Tạ thị vừa xem sổ sách trong ngoài phủ sau một quý vừa gảy bàn tính, trước tầm tay có thư nhà đến từ Lưỡng Giang.
Triệu Bá Ung cầm thư lên mở ra xem: "Nhà chúng ta chỉ có Nhị lang là giống bà nhất, tài tính sổ không ai bì nổi."
Triệu gia Nhị lang Triệu Trọng Cẩm đang làm việc ở Diêm thiết ty, năm trước
được điều đi Lưỡng Giang, thành tích không thể nói là xuất sắc nhưng
cũng khá đẹp, chờ đến khi kết thúc nhiệm kỳ chắc hắn có một suất vào
thẳng Tam ty, không vớt được phó sứ thì cũng phải là phán quan.
Tạ thị: "Gần đây ông có quan tâm đến Tam lang và Tứ lang không đấy?"
Triệu Bá Ung: "Sao thế? Bệnh của Tứ lang lại tái phát à?"
Tạ thị lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sao ông không hỏi Tam lang?"
Triệu Bá Ung bật cười: "Thân thế Tam lang cường tráng, đầu óc cũng linh hoạt, thân thủ đánh khắp thiên hạ này không ai sánh bằng, sức tự vệ có thừa.
Nó không đi bắt nạt người ta là tôi an tâm rồi. Trái lại là Tứ lang, gần đây trời vào đông lạnh giá, con nó đóng cửa cực khổ học hành, hai tai
không nghe chuyện bên ngoài, không nên học quá mệt mà để đổ bệnh mới
đúng."
Tạ thị cau mày: "Gần đây Kinh Đô không ổn định đúng không?"
Triệu Bá Ung nghe vậy, biểu cảm trên mặt nhạt đi một chút: "Đại án Hoài Nam
không phải chuyện đùa, dính líu đến Tĩnh vương nhưng lại không thể giết
Tĩnh Vương, nỗi căm ghét và tức giận mà bệ hạ tích lũy nhiều năm sẽ bị
kích thích vào mai kia thôi, không ai có thể làm nó lắng xuống được, chỉ có giết chóc, đổ máu đủ nhiều mới khiến cho bệ hạ lấy lại lý trí."
Tạ thị nghe mà kinh hãi: "Lại là đại ngục sao?"
Triệu Bá Ung: "So với thuở đầu bệ hạ lên ngôi, thì đây là đại ngục cực kỳ hung hiểm."
Tạ thị: "Phải cảnh cáo Nhị lang và Tam lang, nhất định không được để bị
cuốn vào... Gần đây Đại lang cũng đi sớm về trễ, chẳng lẽ là gặp chuyện
gì rồi?"
Triệu Bá Ung: "Nó là cận vệ của Thiên tử, nghe lệnh làm việc, đại án không thể ảnh hưởng đến nó."
Tạ thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm sổ sách một hồi lâu mà một chữ
cũng chẳng thể chui vào đầu, do dự mãi mới hỏi: "Đứa trẻ kia... Ta nghe
nói lúc trước được nhận chức Phủ dụ sứ đến Hoài Nam tra án, cuối cùng
lật quan trường Hoài Nam long trời lở đất, nhưng đã lâu rồi không nghe
được tin tức gì, bây giờ thế nào rồi?"
"Nó thậm chí rút lui an
toàn, không màng quan tâm đến nữa." Triệu Bá Ung nhắc đến Triệu Bạch
Ngư, biểu cảm và tâm trạng đều trở nên phức tạp. "Để ý đến nó làm gì?"
Tạ thì cười một tiếng: "Tùy tiện hỏi thôi mà."
Đôi vợ chồng hơn hai mươi năm nhỏ giọng nói với nhau đôi lời, bỗng dưng
Triệu Trường Phong bước vào phòng, sắc mặt hơi kì lạ. Tạ thị nhìn thấy
con trai cả trước, vội vàng ra hiệu cho Triệu Bá Ung nhìn về phía sau.
Triệu Trường Phong chào hỏi: "Cha, mẹ."
Triệu Bá Ung chắp tay sau lưng: "Có chuyện gì?"
Triệu Trường Phong: "Triệu Bạch Ngư nói muốn gặp cha, đang chờ ở tiền thính."
Triệu Bá Ung đáp không chút nghĩ ngợi: "Không gặp."
Triệu Trường Phong: "Y nói y muốn thương lượng với cha cách làm lắng đại ngục xuống —— "
"Nói khoác mà không biết ngượng!" Triệu Bá Ung lớn tiếng quát, bỗng nhiên
cảm thấy bất mãn, Tam công Cửu khanh còn không kịp tránh đại ngục, vậy
mà một đứa con nít chỉ mới mười chín tuổi như y không biết xấu hổ chạy
tới đĩnh đạc nói muốn cản trở ư?
"Đuổi ra ngoài!"
Triệu
Trường Phong nhớ lúc trước Triệu Bạch Ngư bình định vùng dịch ở Hoài
Nam, sửa lại án sai, một ổ sạn quan trường Hoài Nam bị lật tẩy, hỗn loạn ngày nay làm cho lòng người bàng hoàng, thế nhưng y vẫn có thể giữ được mình, hắn rất khó mà hiểu được, cảm thấy Triệu Bạch Ngư đã làm được đến chuyện này rồi thì không thể nào nói ngoa được.
"Cha, chi bằng thử nghe ý tưởng của y xem, có lẽ sẽ được?"
"Ta đi theo bệ hạ gần ba mươi năm, từ khi lão còn là Đông cung đến tận lúc
chính mắt thấy lão và Tĩnh vương chém giết lẫn nhau, lần nào cũng đấu
không chết không thôi, cuối cùng chẳng bao giờ giết được Tĩnh vương mà
chỉ có thể vạ lây người vô tội. Năm đó cha con suýt nữa chết trong mưu
tính của Tĩnh vương, sau đó bệ hạ lên ngôi, còn từng rơi vào kế ly gián
Tĩnh vương bày ra nên đã nghi ngờ ta. Đại lang, con được bệ hạ giao cho
trách nhiệm nặng nề, trợ giúp Trịnh Sở Chi thẩm vấn trăm quan, ắt phải
nhớ kĩ con chỉ cần trợ giúp chứ không được lạm quyền hỏi cung, cũng
không có quyền luận tội."
Triệu Trường Phong cúi đầu: "Đại lang
nhớ kỹ lời cha dặn." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vậy con đi báo cho
Triệu Bạch Ngư quay về."
Tạ thị cau chặt mày, vô thức vỗ lên mu
bàn tay của chồng, môi giật giật, rốt cuộc cũng không nói ra lời khuyên
nhủ nào. Dù sao bà cũng không hiểu quan trường, sao có thể tùy tiện đóng góp lời khuyên?
Ngay lúc Triệu Trường Phong xuống đến bậc thang cuối cùng của thư phòng, Triệu Bá Ung đột nhiên cất giọng: "Chờ đã."
Triệu Trường Phong quay đầu: "?"
Triệu Bá Ung yên lặng một lúc lâu: "Đến xem thử đi."
***
Triệu Bạch Ngư chuyên tâm nhìn hoa văn trên khung cửa sổ, nghe thấy tiếng
bước chân liền xoay người chắp tay: "Hạ quan tham kiến Triệu tế chấp."
Triệu Bá Ung dừng chân, nhìn Triệu Bạch Ngư kính cẩn lễ phép hành lễ giống
hệt như bất kì một cấp dưới nào khác, trong lòng dâng lên cảm xúc không
mấy vui vẻ, nhưng ông vẫn nén xuống như thường, bước qua Triệu Bạch Ngư
ngồi lên chủ vị tiền thính, không thèm nhìn y lấy một cái đã hỏi: "Ngươi nói ngươi có cách dẹp yên đại ngục?"
"Có cách, có thể thử một lần."
"Chỉ biết nói lời ngông cuồng."
Triệu Bạch Ngư gật đầu một cái: "Ta biết rồi." Sau đó chắp tay bái biệt, dứt khoát xoay người rời đi.
Triệu Bá Ung hơi sững sốt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt ngay tức khắc, ông vỗ
một chưởng lên mặt bàn, chấn động khiến ly trà kêu lên leng keng: "Triệu Bạch Ngư, thái độ này của ngươi là sao?"
Triệu Bạch Ngư vẫn
không dừng bước: "Ta còn chưa nói lời nào, ngài đã vội bác bỏ ta, phủ
nhận ta, nói ta chỉ biết nói lời ngông cuồng chẳng phải trong lòng có
thành kiến hay sao? Nếu tận sâu trong lòng ngài đã không tin hạ quan, hạ quan cần gì phải tự chuốc họa vào thân? Chẳng qua đường đường là Tế
chấp, lòng dạ vốn nên rộng rãi, hải nạp bách xuyên, nào ngờ lại giống
đám lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ vì ghi hận chút chuyện cỏn con trong
quá khứ mà giữ lòng thành kiến với người có liên quan, còn muốn hòa lẫn
thành kiến đó vào chuyện triều, không tiếc dối lừa tính mạng đồng liêu!
Triệu tế chấp, ngài đúng là quân tử! Đúng là quan tốt! Hay cho đại thần
xương cánh tay của Đại Cảnh!"
Đi đến giữa phòng, giọng nói của y
càng lớn hơn khiến cho người hầu đang lau dọn nhà cửa trong phủ đều
ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người nói là Triệu Bạch Ngư đã xuất giá
thì rối rít ngạc nhiên, nghe những lời kia lại như là đang trào phúng
lão gia nhà họ thì càng ngạc nhiên hơn nữa.
Chẳng lẽ cuối cùng hai cha con cũng xé rách da mặt, chính thức trở thành thù địch sống chết cũng không gặp nhau nữa hay sao?
Triệu Bá Ung giận đến nỗi tay phát run, ông cầm ly trà đập vỡ: "Chuyện cỏn
con? Ngươi cảm thấy đó là chuyện cỏn con ư? Ta là lưu manh đầu đường xó
chợ, còn ngươi là cái thá gì? Công chúa mẹ ngươi là cái thá gì? Một đám
hạ cửu lưu sao!"
Triệu Bạch Ngư dừng chân, nghiêng người sang một bên, sống lưng thẳng tắp đón lấy ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Công chúa là người gieo họa cho hậu trạch Triệu phủ, gieo họa cho Tạ
thị và đứa bé trong bụng bà ấy, nhưng đã gieo cho ngài họa gì? Người
cưới công chúa về không phải ngài sao? Biếm thê làm thiếp không phải
ngài sao? Người ngủ với công chúa không phải ngài sao? Hừ, được tiên đế
cưng chiều, quyền thế của công chúa như mặt trời ban trưa, còn ngài cần
phải nâng đỡ Đông cung, sợ bị liên lụy nên không thể không bấm bụng chịu đựng, ngài vì người trong họ, vì người nhà mà hy sinh bản thân ngài
đúng không? Ngài đúng là một người vĩ đại, nhưng thật sự là vì người
trong họ hay là vì muốn có công trạng, để có được tiền đồ Tể tướng mà
làm như thể hy sinh bản thân mình, thực ra là hy sinh vợ con của mình,
chắc hẳn rồi Tế chấp đại nhân, trong lòng ngài đều biết rõ cả!"
Triệu Bá Ung trợn tròn mắt: "Ngươi ——!"
Triệu Bạch Ngư không có ý định bỏ qua cho ông: "Là người làm Tế chấp nhiều
năm như vậy rồi, từ trước đến giờ ngài vẫn không cách nào quên được
chuyện đó, vậy là xuất phát từ việc vợ con bị tổn thương, hay bởi vì quá quan tâm sự trong trắng của mình bị một người đàn bà làm nhục?"
"Khụ!" Triệu Trường Phong suýt nữa là sặc nước miếng mà chết, ánh mắt hắn trở
nên sắc bén, quát lên: "Ngũ lang. đệ biết mình đang nói chuyện với ai
không? Lời mà đệ nói truyền ra ngoài chính là tội bất hiếu bất kính. Ngự sử đài mà gấp sổ tổ cáo, dù có Lâm An quận vương thì quan đồ của đệ
cũng chấm dứt từ đây đấy!"
Triệu Bạch Ngư ngước cao cằm, để lộ ra dáng vẻ không chịu khuất phục mà bọn họ chưa từng thấy: "Chết ta còn
không sợ, chẳng lẽ phải sợ không thể thăng quan?"
Triệu Bá Ung gào lên: "Triệu Bạch Ngư, ngươi nhớ những lời hôm nay mình nói đi!"
Triệu Bá Ung giận đến nỗi tim cũng quặn đau: "Cút."
Triệu Bạch Ngư không nói hai lời quay người đi, coi như y uổng công đến Triệu phủ một chuyến, còn tưởng rằng ít nhất Triệu Bá Ung sẽ không bị cảm xúc ảnh hưởng, thì ra y đánh giá cao quá rồi.
Tạ thị dự thính bước
ra, đỡ Triệu Bá Ung rồi nhẹ giọng trấn an, bà nháy mắt với Triệu Trường
Phong, người nọ hiểu ý bèn vội vàng đuổi theo Triệu Bạch Ngư.
Đắn đo một lúc, Triệu Trường Phong mới nói: "Ta biết trong lòng đệ vẫn trách..."
"Không có." Triệu Bạch Ngư phủ nhận: "Đừng cứ mãi dùng những ý nghĩ mà các
người cho là đúng để suy đoán ta nữa, vả lại huynh có thể phản bác lời
ta nói lúc nãy sao?"