Nơi căn phòng thượng đẳng sang trọng, không khí có
chút nhão dính quá mức. Âm thanh mị hoặc chúng sinh không ngừng bay ra,
còn hơn cả huyễn âm ma mị của nữ sĩ Bế Hoa Cung, cứ thế tràn vào thần
thức cường đại của nam nhân.
"Úc... Căng quá... Bạch Dữ... A..."
Miệng mềm đang nuốt chửng cự long có cảm giác như sắp bị xé rách ra, nhưng nó lại cứ không ngừng lớn thêm.
"Không muốn?"
Giọng nói trầm thấp tà tính của nam nhân vang lên, khi chui vào đôi tai nhỏ
của tiểu chuột lại khiến nó không ngừng run rẩy, ửng đỏ đáng yêu.
"Ư... Muốn..."
Miệng trên vừa rên rỉ, miệng dưới đã thể hiện thành ý mà hút lấy cự long bên
trong, để cho sự tàn phá càng thêm nhượng người muốn chết.
Song
đồng dựng thẳng của nam nhân càng thêm sâu thẳm. Đôi tay lớn nắm lấy eo
thon trơn bóng mà nhấn xuống càng thêm nhanh chóng, dưới hông cũng phối
hợp đỉnh lên như bão tố.
"Ư ư... Dữ... A..."
Bạch Cửu nằm gục trên mình nam nhân, mái tóc trắng cũng ướt nhèm nhẹm, há miệng không ngừng rên rỉ.
Từ lúc đó đến giờ đã trôi qua một canh giờ, Bạch Cửu cũng không biết bản
thân đã bắn bao nhiêu lần nhưng con rồng bá đạo này chưa một lần bắn
lấy. Theo thời gian tích lũy, Bạch Cửu cũng có chút sợ hãi nghĩ, nếu y
phóng thích thì nó có chịu nổi không.
Nhưng nó không hối hận. Dù
đối phương chưa thừa nhận nó là bạn lữ của y, nhưng Bạch Cửu vẫn muốn
cùng y có một sợi dây liên kết mạnh mẽ hơn.
Giống như bây giờ...
Nơi mật hợp kia đang kết nối nó cũng Bạch Dữ, cả nguyên thần lẫn yêu đan đều tràn ngập sự thỏa mãn, hạnh phúc ngất ngây.
Nó như vậy, Bạch Dữ thì sao đây?
Ầm long long...
Long châu đang không ngừng xoay tròn kể từ lúc bắt đầu tới giờ, luôn nhắc
nhở Bạch Dữ nhìn như đang chìm trong d.ục vọng nguyên thủy nhưng thực
chất vẫn luôn tỉnh táo rằng: Đây không phải là bản thân hắn bị tiểu
chuột nhỏ ảnh hưởng.
Mà nói đúng hơn là cộng hưởng.
Bởi vì yêu đan của Bạch Cửu cũng không ngừng xoay tròn, theo mỗi cái đỉnh lộng của hắn lại càng nhanh hơn, giống như sắp vỡ nát ra vậy.
Lại
nói, tại sao hắn vẫn luôn trốn tránh việc xác nhận quan hệ bạn lữ với
tiểu chuột nhỏ? Dù hắn biết bản thân đã xem nó là vật sở hữu của mình,
cũng đối với nó có cảm tình?
Bởi vì hắn không xác nhận được việc bản thân luôn bị tác động bởi tâm tình của tiểu chuột là như thế nào.
Hắn có thể cùng tiểu chuột trở thành bạn lữ mà không cần bất cứ sự ràng
buộc cưỡng ép nào. Hắn là một cường giả, tất nhiên có tôn nghiêm của
cường giả. Dù nằm dưới sự chèn ép của thiên đạo thì cũng không ở trong
phạm vi tình cảm. Nếu đến cả yêu thích cũng bị kiểm soát, dựa theo sắp
đặt của người khác thì không phải quá mức uất ức?
Hắn biết tiểu
chuột không rõ chuyện này nên không có giận cá chém thớt lên người nó.
Nhưng vốn dĩ bản thân đã bị nó ảnh hưởng, giờ lại theo ý nó muốn... Bạch Dữ nội tâm lập tức sinh ra phản kháng.
Tuy vậy, hắn cũng không
chối bỏ việc bản thân sinh ra ý nghĩ muốn chiếm hữu nó làm của riêng.
Vậy nên, hắn lựa chọn trốn tránh không để chuyện này có một cái kết, cho đến lúc hắn làm rõ được nguyên nhân tại sao lại như vậy.
Bản
thân dung túng nó, che chở nó, không muốn nó bị bất cứ tổn hại nào cũng
không phải hoàn toàn do bị tâm tình của nó ảnh hưởng, hắn không chối bỏ
chuyện này. Hắn vẫn luôn nghi ngờ cái khế ước tâm linh khó hiểu mà chỉ
có mình hắn bị ảnh hưởng này.
Nhưng đến hôm nay, hắn mới có câu trả lời cho chuyện này.
Dù hắn chưa từng kết đạo lữ với ai nhưng có ví dụ điển hình là phụ mẫu
hắn, Bạch Dữ có thể kết luận được mối liên kết của hắn và tiểu chuột là
cái gì.
Khế ước song tu đạo lữ.
Sáu chữ này như đập vào nguyên thần của hắn, khiến nó phiên giang hải đảo, sóng gầm cuồn cuộn.
Tại sao không phải khế ước đạo lữ? Tại sao phải có hai chữ song tu?
Người bình thường chỉ có thể ký khế ước đạo lữ với nhau, cho dù là cảnh giới tiên nhân đã phi thăng cũng là như vậy.
Thế nhưng, đối với long tộc bọn hắn thì khác.
Long tộc tính d.âm vốn đã là chuyện không cần bàn cãi. Tuy nhiên, quá trình
tu tiên dài đằng đẳng, long tộc cũng không còn quá để tâm đến chuyện duy trì nòi giống này nữa. Nhưng chỉ cần long tộc cùng bạn lữ ký kết khế
ước thì bản năng nguyên thủy vốn luôn đắp chiếu nằm đó sẽ mở ra. Cho đến khi sinh được đời sau, thì trước đó, quá trình song tu này sẽ luôn hiện diện mỗi khi một trong hai người có ý nghĩ muốn hòa hợp cùng đối
phương.
Nhưng tại sao lại có chuyện này?
Quá trình ký kết
khế ước là hai người chủ động đối với thiên đạo thề, mượn thiên đạo đến
làm chứng cùng cột chặt tâm linh. Nếu một bên có chuyện thì bên kia sẽ
nhận ra, cũng sẽ dựa vào đó tìm kiếm đối phương. Thiên đạo sẽ mở ra một
con đường cho hai người họ cùng tiến tới, trong quá trình tu luyện dài
dòng nhàm chán này. Vậy nên, khi một người tìm kiếm bạn lữ, họ đều sẽ
tìm người mạnh hơn mình, tương lại rộng mở hơn mình. Người đó sẽ mang
mình đi lên, đi xa hơn.
Nếu đối phương phi thăng, bạn lữ sẽ nhận
được một nữa cảm ngộ của người kia nếu tu vi thấp hơn. Dù cách hai tầng
trời thì mối liên kết đó cũng không hề dứt đi. Khi người còn lại cũng
muốn độ kiếp phi thăng thì bạn lữ cũng sẽ cảm nhận được mà thông qua con đường liên kết này, đến cùng đối phương độ kiếp. Sống cùng sống, chết
cùng chết, vinh nhục cùng nhau.
Điều này cũng tương đương với
việc, đối phương bị thương thì tổn thương sẽ chia hai, song song gánh
chịu dù có cách bao xa đi chăng nữa.
Bạch Dữ càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sắp đến gần với chân tướng.
Thiên đạo chứng thề... Thiên đạo.
Phụt!
"Ô!"
Bạch Cửu ưỡn ngực vểnh mông thừa nhận từng đạo từng đạo tinh hoa bắn phá u cốc, nguyên lực trong người cũng phun trào theo.
Yêu đan bị bao trùm trong tinh hoa nguyên d.ịch, không ngừng được cọ rửa, lại thông qua nơi kết hợp mà truyền về bên kia.
Qua qua lại lại tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Bạch Cửu không rõ đối phương bắn ra bao nhiêu lâu, nhưng nó cảm thấy bụng
nhỏ căng phồng, nóng hừng hực như lửa, thật lâu cũng không hạ nhiệt
được.
"Ư... Nhiều quá..."
Bạch Cửu theo bản năng mà than thở đầy thỏa mãn.
"Không muốn?"
Nhưng có người cứ cố tình muốn lý giải sai, còn xấu tính đe dọa.
"Muốn..."
Bạch Cửu trề môi, giọng nói nhỏ yếu mềm mại nhưng một chữ này lại có uy lực kinh người.
"Vậy tiếp tục đi."1
Bạch Cửu nghe lời này thì đần ra. Sau đó trời đất đảo lộn, nó đã bị đặt trên nệm giường mềm mại. Tay cùng đầu gối chống lên, tạo thành tư thế quỳ
bò. Cặp mông cong vểnh nhanh chóng bị một vật nóng rẫy tiếp cận, chà sát đầy sắc tình. Nó còn chưa hoàn hồn thì vật kia đã mạnh mẽ lao vào miệng mềm vẫn còn để mở...
"Ô!..."
Bạch Cửu ưỡn cổ há hốc mồm,
có chút thở không nổi. Cả thân thể căng ra, tạo thành một tư thế tuyệt
đẹp khiến người nhìn đến chỉ muốn trầm mê.
Mà đối phương cũng không cho nó có thời gian thích ứng đã nắm lấy eo mông chuyển động như bão tố.
"Ô ô... Dữ... A!... Nhanh... Hức..."
Bạch Cửu nằm rạp xuống nệm giường, chỉ có eo hông nhổm lên thật cao. Khoái
cảm quá mức khiến nó lắc đầu không ngừng, mái tóc trắng mềm mại xõa tung cũng lay động, bết dính trên tấm lưng cùng bờ vai trần của nó.