần với giáo sư, nên rất dễ bị theo dõi.

Thật ra bên dưới các sinh viên đang làm gì, giáo sư đều biết hết. Đặc biệt là khi bài giảng hôm nay của cô là về tóm lược lịch sử mỹ thuật, thế nào cũng chẳng có người muốn nghe. Vì vậy cô chỉ liếc mắt nhìn ba người họ một lần, sau đó tiếp tục nói: “Năm nay, trường phái Thủy tinh linh đang dần dần nổi lên, có ai biết những nhân vật tiêu biểu cho trường phái này là ai không?”

Tạ Thần Vũ chợt nhớ lại: “Darryl.”

Thanh âm của anh rất nhỏ, nhưng có lẽ là vì giáo sư đang hỏi, nên mọi người xung quanh đều yên lặng dừng hết tất cả mọi hoạt động, dẫn tới giáo sư nghe rõ câu trả lời của anh. Cô nhìn về phía anh nói: “Không sai, có Darryl, còn có ai nữa?”

Tạ Thần Vũ thẳng lưng đón nhận tầm mắt của các sinh viên đang hướng về, hơi hơi mỉm cười: “Larkin, Hộ Tinh và Nhan Thái Linh.”

Giáo sư liền cười khen ngợi: “Rất tốt, toàn bộ đều đúng.”

Trong suốt sự nghiệp giảng dạy môn tự chọn của cô, trên cơ bản toàn là cô tự mình giảng bài, hiếm khi gặp được người có thể đáp lại. Dù sao cũng hiếm thấy, nên cô không so đo chuyện nhỏ trước đó nữa, chỉ hỏi: “Cậu tên là gì? Tôi cộng điểm trong lớp cho cậu.”

Tống Ngạn: “……”

Tạ Thần Vũ: “……”

Mọi người lập tức cười to.

Tạ Thần Vũ thấy vẻ mặt hoang mang của giáo sư, bèn thản nhiên nói: “Em đến đây học cùng với người yêu, em nói thêm vài cái tên nữa, cô cộng điểm cho người em yêu được không?”

Mọi người lập tức càng cười to hơn, có vài người còn nhịn không được bắt đầu ồn ào. Có vài Alpha bị nhét cơm chó vào mồm, âm thầm “Hứ” một tiếng.

Tạ Thần Vũ bị Tống Ngạn đá một phát vào chân, trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng biết điều mà ngậm miệng lại. Giáo sư dở khóc dở cười: “Cậu có thể nói được mấy cái tên nữa?”

Tạ Thần Vũ sợ chọc giận Tống Ngạn, nên không nhắc đến chuyện cộng điểm nữa, chỉ nói thêm các trường phái nghệ thuật trứ danh và những người tiêu biểu trong lịch sử mỹ thuật mà thôi.

Giáo sư nghe vậy liền tò mò: “Thật có hiểu biết, cậu học chuyên ngành gì?”

Tạ Thần Vũ nói: “Không phải chuyên ngành mỹ thuật, nhưng nhà em có người làm trong ngành này, cho nên từ nhỏ cũng được tiếp xúc tương đối nhiều.”

Giáo sư hiểu rồi, quyết định không lãng phí thời gian lên lớp nữa.

Thế nhưng dù vậy cô vẫn có chút tò mò, tiết học đầu tiên vừa kết thúc cô liền đến bên cạnh đôi chồng chồng nhỏ, muốn biết người nhà của Tạ Thần Vũ là ai. Cùng ở trong giới nghệ thuật này, có lẽ cô cũng quen biết.

Tạ Thần Vũ nói: “Người nhà em cũng nghiên cứu lịch sử mỹ thuật, nhưng chủ yếu vẫn là một họa sĩ, không đáng giá nhắc tới.”

Giáo sư hỏi: “Vậy người đó có tác phẩm tiêu biểu gì không……?”

Bỗng dưng cô dừng lại, cẩn thận đánh giá gương mặt này: “Có phải cậu họ Địch hay không?”

Tạ Thần Vũ thấy cô đã nhận ra, liền giải thích: “Em họ Tạ, cậu nhỏ của em họ Địch.”

Giáo sư kinh ngạc: “Em là cháu trai của anh ấy à? Còn nói không đáng giá nhắc tới, em khiêm tốn quá rồi đó.”

Tạ Thần Vũ cười cười, không nói gì nữa.

Giáo sư cũng biết fans của Địch Tuần tương đối nhiều, nên cũng không ồn ào nữa, trò chuyện một hồi biết được anh cũng biết vẽ tranh nhưng lại không theo con đường hội họa, liền gật đầu rời đi.

Trải qua chuyện này, Tạ Thần Vũ chợt nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn về phía Tống Ngạn.

Tống Ngạn khó hiểu nhìn anh, tiếp theo cũng chợt nhớ ra: Năm đó ở hội trường đấu giá tinh vực Gauze, mình có đấu giá 250 cho bức tranh do cháu trai của Địch Tuần vẽ. Lúc ấy, Tạ Thần Vũ cũng có mặt ở đó, hiện tại nhớ ra nên đang phỏng đoán là mình đã đấu sao?



Tống Ngạn lấy lại bình tĩnh, vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”

Tạ Thần Vũ cười vô cùng dịu dàng: “Không có gì, chỉ muốn nhìn em thôi.”

Tống Ngạn nói: “…… Tránh ra, em muốn đi vệ sinh.”

Tạ Thần Vũ đứng dậy nhường đường, nhìn cậu không hề quay đầu lại rời khỏi phòng học: Cảm giác không sai mà, đúng là nhóc xấu xa này ra giá rồi.

Tiết học thứ hai cứ thế mà trôi qua gió êm sóng lặng.

Có Tạ Thần Vũ làm đối tượng chú ý của giáo sư, hai người không còn viết tin truyền sổ nữa, yên tĩnh ngồi nghe giảng cho đến khi tan học. Sau đó lại tạm biệt Đậu Mính Mính, cùng nhau lên xe về nhà.

Cửa xe vừa mới đóng lại, đôi chồng chồng giả tạo liền không diễn nữa.

Tống Ngạn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, nhìn chằm chằm anh hồi lâu: “Tạ Thần Vũ.”

Tạ Thần Vũ áp chế cơn hoảng loạn trong lòng, mặt vô biểu cảm xoay đầu nhìn qua.

Tống Ngạn không muốn chủ động đề cập đến đoạn lịch sử đen tối kia của cậu, cũng không muốn mở thêm chủ đề nói chuyện mới, cố gắng duy trì tính cách nhân vật của mình, hỏi: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Tạ Thần Vũ nói: “Làm việc.”

Tạm dừng một chút, anh thử bổ sung, “Và ở bên cạnh cậu.”

Tống Ngạn lập tức có chút khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi, hừ một tiếng: “Tôi không cần.”

Tạ Thần Vũ liền biết nghe lời phải mà sửa miệng: “À không, là lấy lại hình tượng cho tôi mới đúng.”

Tống Ngạn: “……”

Cậu nhịn vài giây, không nhịn được lại hỏi: “Anh đến đây công tác, không phải sẽ tách khỏi người anh thích sao?”

Tạ Thần Vũ nói: “Không sao, có internet.”

Lần này anh nghe ra được, Tống Ngạn đang thăm dò anh, phỏng chừng là không thể hoàn toàn xác định người anh nói yêu thích là ai.

Anh nóng lòng muốn thử, muốn để lộ thêm nhiều chi tiết nữa, nhưng lại sợ rõ rồi sẽ bị từ chối, bèn ám chỉ: “Thật ra đa số thời gian, tôi và em ấy đều gặp nhau ở trên mạng.”

Tống Ngạn rất bình tĩnh: “Phải không?”

Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng.

Tống Ngạn càng nghi ngờ rằng người đó chính là cậu, nhất thời càng khẩn trương hơn, đanh mặt lại không nói lời nào.

Tạ Thần Vũ chờ một hồi, chủ động hỏi: “Sao hôm nay cậu quan tâm chúng tôi quá vậy?”

Tống Ngạn lập tức phản bác: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.”

Cậu nhanh chóng đổi đề tài: “Anh thật sự vì cá cược thua cho nên mới kết hôn với tôi sao?”

Tạ Thần Vũ lại trưng ra dáng vẻ nho nhã, tích chữ như vàng: “Ừm.”

Tống Ngạn nhìn anh: Cảm giác trạng thái này có chút quen mắt, rất giống với dáng vẻ “Dù chết cũng kiên cường gỡ lại mặt mũi” của vị học sinh xuất sắc nào đó, dường như lần nào cũng vậy.

Tạ Thần Vũ chống đỡ được một hồi, ngay lúc cậu nhìn anh đến lần thứ tư và duỗi tay nắm cằm anh xoay đầu qua, anh liền nhẹ nhàng hất đầu quay đi, bất đắc dĩ cười nói: “Đừng nháo.”

Nháy mắt Tống Ngạn liền ngồi ngay ngắn.

Mãi cho đến khi xuống xe về nhà, xúc cảm chạm lên mặt anh vừa rồi vẫn chưa vơi đi. Tống Ngạn đi thẳng vào phòng ngủ của cậu, trở tay đóng cửa lại.

Tạ Thần Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa kia hồi lâu, về phòng lấy quần áo, đi tắm một chút.

Chờ anh tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, phát hiện vừa rồi cậu nhỏ có nhắn một tin an ủi qua. Lúc này, anh thật sự rất muốn tìm người tán gẫu một chút, vì vậy liền gọi video.

Địch Tuần đã từng nhìn thấy bố cục phòng ngủ của Tạ Thần Vũ, vừa nhìn là nhận ra ngay, liền cười hỏi: “Thật thảm, đêm nay phòng không gối chiếc à?”

Phòng ngủ của Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn cách nhau một căn phòng khách, nên không cần lo lắng bên kia sẽ nghe thấy được. Thế nhưng để đề phòng, anh vẫn hạ thấp âm lượng, nói nhỏ: “Cháu còn chưa theo đuổi người ta.”

Địch Tuần rất có hứng thú hỏi: “Hai đứa chưa ngả bài à?”

Tạ Thần Vũ nói: “Vẫn chưa.”

Địch Tuần nhướng mày: “Sao vậy? Cậu ấy có bạn trai thật à?”

Tạ Thần Vũ nói: “Không có.”

Chắc chắn trong trường học là không có rồi, thậm chí cũng không có Alpha ở bên ngoài nào đến tìm Tống Ngạn, bằng không đã tăng thêm đủ loại bài đăng hóng hớt trên diễn đàn từ lâu rồi.

Về phần trước kia…… Anh cẩn thận nhớ lại hình tượng anh Cương Tử mà Tống Ngạn đã nói cho anh nghe, nhớ tới chính anh cũng đã từng trở thành tư liệu sống của cậu, ví dụ như cùng lên lớp học trực tuyến chẳng hạn. Hơn nữa đợt tham gia hội trường đấu giá ở tinh vực Gauze, Tống Ngạn lấy lý do là đi chơi cùng với anh Cương Tử, nhưng thực tế là đi cùng với Du Kình.

Anh đã từng nhìn thấy đám người Du Kình rồi, khi đó không có ai đặc biệt gần gũi với Tống Ngạn cả. Hơn nữa, nếu đối tượng của Tống Ngạn thật sự là người của Du Kình, chắc chắn sẽ không trơ mắt mà nhìn Tống Ngạn đi gặp bạn bè trên mạng và liên tục chơi chung với người đó suốt hai năm trời.

Vì vậy về điểm này, anh có thể xác định được rằng, trước mắt anh và Tống Ngạn đều đang độc thân.

Địch Tuần hỏi: “Vậy sao không ngả bài luôn đi?”

Tạ Thần Vũ nói: “Có chút lo lắng.”

Trước đó anh không biết thân phận thay đổi có ảnh hưởng đến cảm nhận của anh hay không, cho nên mới tạm thời duy trì trạng thái hiện tại.

Sau đó gặp mặt rồi anh liền không muốn buông tay Tống Ngạn, nên càng cẩn thận hơn.

Hiện tại anh đang dùng thân phận Tạ Thần Vũ. Đối với người ngoài, anh là người chồng hợp pháp của Tống Ngạn, tự nhiên sẽ có ưu thế nhất định. Nhưng nếu ngả bài, tình cảm vừa là thầy trò vừa là bạn bè trong suốt hai năm vừa qua của hai người họ sẽ bị nhiễu loạn, làm không tốt có khi sẽ càng tệ hơn.



Tạ Thần Vũ nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên cháu trở về, cháu có thể thích ứng và tiếp nhận hai thân phận của em ấy, nhưng cháu không chắc em ấy có thể tiếp nhận được cháu. Cháu phải cho em ấy thời gian để dần thích nghi.”

Nhưng dù sao thì anh cũng là tay mơ trong mấy chuyện tình cảm này, anh không biết làm như vậy có đúng hay không, nên mới muốn nói ra suy nghĩ của anh, muốn hỏi ý kiến của cậu nhỏ một chút.

Địch Tuần trưng ra vẻ mặt u buồn, trầm mặc nhìn lại.

Đứng ở góc độ người xem, anh có thể nhìn ra được cháu trai nhà anh biết yêu rồi, nhưng anh cũng chỉ có thể đưa ra được vài ý kiến mà thôi. Nếu bảo anh bày mưu tính kế, đúng là làm khó anh.

Nhưng cháu trai đã lớn ngần này, hiếm khi thấy không được tự tin như thế. Địch Tuần nghĩ ngợi hồi lâu, miễn cưỡng đưa ra một ý kiến: “Không phải hai đứa có độ xứng đôi 99% sao? Không dùng cái này được à?”

Tạ Thần Vũ: “……”

Trước đây, anh đều không muốn nhìn lại đoạn lịch sử đen tối này.

Về sau …… mỗi khi nghĩ đến tương lai không cần phải chống lại pheromone của Tống Ngạn nữa, trái tim của anh liền đập loạn lên.

Nhưng chưa ở bên nhau mà đã dùng pheromone của Alpha đi quyến rũ Omega là không đạo đức. Anh nói: “Không được, đổi cách khác đi.”

Địch Tuần lại rơi vào trầm mặc.

Tạ Thần Vũ đợi vài giây cũng chưa nhận được câu trả lời, bèn nhìn Địch Tuần. Một lúc lâu sau, anh mới chợt ý thức được: Cậu nhỏ là chó độc thân vạn năm mà, bèn đồng tình mà nhìn cậu nhỏ.

Địch Tuần hỏi: “…… Nhìn vậy là có ý gì?”

Tạ Thần Vũ nói: “Hôm nay cháu có lên lớp lịch sử mỹ thuật với Ngạn Ngạn, giáo sư nói yêu đương có thể khiến chúng ta bộc lộ linh cảm, cậu có thể thử xem.”

Địch Tuần: “……”

Một người có cẩn trọng và xuất sắc đến đâu thì khi yêu cũng sẽ thay đổi sắc mặt.

Địch Tuần mặt vô cảm xúc cắt đứt cuộc trò chuyện.

Tạ Thần Vũ bật cười, anh nhìn khoang thực tế ảo trong phòng, lên mạng đi dạo một vòng, phát hiện Tống Ngạn không online, bèn tiếc nuối mà thoát ra ngoài.

Thật ra, Tống Ngạn cũng muốn lên mạng hỏi một chút đồng đội của cậu đang làm gì, nhưng hôm nay cậu bị Tạ Thần Vũ khơi gợi tâm trạng mấy lần, thật sự không muốn nhìn thấy đối phương nữa, rửa mặt xong liền leo lên giường nằm ngủ.

Sáng hôm sau, hai người ngồi ở nhà ăn dùng cơm sáng xong, Tạ Thần Vũ liền săn sóc đưa cậu đến trường học, tỏ vẻ giữa trưa sẽ tới nhà ăn ăn cơm với cậu.

Tống Ngạn chống đối: “Tôi không cần.”

Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng tôi cần, tôi không thể làm một tên khốn nạn được.”

Tống Ngạn lập tức muốn khinh bỉ anh, nhưng đối diện với ánh mắt cười cười của anh, cậu có chút không được tự nhiên mà dời tầm mắt, hừ một tiếng quay đầu đi.

Tống Ngạn vừa tự hỏi: Không thể bị động như vầy mãi được, phải nghĩ cách lấy được tâm lý của Tạ Thần Vũ; vừa khó chịu rảo bước tiến vào phòng học. Tống Ngạn vừa bước chân vào liền phát hiện mọi người trong lớp đều đang phóng tầm mắt nhìn về phía cậu, không nhịn được dừng chân.

Dường như chỉ khi khai giảng năm đó cậu mới gặp tình huống này. Về sau đi học chung với nhau được hai năm, tuy quan hệ không đến mức quá tốt, nhưng dù sao cũng đã quen thuộc với nhau rồi, không có khả năng sẽ dùng hình thức “tất cả đều nhìn chăm chú” thế này để nghênh đón cậu.

Tống Ngạn thấy bạn cùng phòng điên cuồng vẫy tay với cậu, liền đi qua ngồi xuống: “Làm sao vậy?”

Bạn cùng phòng vô cùng tò mò và kích động: “Chồng cậu thật trâu bò quá đi, giấu cũng kỹ ghê nha!”

Tống Ngạn: “?”

Bạn cùng phòng nói: “Cậu mau lên diễn đàn xem đi!”

Tống Ngạn liền truy cập vào diễn đàn, phát hiện thân phận của Tạ Thần Vũ đã bị lật tẩy.

Nguyên nhân gây ra chính là lớp học môn tự chọn hôm qua. Lúc ấy, bọn họ không đề cập đến tên của Địch Tuần, nhưng người chung quanh đều không nhịn được sự tò mò, liền đi tìm từ ngữ mấu chốt. Thông qua gương mặt gần giống nhau của Địch Tuần và Tạ Thần Vũ, mọi người liền biết Địch Tuần chính là người mà bọn họ nhắc tới. Sau đó, cả đám vừa xem hồ sơ tư liệu của Địch Tuần xong, liền hít một hơi.

Là một họa sĩ nổi danh có vô số fans não tàn, đương nhiên bối cảnh của Địch Tuần sẽ được công khai.

Nhà họ Địch tiếng tăm lừng lẫy ở tinh vực Aram, tin tức của mấy năm trước cũng có, bao gồm cả tin tức con gái của Địch gia chủ được gả cho nhà họ Tạ ở tinh cầu Đế Đô.

Đến đây, thân phận của Tạ Thần Vũ đã rõ như ban ngày.

Mọi người cũng có chút hiểu biết về sản nghiệp của nhà họ Tạ và nhà họ Địch, tập thể liền khiếp sợ, tiếp theo toàn bộ diễn đàn đều sôi trào.

Tống Ngạn lướt xem một loạt bình luận, lòng chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn giải thích với bạn cùng phòng đôi câu.

Bạn cùng phòng rất vui mừng sảng khoái mà đồng ý, đăng nhập tài khoản rồi viết một câu bình luận.



Mọi người: “……”

Những người đang ghen tị đỏ mắt, đưa lời nguyền rủa ác ý đều run lên.

Đó không phải là hào môn bình thường đâu, kiện mấy đứa sinh viên như chúng ta, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Hơn nữa lĩnh vực sản nghiệp của hai nhà Tạ Địch cũng nhiều, có khi sau này còn phải làm dưới trướng công ty của nhà người ta không chừng.

Một đám người vừa hối hận lại vừa sợ hãi, nhanh chóng xóa bỏ các ngôn luận đã và đang phỉ báng người ta, thậm chí còn xóa luôn cả tài khoản, biến mất không thấy tăm hơi.

Tạ Thần Vũ vừa có một cuộc họp ở công ty, gần đến giữa trưa anh mới trở lại văn phòng.

Anh nhìn đồng hồ, nghĩ đến lát nữa sắp đi gặp Tống Ngạn, lòng liền sung sướng mà truy cập vào diễn đàn, muốn biết xem ngày hôm qua anh lộ mặt rồi, liệu đám Alpha kia có cay mắt mà lên mạng mắng anh hay không.

Anh mở trang web lên, vừa vào liền thấy ngay một bài đăng đang nằm ở trên đầu trang, được gán cho một cái tag “Hot hòn họt”. Tạ Thần Vũ cười cười nhấn vào xem, nghĩ thầm: Nếu may mắn gặp được tin đồn mới, có lẽ mình sẽ dùng nó để tỏ vẻ bị hại ở trước mặt Ngạn Ngạn.

Kết quả vừa mới nhấn vào xem, tất cả đều là những bình luận thổi rắm cầu vồng, không phải khen anh đẹp trai, thì sẽ khen tình yêu thần tiên của hai người họ, toàn bộ trên dưới diễn đàn đều là một màn thêu hoa dệt gấm.

Nụ cười trên mặt của vị tổng giám đốc mới nhậm chức nào đó chợt cứng lại: “……”

Mấy tên Alpha trên diễn đàn bị sao thế này? Tiếp tục mắng đi chứ!

trướctiếp