Hoắc Kinh Đường sợ sệt không dám động đậy, hắn sợ rằng đây chỉ là ảo giác thôi.
Thế nhưng tiếng Triệu Bạch Ngư không tiếp tục vang lên phía trên đầu nữa,
hắn lại sợ đúng là ảo giác thật, không nhịn được vội vàng ngẩng đầu lên
nhìn thử, thế là chạm phải ánh mắt dịu dàng mềm mại của Triệu Bạch Ngư.
"Thái y... Thái y! Từ Minh Bích!"
Nghe thấy tiếng gào thét hoảng sợ của Hoắc Kinh Đường, thái y, Từ Minh Bích
và đám người Nghiên Băng ở gian ngoài cũng tá hoả vì sợ xảy ra chuyện
lớn, kẻ lăn người bò ùa vào trong, cuối cùng ngẩn hết cả người vì thấy
Triệu Bạch Ngư đang mở to mắt nhìn lại.
Nghiên Băng nín khóc cười toe, đứng cạnh bên cậu là Tú ma ma, cả hai người đều sắp biến thành
giọt nước mắt luôn rồi, Ngụy bá đứng phía sau cũng đã lặng lẽ đỏ mắt.
"Còn ngây ra đó làm gì?" Hoắc Kinh Đường nhíu mày: "Sang đây xem vết thương cho tiểu lang đi."
Thái y đứng ở chỗ gần nhất thậm chí có thể thấy được dấu vết còn vương lại
trên mặt Hoắc Kinh Đường, trong lòng chưa kịp sợ hãi cảm thán một câu đã bị ánh mắt trừng giống hệt như hung thần ác quỷ của Hoắc Kinh Đường dọa cho rụt cả vai lại, vội vàng vùi đầu chạy tới xem tình hình của Triệu
Bạch Ngư.
Xem này, dù có khốn khổ vì tình, tan nát lòng vì yêu
đến đâu đi nữa, thì Nhân đồ vẫn là Nhân đồ*, hỗn thế ma vương vẫn là hỗn thế ma vương, chém đầu người giống như chém củ cải, thật sự hung dữ lắm kìa.
(*) Bạch Khởi được xem là một trong 4 nhà cầm quân tài
ba nhất thời Chiến Quốc. Bạch Khởi chỉ huy quân đội Tần hơn 30 năm,
nhiều lần đánh bại Tam Tấn (tức 3 nước Hàn, Triệu, Nguỵ lân bang Tần) và Sở, đỉnh điểm là trận Trường Bình, tại đây Khởi đồ sát 45 vạn quân
Triệu. Sinh thời Bạch Khởi được phong tước Vũ An quân (武安君), giữ
chức Đại lương tạo, chức quan coi hết việc quân của nước Tần. Do Bạch
Khởi giết nhiều người nên người đương thời gọi là Nhân đồ (人屠). (Wikipedia)
Lão cúi đầu kiểm tra, đúng là vết thương của Triệu Bạch Ngư đang khôi phục
hoàn toàn theo chiều hướng tốt, nhưng sắc mặt y vẫn còn trắng bệch, hơi
thở tuy nhẹ nhưng tinh thần không tệ lắm, không phải hồi quang phản
chiếu, cánh môi không có màu máu nhưng không bị bong da, chứng tỏ tiểu
quận vương chăm sóc y rất tốt, không hề để cho tiểu Triệu đại nhân hôn
mê bị thiếu nước.
Tuy rằng trông còn hơi yếu ớt, nhưng ánh mắt và biểu cảm đều rất dịu dàng, đã có thể dịu giọng nói: "Các ngươi vất vả rồi."
Chúng thái y thức mấy đêm liền, đã mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần còn
thường xuyên bị hô tới gọi lui, hở ra là dọa chém rơi đầu, nghe vậy lập
tức cảm giác như có một luồng gió xuân êm dịu thổi tới trước mặt, cảm
thán tiểu Triệu đại nhân quả là quân tử như ngọc, danh bất hư truyền.
... Có lẽ bọn họ đã quên mất rằng Triệu Bạch Ngư ốm yếu ôn hòa cũng đã từng giơ tay chém đầu người rồi.
Có điều người đã tỉnh lại chính là một điều may mắn.
"Không có gì đáng ngại, miệng vết thương đang lành lại rất tốt, huyết khí
không ổn định lắm nhưng từ từ điều dưỡng là được, chú ý đừng để quá mệt
nhọc, giai đoạn này cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, cẩn thận chớ để
lại gốc bệnh, bằng không về già sẽ rất khó chịu."
Lời dặn dò của
Từ Minh Bích và các lão thái y đều gần như giống nhau, nhắn nhủ đã xong
thì tất cả bèn lui xuống hết, lúc đi ngang qua đám người Nghiên Băng còn không ngừng nháy mắt, bảo họ để cho vợ chồng son người ta không gian
riêng bày tỏ tình cảm.
Nghiên Băng vẫn còn đang ngơ ngác đã bị Tú ma ma dụ đi.
"Ta còn muốn nói chuyện với ngũ lang mà." Đi ra gian ngoài, Nghiên Băng mới nhỏ giọng nói ra mong muốn của cậu.
Tú ma ma: "Về sau vẫn còn rất nhiều thời gian nói chuyện với ngũ lang, bây giờ nhường cho tiểu quận vương trước đi. Nếu như không được nói chút
chuyện riêng tư, ta sợ tiểu quận vương sẽ sụp đổ ngay tại chỗ mất."
Nghiên Băng hiểu được lý do đó, cho nên cậu bảo rằng mình chỉ nói vậy thôi.
***
Gian trong.
Nước chảy tí tách, vang lên theo quy luật.
"Ta đều nghe thấy được. Những ngày qua, lời chàng nói bên tai ta, ta đều
nghe thấy được cả." Tốc độ nói chuyện của Triệu Bạch Ngư rất chậm, gần
như là nói chậm từng chữ một, y giơ tay lên xoa gương mặt tiều tụy của
Hoắc Kinh Đường, bị hắn cầm ngược tay lại, lòng bàn tay ngứa ngáy vì bị
gốc râu đâm vào, "Xin lỗi, dọa chàng sợ rồi."
"Vậy sau này đừng
dọa ta như thế nữa." Hoắc Kinh Đường thừa cơ đòi hứa hẹn, "Khoảng thời
gian này ta luôn rất hối hận vì trong lời thề thành thân chưa nói đồng
sinh cộng tử, khi ấy ta cho rằng chiến trường hung hiểm, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ chết trước em, không thể để em tuẫn tình, cũng
không hy vọng em thủ tiết... Có thể không thủ tiết nhưng đừng nói cho ta biết, bằng không ta thành quỷ rồi cũng sẽ tức giận mà sống lại mất."
Triệu Bạch Ngư bị hắn chọc cười.
Hoắc Kinh Đường nhìn y: "Lần này tiểu lang làm ta sợ suýt nữa là hồn bay
phách lạc, cõi lòng tan vỡ đến bây giờ vẫn còn chưa dính lại được đây,
đoán chừng về sau sẽ để lại di chứng tim đập nhanh, đau tim gì đó nữa,
vậy nên tiểu lang phải bù đắp cho ta đấy."
Triệu Bạch Ngư nhìn hắn cười, rất phối hợp hỏi: "Muốn bù đắp như thế nào đây?"
Hoắc Kinh Đường im lặng nhìn y, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay y rồi nói:
"Triệu Bạch Ngư, đồng sinh cộng tử với ta đi." Giọng hắn run rẩy: "Tiểu
lang nói rằng em trở về vì ta, ta tin em, tin cả đời, vì vậy không được
bỏ ta lại nữa. Ta thề, ta thề sẽ cố gắng sống đến hết phần đời còn lại
của em, sẽ không để em phải đối mặt với cái chết của ta, cũng sẽ không
để em phải cô đơn đối mặt với cái chết của mình."
Hắn từng chịu đựng rất nhiều lo lắng, sợ hãi và đau khổ, cho nên hắn không muốn Triệu Bạch Ngư cũng nếm trải cảm giác đó.
Triệu Bạch Ngư rất muốn trêu chọc một câu tiểu quận vương tin Phật sao có thể động một chút là nói chuyện chết chóc, nhưng mà Hoắc Kinh Đường nghiêm
túc quá.
Dường như chỉ đợi một cái gật đầu từ Triệu Bạch Ngư
thôi, là Hoắc Kinh Đường sẽ lập tức dùng quãng đời còn lại để thực hiện
lời thề mà hắn vừa mới thề xong.
Hoắc Kinh Đường muốn đồng sinh
cộng tử cùng Triệu Bạch Ngư, lại không nỡ để Triệu Bạch Ngư tuẫn tình,
vì vậy hắn sẽ cố gắng sống tốt cho đến hết phần đời còn lại của Triệu
Bạch Ngư.
Bất kể là sự đau đớn khi mất đi người yêu, hay là sự sợ hãi trước tuẫn tình, cứ để cho mình hắn chịu hết đi.
Hoắc Kinh Đường: "Ta tủi thân một chút, chịu thiệt một chút cũng không sao,
về sau tiểu lang nhớ kỹ phải đối xử tốt với ta đấy, đừng nói những lời
giết chết tim ta nữa."
Hắn oán trách, chẳng màng quan tâm đến thể diện mạnh mẽ của đại trượng phu, thêm mắm dặm muối kể lể hắn phải chịu
sự giày vò thế nào cho đến khi Triệu Bạch Ngư tỉnh lại, tốt nhất là làm
cho tiểu lang quân của hắn đau lòng muốn chết đi được, vậy thì sẽ không
dám tùy tiện vứt bỏ hắn nữa.
"Bây giờ ta nhớ lại, tim vẫn còn
siết chặt đau nhói đây này. Ta nghĩ nhất định là tim ta đang sợ hãi lắm, tiểu lang phải an ủi thì mới có thể dỗ được nó."
"Vậy..." Triệu Bạch Ngư chần chừ chỉ trong chớp mắt, "Ta hôn nhé?"
Hoắc Kinh Đường im lặng một lúc, hít sâu một hơi, đưa tay phủ lên mắt mình, "Thôi được rồi."
Triệu Bạch Ngư mới vừa tỉnh, phản ứng còn chậm chạp: "Hả?"
Hoắc Kinh Đường thở dài: "Em vẫn đang bị thương, ta cũng mệt mỏi chẳng còn
đủ sức... Bỏ đi." Mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, buồn phiền đau khổ
vui sướng kéo đến ồ ạt, sớm đã mệt đến độ không còn sức nói chuyện rồi,
vậy mà lại còn có suy nghĩ này nữa.
Song, nói ra lời này mới khiến Triệu Bạch Ngư nhận ra, trạng thái của Hoắc
Kinh Đường thật sự không ổn chút nào, người ngợm lôi thôi lếch thếch, từ tinh thần đến cơ thể đều báo hiệu nhu cầu nghỉ ngơi ngay lập tức, nếu
như còn cưỡng ép mình giữ tỉnh táo nữa thì có thể chết bất đắc kì tử.
"Hoắc Kinh Đường, nghỉ ngơi cùng ta một chút được không?"
"Mệt rồi à?" Hoắc Kinh Đường lập tức lo lắng hỏi thăm: "Em chợp mắt đi, ta nhìn em ngủ."
Bây giờ Triệu Bạch Ngư mới phát hiện từ lúc y tỉnh lại, ánh mắt của Hoắc
Kinh Đường chưa một lần rời khỏi mặt mình, cũng chưa từng buông tay y
ra, giống như đến tận lúc này rồi mà hắn cũng chưa thể tin được rằng y
đã thật sự tỉnh lại, cho nên hắn mới nhìn y chăm chú, chạm vào y từng
giây từng phút, làm như vậy mới khiến cho hắn có được cảm giác an toàn.
"Lời hẹn vừa rồi, lời hẹn đồng sinh cộng tử, ta đồng ý với chàng. Trừ phi
sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa, nếu không sẽ không rời đi một mình rờ bỏ chàng trước. Nếu như trên đời này thật sự có thần phật, có đường
Hoàng tuyền, có đài luân hồi, ta nhất định sẽ ở đó chờ chàng." Triệu
Bạch Ngư ngoắc lấy ngón tay út của Hoắc Kinh Đường, ấn đầu ngón cái của
mình vào ngón cái của hắn, giương mắt nói: "Đóng dấu rồi nhé. Quân tử
nhất ngôn, ta lừa gạt quỷ thần cũng sẽ không lừa chàng."
Hoắc Kinh Đường vẫn nhìn y chằm chằm.
Triệu Bạch Ngư: "Hoắc Kinh Đường, đi ngủ với ta được không?"
Hoắc Kinh Đường chậm rãi cúi đầu, hôn một cái lên cằm Triệu Bạch Ngư rồi thấp giọng đáp lại: "Được."
Triệu Bạch Ngư cười, sắc mặt mệt mỏi, rất dễ nhận thấy rằng chỉ nói chuyện
một chút thôi cũng đã tiêu hao hết sạch sức lực mà y vất vả lắm mới tích góp từng tí một rồi, nhưng y vẫn kiên nhẫn nhìn Hoắc Kinh Đường kéo
giường qua đặt sát bên giường mình, nhìn hắn nằm xuống rồi khép hai mắt
lại, đợi một lúc lâu sau mới say giấc.
Hoắc Kinh Đường bỗng nhiên mở to mắt, vô thức vươn tay sang tìm kiếm hơi thở của Triệu Bạch Ngư.
Cảm nhận được hơi thở yếu ớt lướt nhẹ qua tay, Hoắc Kinh Đường mới yên tâm
rút tay lại, tinh thần căng thẳng nhiều ngày trời cuối cùng cũng được
thả lỏng, cơn mệt mỏi ùn ùn kéo đến rồi ập xuống, nhanh chóng bao phủ
toàn bộ thần trí của hắn, kéo hắn vào trong cõi mộng ngọt ngào vừa yên
bình lại đẹp đẽ.
Trong mơ có Triệu Bạch Ngư, y là tiểu lang quân tiên y nộ mã, vô tai vô nạn, phúc to như núi.
***
Tin Triệu Bạch Ngư tỉnh lại truyền từ trong cung ra, trên triều nhận được tin trước, sau cùng mới truyền khắp phủ kinh đô.
Các lão bá tánh giản dị thấy đèn cầu phúc có hiệu quả, bèn chọn ra một thời gian chia nhau tràn vào chùa Hồng Phúc và chùa Bảo Hoa quyên tiền nhang dầu, đảm bảo cho đèn dầu mà bọn họ thắp lên cho Triệu Bạch Ngư có thể
sáng lâu thêm một chút nữa, tích lũy càng nhiều phước lành thì càng sử
dụng được lâu.
Các quan lại tiền triều đều biết Triệu Bạch Ngư đã mạo hiểm vượt qua được kiếp nạn, những người có quan hệ thân thiết một
chút muốn tới thăm hỏi, nhưng làm sao được khi đại nội hoàng cung không
phải là nơi có thể tùy tiện ra vào.
Chừng mười sổ con thỉnh chỉ
vào thăm cũng chỉ có vẻn vẹn bốn sổ được thông qua, một sổ là của Hoắc
Kinh Đường cầu giúp đám người Ngụy bá, Nghiên Băng, mặc dù không cùng
dòng máu nhưng còn hơn cả người thân, huống chi còn là Hoắc Kinh Đường
thay lời, Nguyên Thú đế không thể không đồng ý.
Một sổ là của
Trần Sư Đạo, đã là ân sư của Triệu Bạch Ngư, nay lại là cánh tay đắc lực của Nguyên Thú đế, tất nhiên là được nể mặt cho vào rồi.
Sổ thứ
ba và thứ tư lần lượt là của Khang vương và người nhà họ Triệu, Khang
vương cầu Nguyên Thú đế, còn Tạ thị thì đến chỗ Thái hậu mà xin.
Cũng là người làm mẹ, Thái hậu là người hiểu nỗi đau đớn và hối hận của Tạ
thị nhất, hơn nữa lòng cũng mang nợ, cho nên mới ngỏ lời với Nguyên Thú
đế, đồng ý để cho người nhà họ Triệu vào cung thăm Triệu Bạch Ngư lần
nữa, chỉ có điều phải đợi cho vết thương của Triệu Bạch Ngư ổn định thêm một chút, tránh để cảm xúc bị kích thích quá mạnh.
Hơn nữa lúc Triệu Bạch Ngư gặp mọi người, Hoắc Kinh Đường đều ở bên cạnh y.
Nghiên Băng và Tú ma ma đi vào, nhìn thấy Triệu Bạch Ngư đã có thể ngồi dậy
tựa lưng vào đầu giường thì bước nhanh tới, dừng lại trong khoảng cách
hai bước chân, quan sát Triệu Bạch Ngư, trong ánh mắt khó nén vẻ đau
lòng.
Tú ma ma không ngừng nhắc: "Gầy rồi, gầy đi rồi. Nhưng tỉnh lại được là chuyện tốt, ngày mai ma ma sẽ đến chùa Bảo Hoa thắp hương
tạ thần, cầu nguyện cho ngũ lang của chúng ta từ nay về sau hết khổ đến
sướng, tai họa tránh xa."
Nghiên Băng gật đầu lia lịa: "Mấy ngày
nay ta học được rất nhiều bài thuốc gia truyền dược thiện ở chỗ thái y,
bảo đảm có thể chăm sóc vết thương của ngũ lang thật tốt, bổ máu bổ khí, không để lại sẹo, còn có thể khỏe mạnh mập mạp lên nữa."
Triệu Bạch Ngư mỉm cười hỏi: "Không bỏ bê việc học chứ?"
"Không hề!" Nghiên Băng bỗng nhiên cao giọng đáp lại, một lúc lâu sau mới chột dạ nói: "Nhưng ngũ lang cũng như vậy rồi, ta nào có tâm tư bận bịu bài
vở đâu chứ? Ngũ lang thật sự đã dọa bọn ta sợ muốn chết luôn."
Nhớ lại cảnh tượng rối loạn lúc tin Triệu Bạch Ngư sống chết không rõ
truyền về phủ quận vương, trong lòng Nghiên Băng vẫn còn sợ hãi, vô cùng tùy tiện bước hai bước nhỏ lại gần, mặc kệ ánh mắt chó dữ bảo vệ thức
ăn của Hoắc Kinh Đường, ngó tới ngó lui kiểm tra Triệu Bạch Ngư một lượt mới an tâm.
Triệu Bạch Ngư để yên cho cậu nhìn, cười tủm tỉm: "Là tại ta không tốt, làm mọi người lo lắng rồi."
Nghiên Băng vội vàng phản bác: "Ngũ lang có làm gì sai đâu, kẻ sai chính là
Xương Bình lòng dạ độc ác kia kìa. Đường đường là đế cơ, không mưu cầu
phúc lợi cho dân cho nước, mà chỉ luôn ngấm ngầm giở thủ đoạn xấu hãm
hại người khác, cần lương tâm không có lương tâm, cần trung hiếu không
có trung hiếu, cần nhân nghĩa cũng chẳng có nhân nghĩa! Sống trên đời
này bao nhiêu lâu rồi mà còn chẳng hiểu đạo lý làm người bằng một đứa
trẻ ba tuổi nữa!"
Mắt thấy vẻ mặt của cậu, Tú ma ma và Ngụy bá
cũng tràn đầy tức giận và bất bình, nhắc tới Xương Bình càng như căm thù đến tận xương tủy, vốn tưởng bọn họ chỉ căm ghét Xương Bình vì đã đâm y một nhát cửu tử nhất sinh thôi, bây giờ xem ra không chỉ đơn giản như
vậy.
Nhớ lại lúc hôn mê, y có thể nghe loáng thoáng tiếng nói của Hoắc Kinh Đường, dường như hắn đã nhắc đến sự thật người nhà họ Triệu
bị tráo con, chẳng lẽ bọn họ cũng biết sao?
Triệu Bạch Ngư nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Mọi người đều biết cả rồi à?"
Nghiên Băng bị hỏi đột ngột không kịp phản ứng: "Biết gì ạ?"
Tú ma ma và Ngụy bá gật đầu cùng lúc.
Tú ma ma đã dễ mềm lòng lại còn yêu thương Triệu Bạch Ngư, vừa biết được
chuyện ngũ lang cản đao, còn biết thêm sự thật đổi con nữa, tim bà thật
sự đã vỡ vụng luôn rồi, từ đó luôn miệng oán trách bà sơ ý quá, ấy vậy
mà lại không phát hiện ra điểm giống nhau giữa ngũ lang và Tạ thị sớm
hơn một chút, càng hối hận hơn là vì Xương Bình mà bà từng có thành kiến với Triệu Bạch Ngư trong vài năm đầu chăm sóc y.
Nhớ lại liền cảm giác lòng đau đớn vô cùng, không thể thở nổi.
Tú ma ma cũng mặc kệ sắc mặt hung thần ác sát của tiểu quận vương mà chen
tới, vỗ về bàn tay của Triệu Bạch Ngư, hai mắt đẫm lệ, bà nói: "Ngũ lang của ta cực khổ quá. Xương Bình kia độc ác, ma ma lại mù quáng giống hệt như người nhà họ Triệu, lão tặc thiên này sao lại trêu đùa ngũ lang hết lần này tới lần khác như vậy? Đừng có mà nói với ta là đói khát thân
thể người được trời giáng xuống gì đấy nhé, sao mà lại ti tiện đến thế
cơ chứ?"
Nghiên Băng nhỏ giọng hỏi: "Ma ma đã trách ông trời, sao lại còn đến chùa Bảo Hoa, chùa Hồng Phúc và mấy chùa miếu nổi tiếng
trong phủ để thắp nhiều đèn như vậy?"
Tú ma ma: "Ta cầu là cầu thần cho phúc khí, không phải cầu ông trời. Tên nhóc con không hiểu thì đừng xen vào!"
Nghiên Băng nghĩ thầm trong chùa cúng phật chứ có phải thần đâu.
Trong ba người, thì người có tâm trạng phức tạp nhất phải nói đến Ngụy bá,
ông không ngờ rằng hóa ra đứa nhỏ mà năm đó ông bị sai cho ăn tẩy tủy
đan lại chính là ngũ lang, nhất thời lòng mề chua xót, vui mừng và phiền muộn cùng lúc xông lên đầu.
Lòng ông nhói đau bởi vì ngũ lang trải qua đại nạn rồi mà vẫn giữ được một trái tim thuần khiết, càng hiếm có càng đáng quý
Vui mừng là vì ông đã đút tẩy tủy đan cho ngũ lang, gột rửa sạch sẽ độc tố
trong kì kinh bát mạch của y, bảo vệ cho y không đau không bệnh suốt hai mươi năm trời, nhưng đó cũng là lý do duy nhất cắt đứt khả năng người
nhà họ Triệu phát hiện ra thân phận của ngũ lang, vì vậy nên mới đau
lòng.
Thế nhưng nghĩ lại, nếu như không nhờ tẩy tủy đan trừ khử
mọi độc tố mà ngũ lang mang trong mình từ lúc còn nằm bụng mẹ, thì chỉ e là cơ thể kia cũng không chịu đựng được cho đến ngày mà Triệu gia phát
hiện ra chân tướng.
Quả nhiên một hớp uống một miếng ăn đều là số trời đã định, mặc cho ông có cảm thán thế nào đi nữa, thì nhân quả đều
đã rơi xuống ván cờ rồi.
Ngụy bá nói: "Xương Bình đáng chết, năm
đó cố tình đổi ngũ lang và Triệu Ngọc Tranh, hại ngũ lang phải chịu đựng sự khắt khe và thành kiến lẽ ra không phải chịu suốt ngần ấy năm trời,
cũng may việc này đã được truyền đi rộng rãi, bất kì quan to hiển quý
nào cũng đều đồng tình thiên về một bên, bởi lúc trước... Lúc trước ngũ
lang lệnh cho người treo đầu của tham quan ác lại trước cửa phủ công
chúa, vậy nên bị mắng là bất hiếu, nhưng sau khi sự thật được công bố ra ngoài, không có toan nho* nào dám nói gì nữa."
Nghiên Băng cướp lời ông: "Cho dù có người muốn đổi trắng thay đen, thì cũng
đều sẽ bị dân chúng phủ kinh đô đánh cho chẳng dám bước ra khỏi cửa
thôi."
Triệu Bạch Ngư bật cười: "Nghe lời này, không phải là có kẻ thật sự hồ đồ đứng ở phía đối lập dân chúng đấy chứ?"
Nghiên Băng gật đầu: "Quả thật có kẻ mua danh trục lợi, tự cho rằng ai cũng
say chỉ mình hắn tỉnh, chê trách lôi kéo công sinh ơn dưỡng gì đó...
Không đúng, Xương Bình đã từng nuôi nấng ngũ lang đâu! Nghe nói hắn vừa
mới dứt lời đã bị đánh gãy răng và cánh tay, còn bị giội phân vào cửa
nhà, về sau không dám ra ngoài nữa. Nhưng cũng không thể nào đồng cảm
với tên toan nho này được, bởi mọi người đánh hắn không chỉ vì hắn cố
tình công kích ngũ lang, mà là do hắn ham tiền gả con gái của mình cho
một tên bệnh lao, chưa được hai năm thì tên bệnh lao đó chết, cô gái kia liền muốn tái giá, cha chồng cũng đồng ý rồi, nhưng tên toan nho này
nói liệt nữ không hầu hai chồng, kiên quyết không cho con gái đi bước
nữa. Ra ngoài đường kẻ đến người đi đều mắng cô gái kia không biết xấu
hổ. Cô gái da mặt mỏng, quay về nhà liền nhảy xuống giếng mà chết."
Triệu Bạch Ngư ghét nhất là những tên toan nho thế này, bấy giờ mới nói: "Ngu xuẩn độc đoán đến nhường này, có còn là con người không?"
Vào
giai đoạn trước dân phong Đại Cảnh đã cởi mở, những ràng buộc đối với
phụ nữ cũng không nghiêm khắc, việc con gái hòa ly rồi gả đi lần hai,
lần ba cũng không phải là chuyện hiếm gặp, bọn họ không hề có quan niệm
cổ hủ nào với vấn đề trinh tiết.
"Đừng nói những chuyện khiến
người khác phiền lòng nữa, nói cái gì vui vẻ vào ấy." Hoắc Kinh Đường
vừa nói vừa tự nhiên chen vào giữa Nghiên Băng và Tú ma ma, cơ thể cao
lớn hơn người bình thường một đoạn gần như che phủ cả người Triệu Bạch
Ngư.
Giống hệt như Vương Mẫu vẽ ngân hà, cứ thế ngăn cách Triệu Bạch Ngư và đám người Nghiên Băng thân thiết qua lại.
Hắn còn nói với vẻ tự đắc, "Thương thế của tiểu lang còn chưa ổn định, chỉ có ta mới được chăm sóc thôi."
Câu nói này thật sự có thể chặn đứng người khác.
Tuy rằng đã gặp được Triệu Bạch Ngư, nhưng đáng tiếc không thể trò chuyện
nhiều hơn, bởi vì Trần Sư Đạo đến rồi, bọn họ chỉ đành rời khỏi gian
trong, để lại không gian cho hai thầy trò nói chuyện.
Hoắc Kinh
Đường không hề cam tâm tình nguyện ra ngoài chút nào: "Ta ra giữ cửa, có chuyện gì thì gọi một tiếng, không cần nói lớn quá, ta cũng nghe thấy." Rồi hắn nhìn về phía Trần Sư Đạo, nhẹ giọng nói: "Trần thượng thư cũng
nói ít chuyện thôi, nhất là những việc trên triều đình, thái y nói tiểu
lang cần tĩnh dưỡng, không thể tâm sự nhiều quá."
Hắn thừa biết
chuyện trước đây Trần Sư Đạo giật dây để Triệu Bạch Ngư đến Lưỡng Giang, biết là lòng tốt, là coi trọng y, nhưng Hoắc Kinh Đường không cảm kích.
Trần Sư Đạo thực chất là kẻ cậy tài khinh người, tính tình không tốt, trên
triều gặp ai giận người đó, bây giờ lại không dựng râu trừng mắt nữa, mà là bày ra dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người.
Triệu Bạch Ngư lên tiếng trước: "Thầy đừng trách tiểu quận vương nói năng lỗ
mãng, bây giờ trong lòng chàng còn sợ hãi, hoàn toàn hướng về con, đến
cả bệ hạ mà chàng còn dám chỉ thẳng mũi mắng cơ mà."
Trần Sư Đạo không trách Hoắc Kinh Đường.
Ông ngồi xuống, nhìn Triệu Bạch Ngư rồi thở dài một hơi: "Vi sư phải nói hai tiếng xin lỗi ngũ lang."
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Thầy đã làm gì sai đâu? Con mới phải xin lỗi." Y
gãi trán, có hơi xấu hổ cười nói: "Con... Thầy và các vị đại nhân tốt
với con như vậy, con lại xúc động quá khích, khiến cho mọi người canh
cánh trong lòng, con vốn không nên..."
"Ngũ lang có thể đừng hiểu chuyện như vậy được không." Trần Sư Đạo vươn bàn tay già nua đến xoa
đầu Triệu Bạch Ngư, rồi yêu thương vỗ nhẹ vài cái giống như trưởng bối,
nghiêm túc nói với y: "Thầy nói xin lỗi với con, thứ nhất là lấy thân
phận ân sư, gọi một tiếng ân nhưng lại hữu danh vô thực, lẽ ra phải hiểu rõ tính con, nên làm gương tốt, trái lại không hiểu con, không bằng
con. Thứ hai là lấy thân phận quan, là mệnh quan triều đình, quan phụ
mẫu, trên trung quân vương, dưới yêu con dân, thầy chưa làm được. Không
dám khuyên ngăn mà lại tranh giành không ngừng, nịnh nọt quân vương có
thể xem là trung quân hay sao? Dân chúng chịu oan, mà ta lại lôi kéo
bằng hữu lập đảng trong triều, thế đã là yêu dân như con hay chưa?"
"Không đủ tư cách làm gương sáng cho người khác, cũng không xứng chức làm quan phụ mẫu, vi sư mới phải nói xin lỗi con."
Triệu Bạch Ngư im lặng nhìn vị ân sư đã già đi nhiều, hốc mắt đỏ bừng lên,
thời phong kiến một ngày làm thầy cả đời làm cha, phụ tử cương, có thể
cúi đầu xin lỗi chứng tỏ thầy thật sự xấu hổ không dứt, ngày đó ở điện
Tử Thần y nói không muốn sống nữa có lẽ cũng đã đâm một nhát vào tim
thầy rồi.
Chỉ có yêu thương dung túng y, mới có thể xấu hổ đau lòng mà thôi.
Triệu Bạch Ngư khéo hai tay lại, giơ cao quá đầu, chắp tay cúi lạy, "Đệ tử hổ thẹn."
Trần Sư Đạo kéo tay Triệu Bạch Ngư xuống, vỗ vỗ rồi nói với y: "Đừng để tâm
trạng thay đổi quá lớn, cẩn thận không được làm lục phủ ngũ tạng bị
thương để lại gốc bệnh, già rồi chỉ có mình chịu mà thôi."
Hai
người chuyển sang những chuyện khác, ông cụ nói Trần Phương Nhung biết
chuyện y cản đao thì gửi thư liên tục suốt mấy ngày, mỗi một phong thư
đều ngầm vặn hỏi trách cứ ông già nhà hắn.
"Ở đâu ra đạo lý người trẻ chỉ trích lão già chứ? Đừng có mà tưởng dùng từ không rõ ràng là
thầy không nhìn ra, cái tài văn chương ấy là do một tay thầy dạy đấy!
Sang năm hết nhiệm kỳ rồi, nó cũng đừng hòng được triệu về kinh đô,
chướng mắt thầy, tổn thương lòng thầy."
"Con biết lão già Hộ bộ
Phó sứ không? Chẳng biết lão đoán ra thân thế con từ đâu, lúc tảo triều
xong lỗ mãng chạy lên hỏi thẳng Triệu tế chấp. Con đoán thử xem kết quả
thế nào?" Trần Sư Đạo trợn tròn mắt lên, tốc độ vuốt râu nhanh hơn: "Lão tiểu tử Triệu Bá Ung đó thừa nhận! Lão thừa nhận đấy!"
"Tin tức
này xôn xao khắp kinh đô ngay trong ngày hôm đó, phủ kinh đô này không
ai không biết chuyện, sang ngày hôm sau người kể chuyện trong quán rượu
đã viết ra một vở kịch ly miêu hoán thái tử mới, buổi diễn đông nghịt
người. Ôi, thầy lại cảm thấy lạ, người nhà họ Triệu rất bình tĩnh, không hề cho người đến phá hiện trường, mặc kệ sự thật và lời đồn truyền đi
muôn nơi, giống như là vui mừng vì đã trả lại được danh phận cho con
vậy."
Dừng một chút, Trần Sư Đạo nói chậm lại: "Trái lại thầy
không thể ngờ được, hóa ra ngũ lang mới là ngũ lang thật, Triệu gia đã
thay đổi hộ điệp của hai người các con rồi, âu cũng là trời xui đất
khiến, lập lại trật tự, rồi đồ vật sẽ phải trở về với chủ nhân ban đầu
của nó thôi."
Ông cụ nhớ lại lúc trước mình cứ cố chấp gọi Triệu Bạch Ngư là tứ lang cho bằng được, không khỏi bật cười.
"Con muốn chung đụng với người nhà họ Triệu như thế nào là chuyện của riêng
con, con muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, đừng quan tâm đến những lời gièm pha bên ngoài. Tùy tiện một chút, buông thả một chút, ích kỷ một
chút khi con còn vẫn có thể."
Triệu Bạch Ngư gãi mũi, khóe môi cong lên, gật đầu đồng ý.
Trần Sư Đạo lại nói thêm vài chuyện khác nữa, vẫn còn chưa thỏa lòng, Hoắc
Kinh Đường cứ bước ra bước vào, lúc thì ho khan lúc lại gõ cửa, nói tiểu lang cần nghỉ ngơi, thật ra hắn chỉ muốn độc chiếm Triệu Bạch Ngư mà
thôi.
Vừa nhìn thấy Hoắc Kinh Đường với ham muốn chiếm hữu mạnh
mẽ, ánh mắt và biểu cảm của Trần Sư Đạo đều trở nên không tốt, mặt mũi
xanh mét, râu dê co quắp lại, nếu như không phải vì địa vị và võ lực kém xa vạn dặm, hiển nhiên là ông đã xông lên sống mái liều mạng với hắn
một trận rồi.
Đáng thương cho ông cụ lúc này mới phát hiện ra quan hệ vợ chồng giữa Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư là thật!
Không phải tri kỉ chó má gì đó, càng chẳng phải là chủ công biết người khéo
dùng, rõ ràng là ngay từ đầu đã rắp tâm hại người, dụng ý làm loạn, mưu
mô bất lương rồi!
Lại còn bảo "Chờ đến khi thành thân vài năm
rồi, cả hai sẽ tự hòa ly", dùng vẻ mặt chính trực can ngăn ông từ bỏ
việc liều mình khuyên nhủ hạ giải trừ hôn ước... Không phải, hắn đã nói
như thế nào ấy nhỉ? Cái tên Hoắc Kinh Đường này sao mà lại mặt dày lừa
gạt một ông lão lương thiện thế hả?
Trần Sư Đạo âm thầm vặn hỏi
chỉ trỏ Hoắc Kinh Đường: "Hai ngày trước vi sư đau lòng đổ bệnh, hôm nào ông già lọm khọm này cũng chạy đến chỗ bệ hạ thỉnh chỉ, chỉ để gặp con
thôi. Vất vả lắm mới gặp được, lại tiếc vì thầy trò ta trò chuyện chưa
được ba khắc... Đương nhiên là thầy không có ý gì khác, quận vương chỉ
là lo lắng cho con quá thôi. Phải, tiểu quận vương chỉ ưu ái một chút,
hơi ích kỷ, hơi ngang ngược bá đạo một chút, nhưng thật sự rất quan tâm
đến con đấy..."
Triệu Bạch Ngư gật gù không ngừng, nhỏ giọng ấm
áp đáp lời: "Hoắc Kinh Đường bị con dọa sợ, không có cảm giác an toàn,
thầy cũng đừng trách chàng, con sẽ nói chuyện với chàng nhiều hơn, dần
dần rồi sẽ bình thường trở lại thôi ạ."
Trần Sư Đạo nghẹn lời, muốn nói lại thôi.
Ngũ lang thuần khiết lương thiện quá đỗi, có lẽ là thật sự nghe không hiểu ông ám chỉ cái gì.
Thôi vậy, đôi vợ chồng trẻ vừa mới trải qua sinh ly tử biệt không thua gì
yến nhĩ tân hôn*, cảm xúc còn đang nồng nàn, chính là ngay cả khi nhìn
thấy đối phương đầu bù tóc rối vẫn có thể yêu đến chết.
(*) Nguyên văn: Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ
mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình
dung thời gian tân hôn vui vẻ.
"Con nghỉ ngơi đi, thầy đi trước."
"Thầy đi thong thả."
"..."
Hiểu thì hiểu thế thôi, lời tạm biệt này vẫn khiến cho trái tim của ông cụ bị tổn thương.
***
Trên đường rời khỏi điện Tử Thần, Trần Sư Đạo hỏi Nghiên Băng: "Ngũ lang và
Lâm An quận vương từ lúc nào mà..." Ông cụ dựng thẳng hai ngón tay cái
lên rồi ngoắc chéo vào nhau, vẻ mặt thần bí.
"Vâng?" Nghiên Băng vốn còn chưa hiểu, nhưng sau đó hai tai đỏ ửng lên, ấp úng đáp: "Đêm thành thân đó..."
Trần Sư Đạo không nghe rõ, nắm chặt râu vểnh tai lên nghe: "Cái gì?"
Nghiên Băng: "Đêm thành thân đã, đã là vợ chồng rồi."
"!" Trần Sư Đạo túm mạnh quá đứt cả râu, sát tâm ùa ra bốn phía.
Nghiên Băng: "..."
***
Triệu Bạch Ngư ở điện Tử Thần nửa tháng trời, Nguyên Thú đế không nói gì,
trái lại Hoắc Kinh Đường đã không chịu nổi nữa thu dọn đồ đạc dẫn y rời
khỏi đó rồi.
"Hoàng cung chẳng phải nơi tốt lành gì, có thể chạy thì phải tranh thủ mà chạy."
Thật ra lời này nhằm vào Nguyên Thú đế.
Nhưng đúng là ở trong cung lâu cũng không tốt, vậy nên Triệu Bạch Ngư không có ý kiến gì.
Trong noãn các, ngoài y phục để thay đổi ra thì còn có rất nhiều dược liệu,
chẳng màng quan tâm chúng có ích không hay là vô dụng, Hoắc Kinh Đường
đều không hề từ bỏ cơ hội nào thó đồ của Nguyên Thú đế.
Gom sạch
chẳng còn để lại gì, nhân lúc Nguyên Thú đế vẫn còn đang tảo triều, Hoắc Kinh Đường lệnh cho người ôm bao lớn bao nhỏ mang hết hành lý ra khỏi
noãn các, còn hắn thì dán sát bên Triệu Bạch Ngư một tấc cũng không rời.
Mới bước ra khỏi noãn các, bọn họ đã nhìn thấy Tạ thị và Triệu Bá Ung đang
đứng phía dưới bậc thang, không biết đã đợi từ bao giờ, vẻ ngoài của cả
hai người đều trông tiều tụy già nua hơn, bên tóc mai của Tạ thị đã lấm
tấm màu trắng, còn Triệu Bá Ung thì nửa đầu tóc bạc, lưng cũng còng
xuống.
Tể tướng và tể tướng phu nhân xưa nay coi trọng dung nhan và vẻ ngoài như thế, nay chẳng biết đã bao lâu không soi gương rồi.
Hai người nhìn thấy Triệu Bạch Ngư, vẻ mặc kích động, tiến lên hai bước mới nhận ra mình đường đột quá, thế là dừng lại kịp thời, nhìn y bằng ánh
mắt mong chờ.
Hoắc Kinh Đường nói: "Đi thôi, coi như không nhìn thấy gì hết."
Triệu Bạch Ngư: "Từ lúc ta hôn mê đến khoảng thời gian dưỡng thương này, người nhà họ Triệu đã đến rất nhiều lần sao?"
Hoắc Kinh Đường không bằng lòng lắm nhưng vẫn trả lời y: "Có việc hay không, chỉ cần có cơ hội là đến."
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên, trong truyện gốc, sau khi biết được chân tướng,
người nhà họ Triệu vẫn cực kì yêu thương Triệu Ngọc Tranh... Có điều
Thái tử vốn phải đăng cơ đã tự sát, nội dung cốt truyện sụp đổ như núi
lở, cũng không phải không có khả năng thái độ của nhà họ Triệu thay đổi.
"Để cho ta gặp bọn họ một lần nhé," Triệu Bạch Ngư nhìn Hoắc Kinh Đường hỏi: "Được không?"
Hoắc Kinh Đường: "Ta nói không được, em sẽ từ bỏ việc gặp họ sao?"
Triệu Bạch Ngư không ngần ngại đáp: "Đương nhiên rồi."
Hoắc Kinh Đường muốn cười mà không cười, nhưng lại không nhịn được xoay mặt
sang một bên cười trộm, bàn tay buông thõng bên người siết lại thành
quyền mới không đắc ý run chân ngay tại chỗ này.
Ngoan ơi là ngoan, muốn hôn.
"Khụ." Hoắc Kinh Đường hắng giọng to rõ, giả vờ nghiêm túc: "Tối đa một khắc đồng hồ."